Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 4: Chương 4: Oán hận




Gương mặt bị ngón tay lạnh như băng của Cố Nha Nha nắm, Lục Vô Song giật mình, nghĩ tới điều gì, cả người sững sờ tại chỗ, một loại cảm giác xa lạ quỷ dị chợt ập vào lòng.

Quen biết Uy Tuệ, cũng không phải là ngày một ngày hai, cho tới bây giờ nha đầu kia mắt cao hơn đầu, cho dù nàng và Y Y cùng lớn lên với nàng, ở trước mặt nàng, cũng chỉ là người hầu nhỏ bé mà thôi, thỉnh thoảng nàng có thể hạ mình trò chuyện với các nàng vài câu, đó cũng là cho các nàng mặt mũi.

''Ặc, xấu hổ, tay ta lạnh, ha ha.''

Thấy nàng cứng đờ, Cố Nha Nha vội rút tay về, ở hiện đại, nàng và bạn khuê mật rất thích bẹo má thân thiết, vừa rồi thấy Lục Vô Song trưng ra khuôn mặt đáng yêu, nhịn không được liền giơ tay, khụ khụ.

''Muội đang xin lỗi ta?'' Lục Vô Song càng khó tin nhìn nàng chằm chằm.

''Ừ.'' Cũng coi như vậy, cổ nhân hơi cứng nhắc, không có thói quen thân mật kiểu của nàng là cực kỳ bình thường.

Lục Vô Song vô tội chớp mắt, đột nhiên toàn thân không được tự nhiên, không phải nằm mơ chứ? người được gọi là hỗn thế ma nữ Úy gia Nhị tiểu thư Úy Tuệ chỉ vì tay lạnh nhéo gương mặt của nàng mà nói xin lỗi?

''Sao vậy? Trên mặt ta dính gì sao?'' Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Cố Nha Nha có chút chột dạ.

Lục Vô Song lắc đầu như trống bỏi, bộ dạng có chút nũng nịu: ''Muội rất tốt.'' Hôm nay Y Y không đến thật sự là thiệt thòi lớn, nếu không nàng nhất định sẽ không tin.

Cố Nha Nha suy nghĩ một chút, cười ha ha: ''Đó chính là bị sắc đẹp của ta làm cho kinh diễm phải không?''

Vừa rồi, cầm gương đồng nhỏ sửa sang lại tóc, nhìn ảnh ngược phản chiếu trong gương, tự đáy lòng nàng thực kinh diễm giống như mùa xuân đột nhiên tới, trong phút chốc phồn hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Quả nhiên dung nhan nữ phụ có giá trị không sai.

Đừng thấy tuổi của nàng còn nhỏ, mười bốn tuổi, còn chưa cập kê, có một vẻ đẹp khiến người vừa gặp qua là không quên được.

''.....'' Đầu Lục Vô Song giăng đầy hắc tuyến, tật xấu tự luyến này vẫn không thay đổi chút nào.

''Tiểu thư, nô tỳ giúp người chải tóc.'' Đào Nhi buông khăn lông ra, cầm lược muốn chải cho nàng một búi tóc đẹp.

''Được, a ----''

Cố Nha Nha vừa mới ngồi ngay người lại, thình lình, sườn xe bị đụng, lắc lư kịch liệt, cả người không ổn định, ngã xuống đất.

Lục Vô Song và Đào Nhi cũng sợ hãi ngã sấp xuống.

Ba người cuộn thành một đoàn trong xe ngựa nhỏ hẹp.

''A Đại ---'' Đào Nhi bấu víu vách xe, lớn tiếng kêu.

Nhưng, ngoài xe âm thanh la hét ầm ĩ rất lớn, hoàn toàn không nghe được tiếng gào thét bên trong.

''Người nào to gan như thế, ngay cả xe của Úy gia Nhị tiểu thư cũng dám đụng, không muốn sống nữa sao?''

''Úy gia Nhị tiểu thư thì sao? Mở to mắt chó của ngươi nhìn một chút, đây là xe của Diêu gia.''

''Ơ, thì ra lại là tiểu tử không mở to mắt này.....''

Rầm rầm rầm ---- mấy câu nói vừa rơi xuống, bên ngoài càng thêm rối loạn.

Ba người Cố Nha Nha khó khăn leo ra khỏi xe, chỉ thấy hai bên đường vây quanh nhiều người, ngược lại tốt bụng giữ lại một khoảng đất ở giữa cho hai bên đánh nhau.

''Đừng đánh, Nghiên Mực.''

Bên kia, bên trong một chiếc xe ngựa thanh lịch bên cạnh, nữ hài thanh nhã như cúc, đỡ nha hoàn, vẻ mặt hốt hoảng kêu.

Nha hoàn kia lại không gấp, thờ ơ nhìn Cố Nha Nha, mỉa mai nói: ''Tiểu thư, người chớ để ý, đánh một trận, sợ cái gì? Có vài người nha, đó chính là thích ăn đòn.''

''Ha ha, đừng nói ẩu.'' Diêu Ngữ Dong giận liếc mắt nhìn nha hoàn, ngược lại ánh mắt nhu nhược nhìn về phía Cố Nha Nha: ''Nhị tiểu thư, van cầu người, kêu bọn họ đừng đánh.''

Nói với mình sao? Cố Nha Nha mờ mịt hỏi Lục Vô Song: ''Cô nương này là ai vậy?''

Xì, Lục Vô Song cười xấu xa, bản lãnh giả ngu của Tuệ muội tử này ngày càng cao.

''Ai biết được? A miêu a cẩu nào đó, cũng dám ở trước mặt chúng ta xưng tiểu thư, ta nhổ vào.''

