”Nương, ta muốn cưới Tuệ Nhi.” Vừa mở miệng, Úy Vân Kiệt đã nói ngay với Tiêu Minh Ca rằng muốn kết hôn với Úy Tuệ, bộ dạng giống như thật nắm chắc nhất định nhạc mẫu (mẹ vợ) sẽ vui vẻ đồng ý vậy.
Úy Tuệ kinh ngạc một chút, chỉ cảm thấy yêu nghiệt này thiếu tâm nhãn, lúc trước nàng nói như vậy cũng chỉ muốn chọc giận hắn thôi, sao có thể để cho hắn nói ra thật chứ, loại chuyện này đối với một người mẫu thân mà nói, thì khác gì lấy đao đâm vào trong lòng nàng chứ?
Vội vàng đưa tay bịt miệng Úy Vân Kiệt trước, Úy Tuệ xấu hổ giải thích với Tiêu Minh Ca: “Nương, mẹ đừng nghe hắn nói bậy.”
“Đợi chút.” Tiêu Minh Ca ngồi thẳng người, vẻ mặt căng thẳng, cũng không biết là kích động hay căng thẳng, giọng nói có chút thay đổi: “Tuệ Nhi, lấy tay của con ra để cho Đại ca của con nói lại lần nữa.”
“Lặp lại lần nữa cái gì chứ? Vừa rồi hắn chỉ nói bậy thôi.” Khuôn mặt Úy Tuệ đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi, loại chuyện này mà bị nương biết thì mặt mũi của nàng coi như vứt sạch.
Nhưng Tiêu Minh Ca không nghe nàng, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Úy Vân Kiệt: “Kiệt Nhi, vừa rồi nương nghe không rõ, con nói là muốn kết hôn với Tuệ Nhi? Là thật lòng sao?”
“Ừ.” Úy Vân Kiệt đẩy tay Úy Tuệ ra, khẽ gật đầu: “Nương yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng.”
“Này, huynh câm miệng.” Úy Tuệ vội rống hắn, tay nhỏ lại muốn bịt miệng hắn lại bị Tiêu Minh Ca nhỏ giọng quát: “Tuệ Nhi, không được quấy rối, ngồi xuống nghe Kiệt Nhi nói.”
“Ách?” Không phải chứ? Đầu Úy Tuệ giống như bị người đánh mạnh một cái, trợn tròn mắt: “Nương, mẹ không phải nên mắng hắn sao?”
Sao nghe giọng điệu này thì người bị mắng lại là mình vậy?
“Kiệt Nhi rất tốt, ta mắng hắn làm gì?” Tiêu Minh Ca giận liếc nàng, ngược lại sốt ruột hỏi Úy Vân Kiệt: “Kiệt Nhi, con suy nghĩ kỹ chưa? Con phải biết rằng hài tử Tuệ Nhi này, trừ bộ dạng bên ngoài dễ nhìn ra thì cái khác đều không xuất chúng.”
“Ta biết.” Úy Vân Kiệt gật đầu.
“Này?” Trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Minh Ca vẫn có chút không yên lòng: “Kiệt Nhi, con đừng thấy gần đây nha đầu này biểu hiện không tệ thì động lòng trắc ẩn. Lấy dáng vẻ trước kia của nàng thì nương cũng không biết nàng có thể trở lại thành bộ dạng trước kia hay không. Đến lúc đó con lại chán ghét nàng thì làm sao bây giờ?”
“Không biết, nếu nàng biến trở lại như trước kia thì ta cũng chắc chắn biến nàng trở lại.” Úy Vân Kiệt mỉm cười nói.
Mắt Tiêu Minh Ca sáng rực lên: “Thật? Vậy con có thể đồng ý cả đời này sẽ đối tốt với nàng, chăm sóc nàng, không khi dễ nàng sao?”
Điều này hiển nhiên là một tiết tấu của một người mẹ vì nữ nhi của mình phó thác chung thân, ánh mắt Úy Tuệ nhìn nương, rồi nhìn ca ca, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này quá huyễn hoặc rồi có phải hay không? Hay là đầu óc nàng rút gân, một màn trước mặt này hoàn toàn là cảnh trong mơ?
