Ánh sáng trong hành lang mờ tối, Úy Như Tuyết cúi đầu, yên lặng đi theo phía sau lưng một thị nữ xinh đẹp, nghe nàng ta nghiêm khắc mà băng lãnh phân phó.
“Mấy ngày nay tuyển chọn nữ tử, không một ai phù hợp tâm ý của chủ tử, hôm nay lại gây ra nhầm lẫn, một lát ngươi cần phải linh động, lấy tất cả bản lĩnh ngươi học được trong đời ra, phát huy toàn bộ.”
Thấy nàng vẫn cúi đầu không nói chuyện, bộ dạng ngây ngốc, lông mày Viêm Tam không khỏi dựng ngược: “Cũng không biết ngươi thật sự hữu dụng như lời Viêm Nhị nói hay không. Nhưng mà, ta cảnh cáo ngươi, hôm nay đã bỏ qua một nữ nhân, nếu lại xảy ra sự cố, ngươi có thể từ biệt cái mạng nhỏ này của ngươi rồi.”
“Ừ.” Úy Như Tuyết dùng sức gật đầu, nhưng trong lòng nghi ngờ.
Nơi này không biết là chỗ nào, hoàn cảnh tuyệt đẹp giống như thế ngoại đào nguyên, nhưng mà vẻ mặt của đám người ở nơi này nặng nề nghiêm trang, mà thân thủ lại bất phàm, ngay cả khi nàng đánh ngất nàng kia, cũng là đánh lén từ phía sau lưng.
Âm thầm ẩn dấu nàng kia, cũng thay đổi y phục của nàng, mới vừa ra ngoài đã bị Viêm Tam này bắt lại, nói là chủ tử tức giận, kêu nàng nhanh lên.
Chủ tử? Đó chắc là độc thủ phía sau màn đã bắt Úy Tuệ đi, là người thế nào đây?
Một đường nghe Viêm Tam nói, vậy mà Úy Như Tuyết tự nhiên tưởng tượng ra một tên háo sắc thành cuồng, mà nữ nhân trong miệng nàng ta dĩ nhiên là Úy Tuệ rồi.
Không khỏi Úy Như Tuyết cảm thấy có vài phần sốt ruột, vốn nàng muốn thăm dò Úy Tuệ rốt cuộc ẩn giấu mấy phần bản lĩnh, ai ngờ xuất hiện tình trạng như vậy? Nếu như nàng ta có chuyện không may, trong lòng nàng có chút xấu hổ.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, rốt cuộc là tiểu cô nương kia giấu dốt ở bên cạnh mình, hay là cái gì nàng ta cũng không biết? Nhưng làm sao có thể?
Không bao lâu, Viêm Tam dẫn nàng vào một gian phòng ngủ của nữ tử, sau rèm châu, bóng lưng nữ tử yểu điệu hết sức câu nhân.
Song chỉ nhìn một cái, Úy Như Tuyết thất vọng, nữ tử bên trong không phải Úy Tuệ.
“Tiến vào, ngây ngốc làm cái gì?” Viêm Tam đã vén rèm châu đi vào trong phòng, nhìn Diêu Ngữ Dong đã tắm rửa thay y phục, miễn cưỡng gật đầu.
Rất khó khăn mới trông thấy một người tiến vào, Diêu Ngữ Dong vội vàng đứng dậy, lo sợ nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
“Ngồi xuống.” Viêm Tam nghiêm khắc nhìn chằm chằm nàng ta, hừ lạnh: “Với tư sắc này của ngươi mà có thể hầu hạ chủ tử là phúc khí ngươi đã tu luyện mấy đời, đừng có không biết tốt xấu, ngươi, nhanh đến trang điểm cho nàng ta, nhớ kỹ, không cần quá đậm, không cần bôi phấn hương, cố gắng không để lại dấu vết.”
Nói xong, Viêm Tam hung hăng trừng mắt Diêu Ngữ Dong, nữ nhân trước, tư sắc xuất chúng hơn nàng ta nhiều, ai ngờ trên đường xuất hiện sự cố, vậy mà chủ tử lại giận dữ, còn đả thương Viêm Nhất, các nàng đành phải tìm một người khác tới thay, hi vọng đừng xảy ra sự cố gì nữa, nếu không Viêm Nhất chính là kết cục của nàng.
Nghĩ đến Viêm Nhất không thể xuống giường được trong vòng nửa năm, Viêm Tam run lên, lập tức tránh sang một bên, phân phó Úy Như Tuyết làm việc.
Úy Như Tuyết đặt túi vải trên vai xuống, liếc mắt nhìn Diêu Ngữ Dong, cảm thấy nghi hoặc, nữ nhân này ở đây, vậy Úy Tuệ đâu?
“Nhanh lên.” Viêm Tam thấy nàng đứng im, lạnh giọng thúc giục.
Lúc này Úy Như Tuyết mới chậm rãi mở túi vải ra, bên trong đựng không ít chai chai lọ lọ, đều là đồ trang điểm cổ đại, nàng bày từng món lên trên bàn.
Diêu Ngữ Dong an tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm nhiều vật như vậy ngẩn người, trong đầu vẫn xoay quanh lời Viêm Tam vừa nói, hầu hạ chủ tử là phúc khí đã tu luyện mấy đời.