''Đúng vậy, ba ngày hai bữa lại xuất hiện, nàng không chán nhưng chúng ta rất phiền đấy. Không phải là ghen tỵ tiểu thư người được Thái tử điện hạ yêu thích sao? Hừ, nếu nàng có bản lãnh, tự mình đến trước mặt Thái tử, cả ngày giả bộ đáng thương vô tội với tiểu thư người, thật khiến người ta không vừa mắt.''

Đào Nhi cũng không tha, đột nhiên, nhìn thấy vai A Đại bị trúng một quyền, sợ hết hồn, vội vàng hô to.

"A Đại, mau đánh hắn, đánh cho tên tôn tử (cháu trai) đó nằm sấp, cô nãi nãi trở về hầm thịt cho ngươi ăn.''

Đào Nhi này đi theo Úy Tuệ, bình thường không có chủ tử bên cạnh, tác phong làm việc cũng là dũng mãnh, chỉ là, lời vừa ra khỏi miệng, mới ý thức được chủ tử bên cạnh, sợ rụt lại đầu lưỡi.

Cũng may Cố Nha Nha hoàn toàn không nghe nàng nói gì, nàng chỉ kỳ quái nhìn chằm chằm nữ tử nhu nhược mỹ lệ đối diện, suy tư, trong quyển sách kia sao chưa bao giờ nhắc tới nhân vật có hình dáng như vậy?

Rốt cuộc là mình hồ đồ, hay là, bởi vì mình xuyên qua mà thay đổi nguyên tác trong sách?

Rầm ---, vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết.

Cố Nha Nha kinh hãi phục hồi tinh thần, chỉ thấy phu xe A Đại của mình, thân thể khôi ngô đè trên người một nam hài choai choai, một quả đấm không chút khách khí rơi trên mặt tiểu tử kia, khiến cho khuôn mặt tiểu tử kia xưng phù giống đầu heo, trở về sợ là ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra.

''Này, đừng đánh.''

Nàng lên tiếng ngăn cản, quả nhiên A Đại thu quả đấm, đứng dậy, vẫn không quên giơ quả đấm với tiểu tử đó, hài lòng: ''Tiểu tử, lần sau muốn tìm phiền phức, cần luyện cho thân thể cứng rắn thêm, đánh không đã chút nào.''

Nói xong, sải bước trở lại trước mặt Cố Nha Nha, trong nháy mắt vẻ mặt cung kính: ''Tiểu thư, tiểu nhân sẽ chuẩn bị tốt xe ngựa.''

''Ừ.'' Cố Nha Nha gật đầu, bên cạnh, Lục Vô Song và Đào Nhi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với hắn, chọc cho sắc mặt A Đại đỏ bừng, rồi lại bộ mặt tự hào.

Bên kia, nam hài bị đánh thật lâu mới bò dậy, lau máu trên lỗ mũi, nhếch nhác quay lại trước mặt Diêu Ngữ Dong, không dám hé răng.

''Ngươi không sao chứ?'' Diêu Ngữ Dong dịu dàng hỏi, nam hài kia nghẹn ngào mấy tiếng, lắc đầu mấy cái.

Hạ Hà trừng mắt hắn, cắn răng mắng nhỏ: ''Đồ vô dụng, trở về thu thập ngươi.''

Nam hài cắn môi, cũng không dám lau máu trên mặt, chỉ run rẩy hai vai, giống như gà con bị thua, khiến lòng người khó chịu.

Dựa vào vóc người A Đại khôi ngô giống quả núi nhỏ, nam hài thân thể còn chưa trưởng thành, thua thiệt là tất nhiên.

''Đào Nhi, có bạc không?'' Cố Nha Nha không lên xe.

Đào Nhi gật đầu: ''Có ạ.'' Gỡ túi tiền bên hông: ''Tiểu thư muốn mua cái gì?''

Cố Nha Nha cầm lấy túi tiền, cũng không trả lời, mà là đi tới phía Diêu Ngữ Dong.

''Ngươi ... Ngươi muốn làm gì?'' Hạ Hà nhìn nàng chằm chằm, giọng nói đột nhiên bén nhọn, kêu đám người đang định tản đi lại dừng bước.

Cố Nha Nha nhúng vai, vừa muốn giải thích, liền nghe Hạ Hà hoảng sợ la hét.

''Không cần, van cầu ngươi, Úy Nhị tiểu thư, muốn đánh thì đánh nô tỳ là được, thân thể tiểu thư yếu đuối, không chịu được roi của người nữa đâu, hu hu.''

Nói xong, nàng dũng cảm che chở trước người Diêu Ngữ Dong, trong nháy mắt đôi mắt hoảng sợ trào ra nước mắt.

Người vây xem, trải qua nàng kêu la, rối rít đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Nha Nha, vẻ mặt căm giận bắt đầu nghị luận.

''Thì ra, nàng chính là Úy gia Nhị tiểu thư, đúng là xinh đẹp.''

''Bộ dáng xinh đẹp thì thế nào, ngươi chưa từng nghe qua, mỹ nhân xà hạt sao? Thích lấy roi đánh người.''

''Ngay cả tiểu thư Diêu gia cũng đánh, cô nương này thật là ác độc.''

''Đúng vậy đúng vậy, Diêu tiểu thư rất tốt.''

''Đừng nói Diêu tiểu thư là người ngoài, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng bị nàng khi dễ tới ngốc.''

''Người nào đang nói bậy? Đứng ra.'' Đào Nhi không cam lòng rống lên một tiếng.

''Chậc chậc, đây là muốn đánh người.'' Đám người tự động lui về sau mấy bước, vẻ mặt lại càng tức giận.

Thân thể Cố Nha Nha căng thẳng, bị ánh mắt oán giận của mọi người nhìn như vậy có cảm giác sắp bị quần ẩu.

Cảm giác này thật là hết sức hỏng bét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.