Hắn nói xong, vẫn duy trì tư thế dựa sát như cũ, đến nỗi Úy Tuệ trừng to đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu như đầm của hắn, đôi mi vừa dày lại dài, còn có làn da trơn bóng thật tốt khi đến gần không tìm thấy một lỗ chân lông nào…
Hắn xác định hắn không phải đang kéo thù hận sao?
“Bộ dạng huynh đẹp mắt là không sai. Nhưng những người khác cũng không kém nha.” Úy Tuệ không phục, hơn nữa, hắn đẹp mắt thì có tác dụng cái rắm, hắn là ca ca ruột của nàng đấy.
Úy Vân Kiệt cười nhạo một tiếng, ngón trỏ đâm nhẹ vào trán nàng: “Ánh mắt của muội thật sự quá kém cỏi, mà thôi.”
Hắn thở thật dài, thân thể thon dài tựa về sau, ánh mắt lười biếng mà tà tứ.
Úy Tuệ rất không phục: “Huynh tốt hơn chỗ nào? Nữ nhân nhiều vô số kể, bất kể là đẹp hay xấu, thơm hay thối, không phải huynh đều kéo lên giường huynh sao?”
Lời này là nàng nghe người ta nói .
“Muội để ý?” Nghe giọng điệu nàng chua chát, Úy Vân Kiệt giương môi cười.
Úy Tuệ bĩu môi: “Hừ, ta cảm thấy ánh mắt của huynh cũng không có tiền đồ.”
Ít nhất, nguyên chủ theo đuổi cũng là Thái tử đương triều, yêu nghiệt này. . . . . . Hắc hắc, có bản lĩnh theo đuổi Công chúa cho nàng coi thử.
Úy Vân Kiệt chỉ cười nhạt, cũng không đáp lời, nhưng nụ cười không có lý do này khiến cho Úy Tuệ có chút lạnh sống lưng.
Hắn không nói lời nào, nàng cũng ngậm miệng, mở to mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Khoan hãy nói, hôm nay quậy phá như vậy, vốn tâm tình buồn bực giờ tốt hơn nhiều.
Úy Vân Kiệt chỉ đưa nàng tới của Úy phủ, lại ngồi vào xe ngựa rời đi.
Úy Tuệ nhớ lại, hắn còn muốn uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) của hắn, không khỏi bĩu môi, cảm thấy khinh thường, chính mình cũng ăn chơi đàng điếm như vậy, còn dám ghét bỏ nàng mất mặt.
Xoay người đi vào trong phủ, bởi vì trên người có thương tích, đoạn đường này rước lấy không ít tiếng kêu sợ hãi.
Nhưng phần lớn hạ nhân đều rất thức thời, Nhị tiểu thư có chuyện vẫn đừng nên tùy tiện lại hỏi mới tốt.
Úy Tuệ thẳng một đường đến sân của mình, dĩ nhiên hình tượng nhếch nhác khiến cho đám người Đào Nhi bị dọa dần chết.
Nàng lại lãng phí chút nước miếng, an ủi các nàng.
Khó khăn ổn định các nàng, không được nói việc này ra ngoài, mình cũng tắm rửa thay đổi xiêm y, sau đó lấy dược Úy Vân Kiệt cho, từng chút từng chút thoa lên toàn bộ vết thương trên người.
Quả nhiên, thuốc này không tệ, bôi ở vết thương, mát rượi sảng khoái, cảm giác đau nhứt cũng tốt hơn nhiều.
Ngủ một đêm, ngày hôm sau, mặc dù còn bầm tím nhưng cũng đã hết đau.
Thật là thần dược, Úy Tuệ nghĩ thầm.
Sau khi rời giường, nàng vốn định thỉnh an Công chúa Minh Ca, nhưng nghĩ đến vết thương trên người, sợ nàng lo lắng, đành phải từ bỏ.
Bản năng muốn đi tới chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt, nhưng lời nói ra như tát nước ra ngoài, lại nói, mình cũng không thể ép người ta trốn tránh mình mỗi ngày được.
Vì vậy, hai ngày sau đó, Úy Tuệ chỉ ru rú trong phòng mình, không có việc gì thì đọc sách viết chữ.
Chỉ là, không có vui vẻ như khi tập viết chung với Úy Vân Nhạc nữa.
Ai, tiểu đệ Nhạc Nhi, hắn đối với mình vừa mới tốt lên một chút thôi.
Úy Tuệ ngẫm lại vẫn không cam lòng, đúng rồi, không có tình yêu, nhưng nàng vẫn có thể tìm đệ đệ…
Nghĩ tới đôi mắt đen như quả nho của Úy Vân Nhạc.
Úy Tuệ không bỏ xuống được.
Đứa nhỏ này quá trầm lặng nhát gan, cả ngày chỉ tiếp xúc với một mình Thượng Quan Tễ Nguyệt, đó cũng không phải chuyện tốt.
Nghĩ tới, Úy Tuệ quyết định, đặt bút trong tay xuống, chạy thẳng tới chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt .
Chắc là lời nói đêm đó của nàng có tác dụng, lần này nàng vừa đến đã gặp được Thượng Quan Tễ Nguyệt, hắn đang ngồi cắt sửa hoa cỏ trong sân, mà tay Úy Vân Nhạc cầm cái xẻng hoa nhỏ, ngoan ngoãn đứng một bên.
