Đám người Úy Tuệ xuống xe ngựa, lửng thửng đi tới sân vắng bên cạnh thúy hồ, nắng ấm mùa đông chiếu lên người, ấm áp, mặc dù có gió thổi qua, cũng không cảm thấy lạnh.
Trên bãi cỏ trống trải, có không ít quầy hàng được bày bán, Úy Tuệ thích nhất đi dạo những quầy hàng như vậy, coi như không mua, nhặt nhặt lựa lựa cũng cực kì thú vị.
Trân bảo đồ cổ, nàng không hiểu, cũng không có hứng thú lắm, dù sao, mấy ngày nay ở Úy gia thấy được quá nhiều thứ tốt, cũng có sức miễn dịch.
Duy chỉ cảm thấy hứng thú với những thứ giấy và bút mực, mua một túi lớn, dự định trở về chia cho Thượng Quan Tễ Nguyệt và Úy Vân Nhạc.
“Tuệ muội muội, tại sao đột nhiên muội lại có hứng thú với mấy thứ này?” Tiêu Diễm kinh ngạc nhìn nàng, đối với hành vi cổ quái của nàng cảm thấy không hiểu.
Đào Nhi mím môi nở nụ cười: “Lục điện hạ, người chưa biết sao? Mấy ngày qua tiểu thư nhà chúng ta bắt đầu đọc sách nhận biết chữ rồi, rất nghiêm túc đó.”
“A?” Tiễu Diễm ngạc nhiên, là có người ép nàng làm chuyện không thích sao?
Thấy hắn như vậy, Úy Tuệ cười: “Làm người nha, phải biết vươn lên, cái gọi là sống đến già, học đến già, ta còn trẻ như vậy, không học thì sao trưởng thành?”
Nói xong, nhét một túi lớn gì đó vào trên tay Đào Nhi, tự mình đi xem những quầy khác, đột nhiên phát hiện dưới cây liễu, lại có cả quầy sách cũ, đại khái người khác ghét bỏ sách cũ hoặc là không hợp thời gì gì đó, cũng không có khách đến xem.
Úy Tuệ giống như nhặt được bảo vật, vội vàng chạy đến quầy sách cũ trước mặt lựa chọn.
Kỳ thật, những thứ này bảy tám phần đều còn mới, mà còn được lau chùi rất sạch sẽ, đều là các loại sách bí sử, phong nguyệt, thần thiên ma quái...
Trách không được không có ai mua, đã là tri thức nho nhã, sẽ không thèm xem những loại sách này.
Nhưng Úy Tuệ không thì khác, nàng rất thích xem mấy loại loạn thất bát tao (linh tinh) này, vội vội vàng vàng đưa tay chọn mấy quyển.
Tiêu Diễm đuổi tới, nhìn những loại sách này, khóe mắt giật giật, đây là cái mà Tuệ muội muội nói là vươn lên? Muốn sống đến già học đến già gì đó?
Đào Nhi hiểu nàng, nhưng nhìn nàng mua mấy loại sách này trước mặt công chúng mà xấu hổ đến mồ hôi rơi lộp độp: “Tiểu thư, hôm khác chúng ta lại mua nhé?”
“Vì sao lại hôm khác? Gặp thì mua liền chứ.” Úy Tuệ không biết, niên đại này mà mua loại sách này, cũng giống như ở hiện tại đi mua băng đĩa đồi trụy, mặc dù không ảnh hưởng gì nhưng cũng thật không quá lịch sự.
Nhất là bị bàn tay trắng nõn nhỏ bé của nàng bới móc, một cuốn sách cấm lộ hẳn ra ngoài từ trong đống sách.
Trên mặt bìa dùng nét bút đơn giản vẽ hai người trần truồng ôm nhau cùng một chỗ, bên cạnh đánh dấu: Đông cung bí tịch.