“Ừ, ta đồng ý với mẹ.” Giọng nói Úy Vân Kiệt tuy nhẹ nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Rốt cuộc vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Minh Ca cũng hoàn toàn thả lỏng, vẻ mặt vui mừng nhìn Úy Tuệ: “Ta đã biết Tuệ Nhi là một hài tử có phúc mà.”
“Có ý gì?” Úy Tuệ dùng sức nhéo đùi mình, cảm giác đau đớn khiến nàng ai da hét thảm, nước mắt sắp trào ra, ni mã, cho dù là mộng thì cảm giác đau đớn này cũng quá chân thật.
“Tuệ Nhi, con làm gì thế?” Tiêu Minh Ca vội vàng lôi kéo của nàng, không hiểu vì sao nàng nhéo mình?
“Nương, không phải con đang nằm mơ?” Nàng chớp mắt to ngập nước, hoang mang nhìn mẫu thân.
“Hài tử ngốc.” Tiêu Minh Ca cười liếc nàng: “Con nằm mơ cũng không nhất định gặp được chuyện tốt, con nên âm thầm vui vẻ đi, Kiệt Nhi chịu cưới con đó là tu luyện mấy đời của con đấy.”
Nếu như đây không phải là mộng? Như vậy thì chứng minh nữ nhân trước mắt này hoàn toàn không phải mẹ ruột của mình, nào có mẹ ruột nói với khuê nữ của mình như thế chứ?
“Nương, các ngươi đều điên rồi sao? Cái gì vậy? Mẹ có biết con là ai không? Con là khuê nữ ruột của mẹ mà.” Úy Tuệ vội chỉ vào mặt mình, sợ mẫu thân của mình có phải trúng chưởng nhãn pháp gì hay không, hồ đồ bán mình đi.
“Tuệ Nhi, đương nhiên nương biết con là khuê nữ ruột của nương.” Tiêu Minh Ca kéo tay nàng, thấy vẻ mặt kích động của nàng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hỏi: “Chẳng lẽ con không muốn gả cho Kiệt Nhi? Không phải con nói không thích Thái tử sao? Cũng không muốn gả vào Hoàng tộc.”
“Nhưng vậy cũng không có nghĩa là sẽ phải gả cho hắn chứ?” Úy Tuệ buồn bực liếc nhìn yêu nghiệt, buồn bực nói: “Coi như phù sa không chảy ruộng ngoài thì cũng không nên như vậy chứ. Nếu việc hôn sự này vừa ra thì sẽ bị người trong thiên hạ trách mắng.”
“Làm sao có thể?” Tiêu Minh Ca hơi sững sốt, nàng tuyệt đối không ngờ đến bây giờ nữ nhi vẫn còn phản đối như vậy, nhưng nàng thấy rõ ràng mấy ngày nay, quan hệ của huynh muội bọn họ thân thiết hơn rất nhiều, còn tưởng rẳng tốt lắm chứ.
Úy Vân Kiệt nhìn Úy Tuệ chăm chú, lại nghĩ lại mấy lần khi hôn nàng, lời nói tức giận của nàng, trong đầu chợt nghĩ tới điều gì.
“Nha đầu, muội cũng biết ta là ai của muội chứ?” Hắn nghi ngờ hỏi.
Úy Tuệ hung hăng lườm hắn: “Đại ca.”
Ông trời, sẽ không phải sau khi Úy gia gặp chuyện không may, nàng bị bắt đến trạch viện xa lạ, sau đó tác giả kia đã sửa lại toàn bộ kịch tình, sau đó quan hệ của bọn họ cũng thay đổi chứ?
Nhân vật không còn là những người này?
Úy Vân Kiệt nhíu mày, nhìn Tiêu Minh Ca: “Sợ là nàng hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm cái gì?” Tiêu Minh Ca vẫn có chút hồ đồ.
“Ta và nàng cũng không phải huynh muội ruột thịt.” Úy Vân Kiệt nói.
“Hả?” Tiêu Minh Ca kinh ngạc.
Mà Úy Tuệ kinh ngạc đến cái miệng thành hình chữ ‘o’, không phải huynh muội ruột? Ôi, có cần cẩu huyết như vậy hay không hả?