Nàng cảm thấy chua chát, tuy Diêu Ngữ Dong nàng là trưởng tôn nữ của Thái Phó, nhưng mẫu thân mất sớm, phụ thân tầm thường vô năng, trên dưới Diêu gia đều do Nhị thúc Nhị thẩm quản gia, nàng là trưởng tôn nữ chẳng qua cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, bên trong, kỳ thật nàng sinh hoạt cực kỳ vất vả.
Mà ở sau lưng sự vất vả này, lại là một thiên đại lý tưởng đang chống đỡ nàng.
Đó chính là có thể được Thái tử Tiêu Dục yêu mến, có thể đợi bên cạnh hắn, cho dù tương lai không thể bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng, nàng cũng có thể dựa vào hắn, đạt được vinh hoa cho bản thân mình.
Nhưng mà, hôm nay toàn bộ sẽ là cơn ác mộng, chỉ sợ từ đây mộng vinh hoa của nàng sẽ biến mất.
A..., không.
Dường như nản lòng cũng chỉ là một cái chớp mắt, trong đầu nàng xẹt qua nhiều đồ quý giá trong phòng.
Theo bày trí trong nhà này, có thể thấy được chủ tử nhà này không phú thì quý, hơn nữa so với Diêu gia mạnh hơn gấp trăm lần.
Như thế, nếu không thể phụng dưỡng Thái tử, chủ tử nơi này thì sao?
Nàng tự nhận tài mạo song toàn, lại ôn nhu khéo hiểu lòng người, chỉ cần là nam nhân, chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng nhất định có thể khiến cho hắn đặt tâm tư ở trên người mình.
Nghĩ đến đây, trên mặt thanh lệ của Diêu Ngữ Dong không khỏi nổi lên hai đóa đỏ ửng, lo sợ nghi hoặc trước đó cũng bị thay thế bởi chờ mong.
“Cảm ơn ngươi.” Quyết định chủ ý, Diêu Ngữ Dong không còn bi quan, ngược lại trở nên thoải mái, thậm chí chủ động lấy lòng Úy Như Tuyết, nếu người ta mời nàng tới, tất nhiên là có một chút bản lĩnh, nếu như nàng ta có thể khiến cho dung mạo của mình dệt hoa trên gấm, chưa hẳn là chuyện không tốt.
Khóe môi Úy Như Tuyết hơi cong, gật đầu đáp lại, mặt nàng trước khi tới đã hóa trang qua, cho nên Diêu Ngữ Dong không nhận ra nàng.
Chỉ là, thái độ của Diêu cô nương này trước sau chuyển biến quá lớn, khiến cho nàng có chút mở rộng tầm mắt.
Không suy nghĩ gì thêm, Úy Như Tuyết lưu loát trang điểm cho Diêu Ngữ Dong, kiếp trước nàng là sát thủ, bản lĩnh giết người không nhỏ, bản lĩnh ngụy trang còn lớn hơn nữa, mà trang điểm với nàng mà nói, hoàn toàn chính là trò trẻ con.
Mà trong quá trình trang điểm cho Diêu Ngữ Dong, nàng cố gắng tưởng tượng ra yêu thích của nam nhân háo sắc.
Nam nhân dĩ nhiên thích đẹp, thơm, ướt át, nhưng vừa rồi Viêm Tam nói, không cần trang điểm nồng đậm, không cần bôi phấn hương, vậy chứng minh nam nhân kia có lẽ có ham mê đặc biệt, có lẽ là không thích ăn thịt heo mặn, muốn thanh đạm một chút. (=.=|| )
Vì thế, nàng tự chủ trương trang điểm cho Diêu Ngữ Dong cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ để cho mi cong giống như liễu, lông mi thật dài lại dày, đôi mắt càng thêm sáng ngời, vốn làn da trắng nõn càng thêm sáng, khiến cho khí chất đoan trang tú nhã (xinh đẹp nho nhã) ban đầu của Diêu Ngữ Dong biến đổi.
Thanh thuần động lòng người, ngây thơ ngọt ngào, nhất là chớp mắt mang theo mùi vị vô tội mờ mịt, có thể câu lên thú tính ẩn náu trong đáy lòng nam nhân.
Đối với khuôn mặt trang điểm này, Diêu Ngữ Dong cũng cực kỳ hài lòng, nhưng nàng vẫn không tự tin, quay đầu nhìn Viêm Tam, sợ hãi hỏi: “Được không?”
Viêm Tam chờ đợi sắp không nhịn được: “Cứ như vậy đi.”
Diêu Ngữ Dong hiển nhiên bất mãn với đáp án này, lại hỏi: “Chủ tử các ngươi thích dạng gì?”
Mắt phượng xinh đẹp của Viêm Tam nhíu lại, cợt nhả nhìn chằm chằm nàng ta.
Diêu Ngữ Dong tự biết lỡ lời, vội vàng giải thích nói: “Ta chỉ là muốn biết sở thích của hắn, sợ sẽ chọc giận hắn.”
“Hừ.” Viêm Tam tà tứ nhếch môi: “Ngươi chỉ cần không nói lời nào là được, chủ tử muốn ngươi làm cái gì thì nghe theo.”
“A....” Diêu Ngữ Dong cắn môi, nhu thuận cúi đầu, trong lòng lại hận chết Viêm Tam, chỉ là một nô tỳ làm việc, lại hô to gọi nhỏ với nàng như vậy, đợi nàng bắt được tâm của chủ tử nàng ta, sẽ khiến cho tiện nhân này đẹp mặt. (Vâng chị cứ mơ trước khi lên đường)