”Đại tỷ tỷ cũng ở đây, lễ vật các ngươi tặng cho nàng đâu?”
“Cho nàng?” Vẻ mặt Úy Minh Châu như gặp quỷ, Vân Phượng Kiều vẫn là thu lại bớt, chỉ là vẻ mặt có chút mờ mịt.
Đáy mắt Úy lão phu nhân xẹt qua ánh sáng u ám, chợt cười ha ha nói: “Có, đều có. Thương ma ma, đi lấy đồ cho Đại tiểu thư.”
“Vâng” Thương ma ma đưa hộp gấm cho Úy lão phu nhân: “Đây là của Nhị tiểu thư, nô tỳ đi lấy cho Đại tiểu thư .”
“Đi thôi.” Úy lão phu nhân phất tay.
Vân Phượng Kiều vô cùng biết nhìn mặt gửi lời, thấy lão phu nhân như thế, cũng hí mắt cười nói: “Trong ngày thường, Đại tỷ tỷ không dễ dàng ra ngoài. Muội muội ta vốn tính một lát nữa đưa lễ vật qua đấy.”
Nói xong, dùng cùi chỏ chọt Úy Minh Châu.
Úy Minh Châu không phục lắm, thứ tốt đều cho Úy Tuệ thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì ngay cả kẻ ngốc Úy Như Tuyết này cũng phải cao hơn nàng một cái đầu chứ? Nàng làm mặt lạnh không lên tiếng.
Khóe mắt Úy lão phu nhân liếc nàng một cái, cực kì không vui, thầm nghĩ đây là một kẻ không có tiền đồ, tương lai cũng không làm được chuyện lớn.
“Đến đây, Tuệ Nhi, nhìn xem tổ mẫu mang cho con cái gì nè?”
Ngay trước mặt Úy Tuệ, Úy lão phu nhân mở hộp gấm ra, lại cẩn thận mở vải tơ màu vàng sáng bao bên ngoài ra, lộ ra một góc ngọc Kỳ Lân.
Ngọc Kỳ Lân này toàn thân màu đỏ, óng ánh trong suốt, giống như có tơ máu đang chảy khắp thân thể.
“Huyết ngọc?” Úy Tuệ vô cùng kinh ngạc, ngay cả thường thấy thứ tốt như Úy Như Tuyết cũng mở to hai mắt.
Ngọc tốt thì cũng thôi, nhưng mà, huyết ngọc… Lại còn là một miếng huyết ngọc Kỳ Lân hoàn chỉnh được điêu khắc tinh xảo như vậy.
Đột nhiên nàng tò mò, làm thế nào mà Úy lão phu nhân có thể tìm được thứ này? Mà còn không chút do dự đưa cho Úy Tuệ.
“Ừ.” Úy lão phu nhân có chút kinh ngạc nàng vậy mà lại nhận biết, thoả mãn gật đầu: “Tuệ Nhi của ta thật biết phân biệt hàng tốt xấu.”
Phân biệt hàng tốt xấu có ích cái rắm, nghe nói huyết ngọc này đều lấy ra từ trong đống xác chết thối rửa, bà ta đưa cái này cho mình làm gì? Úy Tuệ nhìn thứ này đột nhiên có chút sợ hãi.
“Tổ mẫu, người muốn đưa thứ này cho con sao?” Đầu Úy Tuệ ngã về sau, gần như tựa vào trên vai Úy Như Tuyết.
Úy Như Tuyết không cử động, chỉ nhìn chằm chằm thứ trong hộp gấm, thứ này thật sự rất khó có được, nhưng khi lão phu nhân tháo vải tơ màu vàng ra, đặt khối huyết ngọc Kỳ Lân có kích cỡ to bằng bàn tay ở trong lòng bàn tay thì trong mắt Úy Như Tuyết bắn ra ánh sáng lạnh, nàng nhạy cảm phát hiện manh mối, chỉ là im lặng không nói.
Úy lão phu nhân thấy Úy Tuệ giống như không muốn, như chê nàng không hiểu chuyện liếc nàng một cái: “Hài tử ngốc, con cũng biết đây chính là bảo vật bao nhiêu người mơ ước.”
“Bảo vật?” Được rồi, đúng là bảo vật vô giá đấy.