“Tuệ Nhi, con?” Thấy vẻ mặt giật mình của Úy Tuệ, Tiêu Minh Ca lại càng thêm ngạc nhiên: “Chẳng lẽ con đã quên con và Kiệt Nhi không phải huynh muội ruột?”
Nàng không phải quên, mà là nàng không biết chuyện này được không hả? Đang êm đẹp, tất cả mọi người đều họ Úy thì sao lại không phải huynh muội ruột?
Úy Vân Kiệt híp mắt, Tiêu Minh Ca thì là mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn nàng: “Vậy có phải con cũng quên con và Kiệt Nhi có hôn ước hay không hả?”
“Sặc?” Thiếu chút nữa Úy Tuệ phun ra một búng máu: “Con và hắn có hôn ước?”
“Nha đầu này, con thật đúng là đã quên?” Tiêu Minh Ca tức giận đưa tay vỗ một cái vào trán nàng: “Nói còn là một đứa không lương tâm thật quá đúng.”
“Con?” Úy Tuệ che trán, toàn bộ đầu óc trở thành tương hồ, ai tới nói cho nàng biết toàn bộ mọi chuyện đang xảy ra với?
“Nương, mẹ nói với nàng những chuyện này đi, ta còn có việc nên đi trước.” Lúc này, Úy Vân Kiệt đứng lên, hiển nhiên thật sự bị nha đầu này cái gì cũng không nhớ đả kích rồi.
Tiêu Minh Ca vội vàng đứng dậy, khuyên: “Kiệt Nhi, đầu óc Tuệ Nhi có chút hồ đồ, thích quên chuyện, đừng trách nàng.”
“Ừ.” Úy Vân Kiệt hừ một tiếng rời đi.
Hắn vừa đi, Tiêu Minh Ca lập tức xoay người lại trách mắng Úy Tuệ: “Con đó, lăn lộn mấy năm nay, mẹ đã sớm không còn mong đợi Kiệt Nhi còn có thể cưới con, nhưng hôm nay chính hắn đã mở miệng, mẹ còn đang sắp đặt mọi chuyện, nhưng con, sao con lại như vậy hả? Con cố tình có đúng không?”
“Nương.” Úy Tuệ kéo ngón tay của mẫu thân chỉ vào mình xuống, buồn bực kêu lên: “Làm ơn, có thể nói trước với con một chút hay không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao con và hắn lại không phải huynh muội ruột hả? Vậy tới cùng con và hắn, người nào mới đúng là con ruột của mẹ? Còn nữa, chuyện hôn ước là sao? Sao con chưa từng nghe mẹ nhắc tới?”
“Con thật sự không nhớ cái gì cả?” Tiêu Minh Ca nhìn khuôn mặt buồn rầu của nàng, hơi tin tưởng nàng không phải cố tình phá rối.
Úy Tuệ kêu rên: “Thật sự, nói cho con biết đi, nương.” Để cho nàng có chết cũng chết rõ ràng một chút chứ.
Tiêu Minh Ca mấp máy môi, ngồi xuống bên cạnh nàng, từ từ kể lại nguyên nhân hậu quả đầu đuôi gốc ngọn cho nàng biết.
Thì ra, Úy Vân Kiệt là hài tử trước khi nàng xuất giá nhặt được, về sau nàng dẫn hắn cùng gả vào Úy gia.
Ban đầu, yêu nghiệt này còn kêu Tiêu Minh Ca là tỷ tỷ, nhưng về sau, Tiêu Minh Ca sinh Úy Tuệ, là một khuê nữ xinh đẹp trắng nõn.
Cũng do cách nghĩ của nàng đơn thuần, bởi vì hôn nhân của mình bất hạnh nên muốn bồi dưỡng một vị hôn phu thật tốt ngay từ nhỏ cho khuê nữ, vừa lúc tướng mạo của yêu nghiệt này quá xuất chúng, lại thông minh lanh lợi, vì vậy Tiêu Minh Ca cảm thấy phù sa không chảy ruộng ngoài, một tiểu tử tốt như vậy phải giữ cho khuê nữ ruột của mình.
Cho nên, tự mình quyết định, cho hai hài tử định thân từ nhỏ.