Đông cung bí tịch? Úy Tịch lựa sách lựa đến mơ hồ, thấy bốn chữ này, phản ứng đầu tiên trong đầu là bí tịch võ lâm người người muốn cướp đoạt trong tiểu thuyết võ hiệp (sặc =)), vừa mới đưa tay muốn cầm đến xem thử, Đào Nhi bị dọa đến thiếu chút nữa kêu to, Tiêu Diễm thần tốc một cước đá văng cuốn sách kia ra, đưa tay chỉ vào hán tử trung niên bán sách kia.
“Ngươi không cần cái mạng này nữa sao? Giữa ban ngày ban mặt vậy mà dám bán loại sách bẩn thỉu dâm tà này?”
Hán tử kia cả kinh, bị dọa không nói ra lời, vừa rồi thấy Úy Tuệ chọn vài cuốn, còn tưởng rằng ngồi xổm hơn nửa ngày cuối cùng cũng có món tiền lớn, cũng không ngờ bị người nói không cần mạng.
Hắn đâu có biết, chẳng qua những loại sách này là do Trương Tú trong thôn bị bệnh nặng nhờ hắn bán đổi tiền bốc thuốc.
“Tiêu Diễm.” Thấy hán tử kia là một nông dân trung thực, Úy Tuệ vội vàng kéo Tiêu Diễm, đỏ mặt nói: “Hắn ra ngoài bán sách cũng không dễ, đừng làm khó dễ hắn. Ta muốn mấy cuốn này, Đào Nhi đưa bạc.”
Nói xong, cũng không lựa tiếp, lôi kéo Tiêu Diễm rời đi, kỳ thật vừa rồi cuốn sách bị Tiêu Diễm đá vào trong hồ, cuối cùng nàng cũng hiểu được là cái gì, không khỏi buồn cười chính mình trì độn.
Đào Nhi cũng bất chấp, vội vàng bỏ lại một thỏi bạc rồi bỏ chạy.
Chỉ là, ba người còn chưa đi xa, đã bị ngăn cản bởi một trận cười chế nhạo.
“Ơ, Úy Nhị tiểu thư này mua một túi gì đấy? Bút, còn có giấy? Nàng biết viết chữ sao?” Nữ hài nói chuyện, giọng nói cay nghiệt chói tai, lập tức đưa tới những người đi đường ghé chân.
“Hạ Hà, đừng nói lung tung.” Diêu Ngữ Dong tức giận liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, ngược lại phúc thân với Tiêu Diễm, ôn nhu nói: “Gặp qua Lục điện hạ.” (Chỉ muốn ngửa mặt lên trời rống to: Âm hồn bất tán!)
Tiêu Diễm gật gật đầu, gia gia Diêu Ngữ Dong là Thái Phó của Thái tử, cũng là lão sư của mấy Hoàng tử bọn hắn, đối với Diêu Ngữ Dong, hắn cũng không xa lạ.
Ân cần thăm hỏi Tiêu Diễm xong, Diêu Ngữ Dong mới ném ánh mắt tới Úy Tuệ cùng với sách trong tay nàng, mắt lộ ra ngạc nhiên: “Nhị tiểu thư cũng thích đọc sách sao? Đều là sách tốt sao? Có thể cho ta xem thử hay không?”
“Không thể.” Đào Nhi ngăn trước mặt Úy Tuệ theo bản năng, tiểu thư mua những sách này, nếu như bị người biết được, chẳng những sẽ bị nói thành không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí ngay cả danh dự cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Úy Tuệ cũng không phải lo lắng vấn đề của sách, chỉ là, nhớ tới sự khiện đụng xe lần trước, nàng không có hảo cảm với nữ nhân Diêu Ngữ Dong này: “Hai ta quen thuộc sao? Ta thích hay không thích đọc sách, phải nói với ngươi?”
Nói xong, mang theo Đào Nhi xoay người rời đi, Tiêu Diễm cũng không liếc mắt nhìn Diêu Ngữ Dong một cái, lập tức đuổi theo.