Nếu không thì lấy thôi.
Úy Tuệ động lòng, bản năng quay đầu chớp mắt với Úy Như Tuyết, nghĩ thầm, bảo vật tới tay không lấy thì quá đáng tiếc, huống chi, nàng không dám dùng, nói không chừng tương lai có thể bán lại cho người khác, cũng có thể kiếm không ít.
Hì hì, đến lúc đó, thoát khỏi Úy gia, có thể cùng Thượng Quan huynh sống những ngày vui vẻ hạnh phúc rồi. (Lại mơ)
Dĩ nhiên, nếu như tỷ tỷ đệ đệ còn có Công chúa mẫu thân bằng lòng, nàng không ngại cả nhà ở chung một chỗ, ha ha, càng náo nhiệt.
Nàng nghĩ đến khiến trong mắt đều vui đến nở hoa, nào biết Úy Như Tuyết lại hiện lên vẻ tàn khốc.
“Không cần?” Úy Tuệ dùng khẩu ngữ hỏi.
Úy Như Tuyết khẽ nháy mắt.
A! Trong lòng Úy Tuệ kêu rên, bỏ qua việc thứ đó lấy từ đống xác chết ra, huyết Kỳ Lân này rất chọc người hiếm lạ đấy.
Chỉ là, cho rằng sát thủ tỷ tỷ sẽ không hại mình, Úy Tuệ vẫn nhẫn nhịn, quay đầu lại cười nói với úy lão phu nhân: “Đã là bảo vật, tổ mẫu nên giữ lại, cho cháu gái cũng không sợ bị làm hỏng sao.”
“Thứ cho con bị làm hỏng còn ít sao? Hiện tại ở trước mặt ta nói những lời này.” Úy lão phu nhân cưng chìu cười nhạo nàng: “Con chỉ cần nói con thích hay không, thích thì mau cầm đi. Con không biết chứ, đoạn đường này, hai tỷ muội kia muốn nhìn thử, ta đều không cho.”
Thật sao? Trong lòng Úy Tuệ càng thêm hoài nghi, Vân Phượng Kiều là ngoại tôn nữ thì coi như xong, suy cho cùng cũng là người khác họ, thế nhưng Úy Minh Châu là tôn nữ ruột của lão thái thái, cũng chính là, lão thái thái là mẹ ruột của phụ thân Úy Minh Châu.
Bà thật sự có thể không phân biệt trong ngoài thân sơ sao?
Lại nói, lấy việc tốt quá hóa dở, chuyện làm quá mức chặt chẽ, ngược lại gây ra nghi ngờ.
Dù sao, Úy Tuệ cũng không tin trong thiên hạ thật sự có người như vậy, giống như hiện đại, mặc dù bà ngoại đối xử với nàng rất tốt, nhưng là, đó là dưới tình huống anh họ không có ở đó, nếu có anh họ ở đó thì nàng cũng chỉ có thể đứng sang một bên mà hóng gió.
Lẳng lặng nhìn chằm chằm huyết Kỳ Lân kia một lúc lâu, khi Úy lão phu nhân nghĩ nàng đã cắn câu, hài lòng nhếch môi, phủ vải tơ lên, chuẩn bị để cho Thọ Nhi cất kỹ.
Không ngờ Úy Tuệ lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói một câu: “Không cần.”
“Ơ.” Tay Úy lão phu nhân run lên, thiếu chút nữa làm rơi hộp gấm xuống: “Con nói cái gì?”
“Tôn nữ nói không cần.” Lưu luyến thu hồi tầm mắt, Úy Tuệ ngẩng đầu nhìn vào mắt Úy lão phu nhân, lại nhạy bén bắt được đáy mắt của bà có sự bối rối và tàn nhẫn, lúc này trái tim run lên, cho rằng sát thủ tỷ tỷ làm rất đúng.
“Tổ mẫu, trước kia là trước kia, hiện giờ tôn nữ đã lớn. Sẽ không náo loạn giống như trước nữa. Huống chi, vạn vật đều có linh khí, đang rất tốt mà bị người làm hỏng thì không tốt lắm?”
“Con?” Úy lão phu nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, tạm thời nói không ra lời.