Từ đó về sau, Úy Vân Kiệt đổi lại gọi nàng là nương, kỳ thật cũng có thể nói là nhạc mẫu.
Nàng xem hắn như nhi tử cũng như nữ tế (con rể) mà nuôi dưỡng, mà ngay từ đầu yêu nghiệt này đối với Úy Tuệ cũng là xem như nàng dâu nhỏ mà chăm sóc.
Nhưng ai ngờ, Úy Tuệ ngày một lớn, bị Úy lão bà xúi giục, mỗi ngày mỗi cách xa Tiêu Minh Ca, cũng không lui tới với Úy Vân Kiệt, từ từ còn làm thành bộ dạng hoa si ở bên ngoài, hôm nay theo đuổi nam nhân này, ngày mau đuổi theo nam nhân khác, từ ngự y đến thị vệ rồi lại đến Thái tử, thậm chí gã sai vặt trong phủ, quản gia gì đó.
Dần dần tâm Úy Vân Kiệt cũng tàn, cũng trở nên xa lánh nàng.
Về sau Tiêu Minh Ca liên tục chịu đả kích, cũng không gượng dậy nổi, một mực mặc kệ chuyện nhi nữ (con trai gái).
Cho nên, về sau mới tạo thành danh tiếng hư hỏng của Úy Tuệ như vậy, cho đến lúc nàng xuyên qua.
Mà lúc này Úy Tuệ cảm thấy rất oan uổng, nàng chỉ kế thừa thân thể của nguyên chủ, nhưng lại không có một chút trí nhớ nào, cho nên đối với những chuyện năm xưa này tuyệt không biết được, mà bọn hạ nhân trong phủ, người nào không có việc mà đi nói những chuyện này cho nàng chứ? Huống chi mọi người đều biết những thứ này, nhưng không ai biết đương sự chân chính là một đứa ngốc hoàn toàn không biết chuyện này.
Nghe xong những thứ này, Úy Tuệ hoàn toàn phát điên.
Trên đời này không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hơn thôi.
Cho nên, tối nay Úy Vân Kiệt nói ra như vậy, hoàn toàn là vì thực hiện hôn ước mà thôi?
Tiêu Minh Ca kích động như vậy, cũng bởi vì chuyện này được chắc chắn, để cho nàng sốt ruột khuê nữ cuối cùng cũng có kết quả rồi hả?
Nhưng ai tới nói cho nàng biết, nếu thật sự gả cho yêu nghiệt kia, sau này nàng phải sống thể nào hả?
Chỉ bằng hắn ba phen mấy bận chèn ép nàng, thành thân, nàng còn không bị hắn đè gắt gao, không còn thời gian xoay sở sao chứ.
“Nương, có thể hủy bỏ hôn ước hay không?”
“Con nói bậy gì vậy?” Nàng mới nói một câu, Tiêu Minh Ca lập tức nghiêm mặt, dạy bảo nói: “Tuệ Nhi, con không còn nhỏ, dõi mắt nhìn khắp kinh thành, không thiếu danh môn công tử, nhưng con gả cho người nào nương cũng không yên tâm, chỉ có Kiệt Nhi thôi, từ nhỏ hắn do mẹ nhìn tới lớn, đối với con cũng không tệ.”
“Nhưng.”
“Không được nhưng, loại hôn nhân này chỉ có Kiệt Nhi mới có thể nói chuyện, hắn nói hủy bỏ thì hủy bỏ, nếu hắn muốn cưới con thì con phải ngoan ngoãn gả cho hắn, mấy năm nay con làm bao nhiêu chuyện có lỗi với hắn, sau khi thành thân con phải thành thật an phận chút, nếu không nương cũng không giúp con.”
Nghe mẫu thân nói, Úy Tuệ kinh ngạc há to miệng, muốn phản bác nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng lại ngậm miệng, hoàn toàn im lặng.
Công chúa mẫu thân một lòng muốn làm nhạc mẫu của người ta, sớm vứt khuê nữ là nàng ra sau đầu rồi.
Thôi, hạnh phúc của nàng do nàng quyết định.
Cưới? Hừ, hắn muốn cưới thì nàng nhất định phải gả sao?