Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 33: Chương 33: Phản kích




Đôi mắt Đào Nhi gần như muốn rớt xuống đất, đợi quyển sách kia thật sự đến trên bàn Thái tử thì đầu óc nàng hôn mê, thầm kêu: “Xong rồi.”

Nàng hung hăng trừng mắt Hạ Hà, nhỏ giọng thầm mắng, “Tiểu Đề Tử (đồ đ*, bậy quá ko nên nói ra, haha), ngươi cố ý.”

Hạ Hà lập tức cúi đầu, giống như sợ không dám trả lời, nhưng mà len lén liếc mắt với Diêu Ngữ Dong, trong tròng mắt hai người đều là ý cười đắc ý.

Chính là cố ý thì sao? Chính là muốn để cho Thái tử điện hạ và người trong thiên hạ đều biết, Úy Nhị tiểu thư ném đi mặt mũi của nữ nhân, ngay cả loại sách bỉ ổi này cũng xem.

Ánh mắt tò mò của mọi người đều rơi vào trên người Thái tử, vừa rồi mấy quyển sách của Úy Tuệ rơi trên mặt đất, bọn họ đều nhìn thấy toàn bộ, hiện giờ lại bị dâng lên trên bàn của Thái tử, bọn họ cũng muốn nhìn thử Thái tử sẽ xử trí như thế nào?

“Đỗ Tuệ nương bí sử”, con ngươi hắc trầm của Tiêu Dục bình tĩnh nhìn mấy chữ này, mi tâm không chút dấu vết nhíu lại, phân phó Phúc Yên: “Trả lại quyển sách này cho Nhị tiểu thư.”

“Vâng”, Phúc Yên nhìn sách, khóe miệng khẽ co quắp, lại giống một dạng với chủ tử nhà mình, giả bộ bình tĩnh cầm sách này đi xuống đưa cho Úy Tuệ.

Ánh mắt của mọi người không khỏi lại nhìn về Úy Tuệ.

Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, không phải chỉ là một quyển sách giải trí thôi sao? Đến mức đó? Nhìn vẻ mặt một đám bọn họ giống như là bắt gian tại giường, cũng quá mức YY (tự kỷ).

“Cám ơn.” Chỉnh lại nét mặt, dưới con mắt mọi người, Úy Tuệ cực kỳ nghiêm túc, hai tay cung kính nhận sách, bộ dáng kia, giống như Thái tử cho nàng không phải một quyển sách tạp nham, mà là bảo vật cực kỳ trân quý.

Phi, quả nhiên là da mặt dày.

Có người âm thầm chửi rủa trong lòng.

Úy Tuệ thông minh, dĩ nhiên nàng nhìn hiểu ánh mắt khinh miệt của người khác, nàng cũng có tính tình, có người cố ý chỉnh nàng, mà lặp đi lặp lại nhiều lần, nếu nàng không bày ra chút lợi hại, thật đúng là xem nàng như mèo bệnh rồi.

Vì vậy, hai tay cầm sách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Úy Tuệ, lộ ra nụ cười ngây thơ, quay về phía Tiêu Dục, cung kính bái lạy: “Cám ơn Thái tử điện hạ.”

Ngay sau đó lông mày nhỏ nhăn lại, dáng vẻ hết sức mờ mịt hỏi: “Nói ra có chút kỳ quái, vừa rồi các ngươi bị sao thế? Một quyển sách thật tốt của ta, các ngươi lại giống như nhìn thấy quỷ, một đám quăng loạn làm cái gì? May là không có ném hư.”

Mọi người hít vào một hơi, gặp qua ngu xuẩn, nhưng chưa từng thấy ngu xuẩn như vậy, một thiên kim tiểu thư chưa xuất giá (lấy chồng), bị người khác phát hiện nhìn lén * (tg ghi dấu * và ta cũng ko hiểu, chỉ biết là ko tốt lành gì), chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ đây là chuyện tốt?

“Tuệ muội muội, đừng nói nữa.” Tiêu Diễm vội vàng kéo nàng.

Úy Tuệ cũng mờ mịt nhíu mày: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ trên sách này có độc hay sao?”

Nói xong, nàng vừa cẩn thận nhìn sách một chút vừa tự lẩm bẩm: “Làm sao có thể chứ? Đại thúc kia cũng không giống người xấu. Hơn nữa, hắn bán sách cũng vì để chữa bệnh cho người khác, thật tốt tại sao lại bôi độc trên sách đây?”

Nàng cẩn thận vuốt quyển sách một lúc lâu, cũng không có việc gì, không khỏi vui mừng nở nụ cười: “Nhìn, không có việc gì, ta đã nói rồi, ta tốt bụng mua sách cho đại thúc kia, cho bạc giúp người nhà hắn chữa bệnh, sao hắn có thể hại ta?”

Nói xong, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại quay mặt về phía Diêu Ngữ Dong giơ sách lên.

“Diêu cô nương, ta thấy mỹ nhân trên trang sách này rất giống ngươi, quyển sách này tặng cho ngươi đi, coi như là nhận lỗi chuyện ban nãy.”

Một mặt liếc mắt ra hiệu cho Đào Nhi, Đào Nhi hiểu ý, vội vàng nhận sách, không đợi Diêu Ngữ Dong cự tuyệt, đưa đến trên bàn của nàng.

Diêu Ngữ Dong ngây người, sững sờ nhìn quyển sách trước bàn, khuôn mặt đỏ lên.

“Nhị tiểu thư hao tâm tổn trí mua sách, nhất định là rất thích, dân nữ sao dám để cho Nhị tiểu thư bỏ những thứ yêu thích chứ?”

