Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 39: Chương 39: Tỷ muội




Vừa nghĩ tới có thể trở về hiện đại, ánh mắt của Úy Tuệ lập tức sáng lên, nhưng lại chợt trốn tránh, trái tim dâng lên sự kì quái không nói ra được.

Nhân vật Úy Như Tuyết này là nàng xem trong tiểu thuyết, không hề tồn tại trong cuộc sống hiện thực, nàng phải về, về đâu đây? Nàng có thể đi theo tên sát thủ này trở lại nơi nào?

“Thế nào?” Thấy vẻ mặt phức tạp mà rối rắm của nàng, Úy Như Tuyết nghi ngờ nhìn nàng:: “Chẳng lẽ ngươi thích cuộc sống ở nơi này, không muốn trở về?”

“Mới là lạ.” Úy Tuệ liếc nàng: “Mặc dù ở nơi này không lo ăn uống, nhưng ngươi cũng biết, mình tới đây, ba ngày hai bữa gặp chuyện không may, hôm nay thiếu chút nữa tặng luôn cái mạng nhỏ, ta có ngu mới thích cuộc sống ở nơi này đấy.”

Chỉ là vừa nói xong, cuối cùng trong lòng nàng chua xót, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng của Công chúa mẫu thân, Thượng Quan Tễ Nguyệt, còn có tiểu thí hài Úy Vân Nhạc kia, nói thật, thật là không nỡ vứt bỏ rồi.

Úy Như Tuyết cười khẽ, giữa trán có vài phần giễu cợt: “Nếu như thế, ngươi nên phối hợp với ta, nếu không, hai ta ai cũng không đi được.”

“Phối hợp, chỉ cần có thể về nhà, ngươi nói cái gì chính là cái đó.” Lúc này Úy Tuệ vỗ ngực biểu lộ quyết tâm.

“Lấy các thứ ra.” Úy Như Tuyết dứt khoát duỗi tay về phía nàng.

Úy Tuệ mờ mịt: “Thứ gì?”

“Cổ ngọc.” Úy Như Tuyết đơn giản phun ra hai chữ quan trọng.

Úy Tuệ nghe càng mơ hồ, vội vàng nắm thật chặt chăn trên người, buồn bực nói: “Ngươi biết hiện tại trên người ta trừ tấm vải mỏng ra, chỉ còn cái chăn này thôi, có cái ngọc rắm chó ấy.”

Chỉ là nói đi thì nói lại, người nào biến nàng thành bộ dạng hiện tại?

“Y phục của ta đâu? Kẻ nào cởi?”

Úy Như Tuyết nghe hỏi càng thêm không nói gì liếc nàng một cái, mới đầu còn tưởng rằng cô nương này có cái đầu bình tĩnh, bây giờ mới biết được, nha đầu này chính là thiếu dây, phát hiện muộn màng.

“Yên tâm, không ai động tới ngươi.” Úy Như Tuyết hừ nhẹ, đáy lòng cũng đầy nghi ngờ, vậy mà người nọ lại thả một vưu vật như Úy Tuệ, thật sự hiếm lạ.

“Làm sao ngươi biết?” Úy Tuệ nhẹ nhàng giật giật thân thể quấn trong chăn, trừ bỏ có chút lạnh ra cũng không có cảm giác khác thường nào, mà theo số lượng kiến thức ít ỏi của nàng, biết nếu như sau khi nữ tử bị người làm cái đó, nhất là lần đầu tiên, thân thể sẽ có chút không khỏe.

Nghĩ như vậy, nàng hơi yên tâm lại hỏi chính sự: “Đúng rồi, ngươi nói Cổ ngọc, quay về ta tìm xem. Ngươi khoan hãy nói, gia đình này thật đúng là giàu chảy mỡ, ngươi có biết trong nhà ta có bao nhiêu thứ tốt không?”

Nghe nàng nói như thế, Úy Như Tuyết hơi nhíu chặt mày, ánh mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm Úy Tuệ, nhìn nàng đến chột dạ.

“Này, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Lúc này, đột nhiên nhớ tới thân phận sát thủ của nàng, Úy Tuệ không khỏi nuốt nước miếng.

Úy Như Tuyết khẽ nhếch môi, hừ nhẹ: “Được, vậy ngươi tìm xem. Nhớ kỹ, đó là Cổ ngọc thượng cổ, phía trên có…”

Nói đến một nửa, nàng lại đột nhiên ngừng lại, làm cho Úy Tuệ hết sức tò mò: “Phía trên có cái gì?”

“Ta cũng không nhớ rõ, tóm lại ngươi tìm rồi nói tiếp.”

“Sặc, ngươi không nói hình dáng gì, muốn ta tìm thế nào?”

“Vậy thì ngươi tìm toàn bộ Cổ ngọc ngươi có đưa cho ta.” Úy Như Tuyết tức giận nói, đứng dậy, cất bước rời đi.

“Này.” Úy Tuệ kêu một tiếng, cũng vội vàng nhấc chân đuổi theo, đáng thương đôi chân nhỏ trần trụi của nàng, giẫm trên mặt đất lạnh băng, vừa lạnh vừa đau, bất đắc dĩ lại gọi nàng: “Tỷ, thân tỷ tỷ, giúp với…”

_

Nói đến người tỷ tỷ Úy Như Tuyết này cũng không tệ lắm, thấy nàng chạy chân trần gần nửa dặm đường, cuối cùng ngã trên mặt đất không đi nổi, nàng lại mềm lòng, xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt Úy Tuệ.

Mới đầu Úy Tuệ còn không biết nàng có ý gì, đợi nàng lành lạnh kêu một tiếng: “Leo lên.”