“Thôi đi, chắc chắn không phải loại sách tốt lành gì.” Hạ Hà lại lớn tiếng kêu to, bên cạnh, Diêu Ngữ Dong quát bảo nàng ngừng lại, tuy nhiên, trong ánh mắt lại lộ ra mỉa mai, vừa rồi một màn Úy Tuệ lựa sách, nàng nhìn được toàn bộ, trong lòng càng thêm khinh bỉ nàng, quả nhiên là bao cỏ không học vấn không nghề nghiệp, chuyên coi những thứ hạ lưu.
Úy Tuệ mới lười để ý đôi chủ tớ kia, tâm tình tốt còn muốn đi dạo ở chỗ khác, không chừng có phát hiện ngoài ý muốn đấy.
Đi tới đi lui, đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, tầm mắt của nàng bị đứng hình.
“Tuệ muội muội.” Tiêu Diễm thấy nàng đột nhiên dừng lại, quan tâm đề nghị: “Đi dạo khá lâu rồi, mệt không? Không bằng chúng ta tới thuyền hoa nghỉ ngơi một chút.”
“A? A... Được.” Toàn bộ tinh thần của Úy Tuệ đều rơi vào trên thân người kia, hoàn toàn không để ý tới Tiêu Diễm nói cái gì, đợi khi tâm tình hắn nhảy nhót muốn ra trước dẫn đường, nàng lại nhét mấy cuốn sách vào trong lòng Đào Nhi: “Hai người chờ một chút, ta đi nhà xí.”
Nói xong, không đợi người hỏi han, nàng co giò chạy mất.
Đào Nhi đuổi theo vài bước, không đuổi kịp.
Tiêu Diễm nghĩ muốn đuổi theo, nhưng cô nương người ta nói đi nhà xí, sao hắn không biết xấu hổ đuổi theo? Chỉ là cuối cùng lo lắng nàng tìm không thấy mà thôi.
Kỳ thật, Úy Tuệ chạy một đoạn đường, lại lắc mình một cái, chui vào trong một quầy hàng, đôi mắt nhìn chằm chằm một nam hai nữ ở phía trước.
Hai nàng, nàng không biết, nhưng người nam có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, hừ, khi không lại trói nàng một ngày, thực sự cho rằng tiện nghi như vậy coi như xong?
Đang suy nghĩ phải làm thế nào để sửa trị người xấu này, đột nhiên, nhìn thấy ba người đứng trước quầy hàng bán đồ cổ, Úy Tuệ nảy ra ý hay, khom lưng nhào tới.
Chắc là những thứ trên quầy hàng này cũng không tệ lắm, rất nhiều người đến xem, mà khí chất của ba người Quân Phi Sắc bất phàm, vừa thấy là biết không phải người bình thường, vì vậy ba người vừa đến, mấy người khách khác rõ ràng kính sợ bảo trì khoảng cách nhất định, chưởng quầy lại càng thay đổi giọng hét to lúc trước, hơn nữa lấy ra đồ tốt được cất giấu, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ giới thiệu cho bọn họ.
“Phi Sắc ca ca, huynh nói nhẫn ngọc này đẹp không?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói giòn giã của nữ hài, lại mang theo mùi vị làm nũng, Úy Tuệ nghe thấy hé miệng cười.
Xem ra, cô nương này tám phần là bị mê hoặc bởi sắc đẹp của người xấu kia, hắc hắc, nàng (UT) làm như vậy nói không chừng còn có thể giúp nàng một tay đấy.
Nghĩ như thế, ánh mắt liếc nhìn khắp nơi, thấy không ai chú ý tới cái người ngồi khom lưng là nàng, đưa tay ra, mau chuẩn ngoan độc bóp mông của cô nương đang vặn eo làm nũng kia. (sặc =)))
“Ai ôi.” Quân Tiên Nhi sợ hãi kêu một tiếng, toàn thân cứng ngắc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra sau, lại không có ai, chỉ có một cô nương gia đang ngổi xổm ở đằng kia đang lật xem tranh chữ. (Bả đó chứ ai)
Không khỏi, nàng dời tầm mắt lên trên, bình tĩnh rơi vào trên dung nhan tuyệt sắc, vẻ mặt hờn dỗi: “Phi Sắc ca ca, huynh... Hư hỏng.”