Thay đổi, thay đổi quá nhiều, nếu không phải vẫn là bộ dáng đó, bà thật nghi ngờ có phải có người âm thầm tráo đổi Úy Tuệ hay không? (Vâng là đại thần xuyên không đã đánh tráo Tuệ Nhi của bà)
Úy cười hì hì, giúp cất kỹ Ngọc Kỳ Lân: “Tổ mẫu, đồ tốt như vậy, đặt ở chỗ của người mới không phụ sự tồn tại của nó. Người cất thật kỹ. Phóng tầm mắt nhìn, Úy gia chúng ta trừ tổ mẫu ra, ai cũng không xứng có đồ tốt như vậy.”
Rõ ràng là lời khen ngợi, nhưng Úy lão phu nhân nghe cảm thấy rất chói tai, nếu như ngọc Kỳ Lân này là thật, cũng…
Úy Minh Châu thấy Úy Tuệ không cần, lúc này trong lòng nở hoa, lập tức giúp đỡ khuyên nhủ: “Tổ mẫu, Nhị tỷ tỷ nói không cần, người hãy giữ lấy, cẩn thận đừng để rơi.”
Nói xong, nàng còn muốn tiến lên cầm hộp gấm.
Nói thật ra, nàng chỉ nhìn thấy Kỳ Lân này một lần, nương nói đó là một vật trân quý, có thể có linh khí, người bình thường rất khó có được, ai ngờ được, thế nhưng bà già sắp chết này không nói hai lời đưa cho Úy Tuệ, quá đáng giận, cũng may, bao cỏ Úy Tuệ này không biết phân biệt tốt xấu, thế nhưng không cần, thật tốt quá.
Chỉ cần đặt ở chỗ lão thái thái vậy tương lai nàng có cơ hội lấy được, chiếm thành của mình.
“Đúng vậy, tổ mẫu, mau cất kỹ, vật này nên cầm nhẹ để nhẹ, không cẩn thận va chạm bị hỏng, như vậy thật đúng là nghiệp chướng.” Úy Tuệ cũng nhân cơ hội khuyên.
Khuôn mặt từ ái của Úy lão phu nhân cứng đờ trong chốc lát, cười càng thêm miễn cưỡng, thậm chí còn mang theo tàn nhẫn: “A, a, đều là tôn nữ ngoan của ta, biết nghĩ tới tổ mẫu rồi.”
“Đúng vậy.” Úy Tuệ cười càng thêm rực rỡ, phía dưới, bàn tay nhỏ không an phận nhéo nhẹ vào lòng bàn tay của Úy Như Tuyết, nghiêng đầu nở nụ cười đắc ý với nàng.
Úy Như Tuyết cong môi, khẽ nhướng đôi mày thanh tú.
Nhưng đợi thật lâu mà Thương ma ma cũng không thấy trở lại, xem ra nói cho Úy Như Tuyết lễ vật thuần túy là nói dối.
Cũng may, Úy Như Tuyết cũng không thèm để ý mấy thứ này, Úy Tuệ cũng có thứ tốt là minh châu và bức thêu, nghĩ lại giờ ở bên cạnh lão thái thái rất không có ý nghĩa nên vội vàng cáo từ.
“Tổ mẫu, người đi đường vất vả mệt nhọc, không bằng về phòng nghỉ ngơi trước, lúc khác Tuệ Nhi sẽ đi qua thỉnh an người.”
“Con gấp như vậy là muốn đi ra ngoài sao?” Úy lão phu nhân nhìn nàng sốt ruột đứng lên, cười bất đắc dĩ.
“Đi gặp Thái tử ca ca sao?” Úy Minh Châu sốt ruột khó nén thốt lên, ánh mắt của Vân Phượng Kiều bên cạnh nàng cũng lóe sáng, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng.
Dù sao Úy Tuệ cũng không phải là tiểu cô nương mười mấy tuổi, nàng có linh hồn hiện đại hai mươi lăm tuổi, lúc này nhìn thấu tâm tư hai tiểu cô nương này, cười ranh mãnh, trả lời: “Thời gian không sớm rồi, nán lại nơi này rất lâu rồi, còn chưa có đi thỉnh an nương con nữa.”
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng kéo cánh tay của Úy Như Tuyết, hai tỷ muội thân thân thiết thiết bỏ đi.