“Hắc.” Úy Tuệ cười sang sảng: “Cái gì có yêu hay không yêu chứ? Người đời cũng biết, bản tiểu thư một chữ cũng không biết, quyển sách này nó biết ta đây, ta lại không biết nó. Lúc nãy cũng là thấy đại thúc kia đáng thương, quầy người khác đầy người, chỗ hắn thì một bóng người cũng không có, một chồng sách đầy ắp, một quyển cũng không bán được. Ta thấy đáng thương nên hỏi mấy câu, nói là trong nhà cha mẹ bệnh, sốt ruột chờ tiền bạc cầu y mãi dược (mời thầy bóc thuốc), ta cũng không biết tốt xấu nên mua mấy quyển. Trời lạnh như vậy, cũng không đến mức khiến cho đại thúc người ta lạnh tâm, đúng không?”

Diêu Ngữ Dong toàn toàn sững sờ, kinh ngạc nhìn Úy Tuệ, dở khóc dở cười.

Úy Tuệ còn tưởng là nàng ngại nhận lấy, lại khuyên nhủ: “Ngươi cầm đi, lúc trước ở bên ngoài, không phải ngươi muốn thấy sách của ta sao? Hay là chê một quyển ít, vậy, mấy quyển này đều cho ngươi. Dù sao, bản tiểu thư mua về cũng là nhàn rỗi ném loạn, chẳng bằng tặng toàn bộ cho Diêu cô nương, Diêu cô nương là tôn nữ của Thái Phó, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, tài hoa hơn người. Cho ngươi cũng không phụ sách này.”

Cứ định như vậy, dứt lời, nàng giao mấy quyển sách khác trong tay cho Đào Nhi.

Trong lòng Đào Nhi cười ngất, vội vàng nhận lấy, nhanh chóng đưa toàn bộ vào trên bàn Diêu Ngữ Dong.

Hừ, không phải ngươi muốn xem sao? Hôm nay để cho ngươi xem cho đã.

Sắc mặt Diêu Ngữ Dong lần lượt đổi màu xanh đỏ, vẻ mặt kia giống như ăn ruồi bọ chết, muốn ói mà ói không ra, bực bội muốn chết.

“Nhị tiểu thư nói gì vậy? Dân nữ. . . . . . Không thích xem những loại sách này?”

“A? Vì sao? Chẳng lẽ sách này cũng có phân biệt địa vị sang hèn?” Úy Tuệ ngây thơ hỏi nàng, nhưng trong mắt lại vô cùng sắc bén.

Muốn hắt nước bẩn cho Úy Tuệ nàng, vậy cũng phải để nàng ta ướt người.

Đột nhiên Diêu Ngữ Dong có cảm đàn gãy tai trâu: “Không, sách này. . . . . . Không tốt. Sao Nhị tiểu thư lại không biết, này ——”

Nàng nói năng có chút lộn xộn, dù sao tiểu thư cũng là tiểu thư chưa xuất giá, trước mặt mọi người nói loại đồ này nọ, mất hết mặt mũi.

Nhưng Úy Tuệ có thể ỷ vào danh tiếng bao cỏ, nói lung tung: “Sao lại không tốt? Chẳng lẽ Diêu cô nương đã sớm xem qua những sách này? A, cũng khó trách, Diêu cô nương xuất thân từ gia đình nho giáo, dạng sách gì mà chưa từng thấy qua. Thôi được, ta mua sách tại sạp sách nhỏ dĩ nhiên không lọt nổi vào mắt xanh của ngươi. Vậy thôi, lần sau ta lại chọn mấy quyển hay đưa cho ngươi.”

Nói xong, lại kêu Đào Nhi lấy sách lại.

Hắc, những sách này đã thành công bôi nhọ Diêu Ngữ Dong, đúng lúc nên trở về rồi, trở về còn phải tự mình giải buồn đấy.

Diêu Ngữ Dong ngây ngốc nhìn bàn trống không, đầu óc cũng trống rỗng.

Mặc kệ như thế nào, sau ngày hôm nay, thanh danh của Diêu Ngữ Dong nàng cũng bị hủy, mặc kệ nàng có xem qua những thứ * hay không, từ nay về sau, tên nàng và những sách này không thể tách rời rồi.

Mà Úy Tuệ có quá nhiều ác danh, cũng không sợ nhiều thêm một cái, huống chi, nàng ta không biết chữ, mọi người đều biết, cho nên, mặc dù nói nàng ta, cũng chỉ nói nàng ta là bao cỏ ngu xuẩn đần độn, mua nhầm *, nhưng điểm xuất phát của nàng ta cũng là đồng tình người bán sách, từ đó mà nói, rất nhiều hạng người mua danh chuộc tiếng cũng không bằng nàng.

Một hồi tiết mục giữa mấy nữ nhân, có chút ngây thơ buồn cười, nhưng xem như cho mọi người đang nhàm chán thêm mấy phần lạc thú.

Tuệ muội muội thật giỏi, trong lòng Tiêu Diễm nghĩ.

Ngược lại nha đầu này có mấy phần trí tuệ, Bách Lý Tuấn Dật cười tà tứ.

Úy Tuệ trong sự điên khùng ngu ngốc lộ ra sự giảo hoạt, cũng không ăn thiệt thòi, đôi mắt Tiêu Dục sâu thêm mấy phần.

Chỉ có Quân Phi Sắc phẩm rượu một mình, dư quang khóe mắt bắt gặp Úy Tuệ nở nụ cười như tên trộm, lòng đầy khinh thường, một trò xiếc giả ngu vờ si nhỏ bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.