Nàng mới biết, người sát thủ tỷ tỷ này là để cho nàng leo lên lưng của nàng ấy.

Hắc hắc, vậy thì không khách khí.

Úy Tuệ quyết đoán đứng dậy, nhảy một cái leo lên lưng của Úy Như Tuyết, nắm đôi vai nhỏ bé và yếu ớt của nàng ấy, chua xót thay nàng ấy.

“Tỷ, tỷ thật gầy, chờ trở về, ta làm chút thức ăn ngon bồi bổ cho tỷ.”

“Ngươi làm có thể ăn?” Nhìn nàng ngốc như thế, Úy Như Tuyết tỏ ra khinh thường.

Úy Tuệ lại đắc ý: “Đương nhiên, chẳng những có thể ăn, mà còn ăn rất ngon đấy. Đúng rồi, tỷ, tỷ thích ăn cái gì?”

“...” Úy Như Tuyết ngẩn ngơ, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người hỏi nàng thích ăn cái gì.

Thích ăn cái gì? Quan trọng sao? Thức ăn cũng chỉ giúp làm no bụng, ăn no bụng là được, ai còn chú ý ăn cái gì.

Huống chi, hai mươi năm trong đời nàng, mười lăm năm trước, thường thường vì lấp đầy bụng mà thiếu chút nữa bỏ mạng, năm năm sau, cuối cùng nàng cũng có năng lực thưởng thức mỹ thực thế gian, nhưng lại không có suy nghĩ đó. (ý chỉ thích ăn cái gì)

Nàng không nói lời nào, Úy Tuệ cũng không ngại, tự nhiên ở trên lưng nàng vui vẻ giới thiệu.

“Ta cho tỷ biết, tài nấu nướng của ta là gia truyền, món tủ của Cố gia, tỷ biết không? Tỷ nhất định không biết. Hắc hắc, nói cho tỷ biết, cha ta làm thịt viên, đây chính là ngon nhất Kinh thành, may mà ta cũng vậy học được mười phần bản lĩnh của ông, trở về sẽ làm cho tỷ ăn. Còn nữa, ta thích ăn nhất cà tưởng, tỷ biết không? Chính là trong “Hồng Lâu Mộng”, Lưu mỗ mỗ (bà ngoại) thích ăn đó, cần kết hợp với mười con gà. Hắc hắc, nhiều năm nghỉ hè, ta thèm ăn, thừa dịp cha mẹ ta không ở nhà, len lén ở nhà thí nghiệm một lần, tỷ đừng nói, mùi vị đó thực không tồi. Chỉ là, ta cũng chỉ ăn một lần thôi, chủ yếu là trình tự quá rườm rà. Hiện tại ta không nhớ rõ, trở về ta lại thí nghiệm vài lần. Chuẩn bị cho tốt, cho tỷ nếm thử.”

“...”

Úy Như Tuyết nghe đầu đầy hắc tuyến, vừa nhắc đến ăn, cả người nha đầu này đều là nhiệt tình, hoàn toàn là một kẻ tham ăn, nửa chữ nàng cũng chen vào không lọt.

“Nếu như ngươi còn sức thì tự mình đi.” Về sau, thật sự chịu không nổi nàng ồn ào, Úy Như Tuyết uy hiếp.

Úy Tuệ lập tức ỉu xìu, đôi tay ôm thật chặt cổ của nàng, lại kêu mấy trăm tiếng dỗ dành tỷ tỷ tốt tỷ tỷ tốt, cuối cùng dụ dỗ được Úy Như Tuyết, lại cõng nàng đi vào trong thành.

“Tỷ, tỷ thật tốt.” Đối với hành động này của nàng, trong lòng Úy Tuệ cảm động, thật lòng bày tỏ: “Ngày nào đó, nếu tỷ cũng gặp phải tình huống này, ta cũng sẽ cõng tỷ.”

“Tỷ cũng không ngốc như ngươi.” Bị người bắt, y phục giầy cũng bị mất, còn mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra.

Úy Tuệ bĩu môi, nhẹ nhàng lầm bầm, còn không phải bị tỷ ném ra sao, nếu không làm sao có chuyện chứ.

Chỉ là, nể tình nàng ấy cõng mình thật vất vả, nên Úy Tuệ cũng không so đo, ngược lại thật lòng nói bên tai nàng: “Tỷ, tỷ thật tốt.”

Vốn tưởng rằng sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn khát máu, nhưng không nghĩ sát thủ tỷ tỷ này ngoài lạnh trong nóng, mà còn thiện lương nữa, nếu không, chỉ bằng nàng làm nũng mấy câu, liền cõng nàng một đường, hơn nữa, không cần suy nghĩ cũng đoán được, nhất định là nàng ấy bất chấp nguy hiểm cứu mình khỏi tay người xấu.

Không trách được, trong tiểu thuyết Úy Như Tuyết chọc người yêu thích, đến cuối cùng, nam nhân nữ nhân, ngay cả nữ phụ cặn bã là nàng, cuối cùng cũng lộ vẻ cảm động với nàng ấy.

Ngẫm lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, may mắn mình là bằng hữu của nàng ấy.

Mà Úy Như Tuyết nghe câu nói đó của nàng, chóp mũi đau xót, hình như rất nhiều năm trước, nha đầu nhỏ gầy kia cũng nằm ở trên lưng của nàng, ôm cổ của nàng, nói: tỷ, tỷ thật tốt.

Nhưng mà, tỷ tỷ tốt là nàng không bảo vệ nàng ấy được chu đáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.