Thấy nàng tới, mắt Úy Vân Nhạc sáng rực lên, mà Thượng Quan Tễ Nguyệt lại sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ.
Có lẽ là cảm thấy da mặt nàng quá dầy đúng không? Trong lòng Úy Tuệ chua chát nghĩ, nhưng bước chân cũng không dừng lại, vẫn kiên trì đi tới.
“Tễ Nguyệt thúc thúc, ta tới tìm Nhạc Nhi .” Không nhìn ánh mắt của hắn, Úy Tuệ trực tiếp đi tới trước mặt Úy Vân Nhạc, đưa tay cưng chiều vuốt vuốt tóc hắn.
Thượng Quan Tễ Nguyệt hơi khó hiểu nhìn nàng.
Úy Tuệ dắt tay Úy Vân Nhạc, cười nói với Thượng Quan Tễ Nguyệt: “Mấy ngày nay ta không có đi thỉnh an nương, muốn cùng đi với Nhạc Nhi, có thể chứ?”
“Nhạc Nhi hắn ——” Thượng Quan Tễ Nguyệt có chút chần chờ: “Phu nhân nàng nguyện ý không?”
“Hả?” Úy Tuệ nghe mơ hồ: “Nương ta có cái gì nguyện ý hay không chứ?”
“...” Thượng Quan Tễ Nguyệt không có lên tiếng, chỉ là thương tiếc nhìn Úy Vân Nhạc.
Đầu óc Úy Tuệ nhanh chóng vận hành, nàng nhớ tới lúc Công chúa mẫu thân sinh Nhạc Nhi là sinh non, về sau, Nhạc Nhi mắc bệnh lạ, vẫn có tin đồn nói là do Công chúa mẫu thân khắc, đến nỗi hai mẫu tử này cũng sinh ra ác cảm.
Cũng không biết là giận dỗi hay là thật sự sợ khắc con của mình, mấy năm nay Công chúa Minh Ca không một lần mong muốn gặp con ruột của mình.
Nghĩ đến đây, Úy Tuệ không khỏi thổn thức.
Hài tử sao có thể rời khỏi mẫu thân được? Thiếu tình yêu của mẫu thân, hài tử này nhất định sẽ không vui vẻ.
Cho nên, Úy Tuệ cảm thấy, nếu Nhạc Nhi thật sự muốn tốt lên, Công chúa Minh Ca còn có tác dụng lớn hơn so với người tỷ tỷ của hắn nữa.
“Tễ Nguyệt thúc thúc, thúc đừng lo lắng, ta dẫn hắn đi, nếu có gì không ổn, ta lập tức đưa hắn trở về.” Úy Tuệ nghiêm túc nói.
Nàng cũng đã gọi Tễ Nguyệt thúc thúc, Thượng Quan Tễ Nguyệt cũng không tiện nói gì, chỉ đành phải gật đầu, sau đó lại dặn dò một số thói quen nhỏ của Úy Vân Nhạc.
Chẳng hạn như hắn cắn môi, biểu hiện hắn khát hoặc đói bụng, hắn nhíu mày hừ nhẹ, biểu hiện hắn muốn đi nhà xí…
Úy Tuệ ghi nhớ từng cái, đồng thời lại tăng thêm một tầng cảm kích và cảm động đối với sự săn sóc cẩn thận của Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Hiện tại Úy Vân Nhạc đã không còn bài xích Úy Tuệ nữa, cho nên, khi nàng nắm tay của hắn, hắn chỉ ngoan ngoãn đi theo nàng.
Điểm này khiến trong lòng Úy Tuệ ấm áp, cảm giác được người tin tưởng thật tốt.
Dọc theo đường đi, lại rước lấy không ít ánh mắt khác thường.
Úy Tuệ hiểu những ý nghĩa sâu xa trong những ánh mắt này, bọn họ đều cho rằng tiểu thiếu gia là tên ngốc ngây ngô, nhưng nàng biết không phải, hài tử này chỉ có một chút trở ngại trong lòng mà thôi.
Một đường đi thẳng tới viện của Công chúa Minh Ca, dọc theo đường đi, Úy Tuệ không nhanh không chậm với hắn về chuyện của mẫu thân.
Nói mẫu thân của bọn họ có bộ dáng rất đẹp, khí chất xuất chúng, có một tay cầm kỹ rất hay gì gì đó.
Còn nói nếu hắn đến, mẫu thân sẽ rất vui.
Úy Vân Nhạc vẫn mím môi không nói lời nào, nhưng theo ánh mắt tỏa sáng của hắn có thể thấy được, hắn vô cùng thích những lời nàng nói với hắn.
Không bao lâu, hai người tới gian phòng của Công chúa Minh Ca, trong viện, Trương ma ma nhìn thấy một màn này, kinh hãi khiến cái chậu trong tay rơi xuống đất, một chậu nước nóng thấm ướt đôi giày của bà.
“Đây là Trương ma ma.” Tay Úy Tuệ chỉ vào Trương ma ma, cười giới thiệu với Úy Vân Nhạc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Vân Nhạc căng thẳng, nắm thật chặt tay của Úy Tuệ.
Điều này để cho Úy Tuệ biết, hài tử này đang căng thẳng, vội vàng vòng tay ôm vai hắn, lấy tư thế bao bọc cho hắn cảm giác an toàn.
“A, khẳng định Trương ma ma không ngờ được đệ sẽ đến, nhìn xem, quăng cả chậu nước luôn này, khà khà.”