Đệ Nhất Sủng

Chương 387: Chương 387: Aiyo, giống nhau như đúc




Từ lúc ông lão xuống xe chạy vội qua đây, Tần Nhất đã chú ý đến sự hiện diện của hai ông lão này.

Nếu không phải đã nhận ra là lão gia nhà họ Cố và quản gia, anh ta nhất định sẽ ngăn chặn bọn họ tiếp cận Cố Cơ Uyển.

Dù gì, chạy qua nhanh như vậy, thật sự dọa người ta một phen.

Tuy anh ta không ưa Cố Cơ Uyển, nhưng cậu cả đã hạ lệnh phải bảo vệ cô.

Không ưa đi nữa cũng phải bảo đảm an toàn của cô.

Cố Cơ Uyển bị ông lão đột nhiên xuất hiện trước mắt lắc đến đau đầu.

Chờ sau khi nhìn rõ hình dáng người ta, hai mắt cô sáng rực, thoáng chốc xúc động.

“Ông nội Cố, sao ông ở đây?”

“Câu này không phải ông hỏi trước sao?” Ông nội Cố giữ tay cô, nắm thật chặt.

“Bọn họ không phải nói là cháu mắc thi cử, không thể đến sao?”

Bọn họ, đương nhiên là nói đến ba mẹ của Cố Vị Y.

Cố Cơ Uyển nheo mắt, Cố Kính Minh đã đến, không hề kỳ lạ.

Nhưng, Dương Hiểu Nha thì sao?

Dương Hiểu Nha trốn lâu như vậy, rốt cuộc dám lộ diện rồi sao?

Có điều, ở cạnh Mộ Tu Kiệt lâu như vậy, cô bắt đầu học được gặp chuyện không nên quá hấp tấp.

Ban đầu, bởi vì hấp tấp, cô đã hại chính mình, còn suýt chút nữa hại Hạ Lăng Chỉ.

Lúc này, dù cho Dương Hiểu Nha xuất hiện trước mặt cô, cô cũng không thể lại mất khống chế bản thân.

“Ba và dì Nha đều đến rồi hả ông?” Cố Cơ Uyển cố kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, cười với ông nội Cố.

Ông nội Cố lại nghi hoặc: “Cháu gọi bà ta là dì Nha?”

“Nếu không...”

“Cô Cơ Uyển, aiyo! Đúng là cô rồi! Thị lực của lão gia tốt thật! Chú Đinh tôi vừa nãy còn nhìn không rõ.”

Cuối cùng quản gia Đinh đã chạy đến trước mặt họ, chạy tới nỗi thở hồng hộc.

Về phân vệ sĩ của họ, đều đứng một bên.

Nhìn thấy Tân Nhất ở gân phía sau Cố Cơ Uyển, mọi người vì để tránh xung đột, đều không đến gân.

Giữa vệ sĩ luôn có sự xung khắc về khí thế.

Có thể không đến gần, vậy thì cố gắng cách xa chút.

Dù gì, cũng không có mối nguy hiểm nào.

Bị quản gia Định cắt ngang, vừa nãy bản thân đang nghĩ gì, ông nội Cố bỗng chốc quên mất.

Ông vẫn nắm chặt tay Cố Cơ Uyển như cũ, xúc động không thôi.

“Lúc bọn họ nói con không rảnh để đến dự, con không biết ông nội thất vọng thế nào đâu, con là muốn gây bất ngờ cho ông sao?”

Cố Cơ Uyển xoay chuyển suy nghĩ, cuối cùng, cô gật đầu.

“Con còn muốn tạo bất ngờ cho chị nữa, vì vậy, ông nội ơi, ông có thể đồng ý với cháu, không cho mọi người biết việc cháu đã đến không?”

“Tất nhiên là được!” Chỉ cần cô đến là được, những chuyện khác đều không có gì quan trọng.

Ông lão không biết, bản thân vì sao lại mong chờ gặp lại cô nhóc này như vậy.

Có lẽ là vì, cô là em gái của Vị Y, yêu ai yêu cả đường đi, ông cũng xem cô như cháu gái ruột.

Tóm lại, gặp được cô, ông rất vui mừng, vui mừng không thôi!

“Đúng rồi cháu đến khi nào, thi xong rồi sao?”

“Hôm qua đã thi xong rồi ạ, hôm nay trong buổi sáng đã đến nơi, hiện giờ con đang ở tại khách sạn.”

“Ở khách sạn? Vậy sao được? Cháu phải về với ông, ở bên ngoài không tốt chút nào, còn không an toàn.”

Ông không vui khi cô ở tại khách sạn.

Nhưng hiện tại, Cố Cơ Uyển vân chưa muốn Cố Vị Y biết việc cô đã đến.

Điều quan trọng là lần này, Dương Hiểu Nha cũng đã đến.

Nếu ở nhà họ Cố, nhất định sẽ gặp phải bọn họ.

“Ông nội, cháu muốn gây bất ngờ cho bọn họ, ông cứ muốn cháu ở tại nhà họ Cố, vậy là vô ích rồi?”

Cô kéo tay của ông nội Cố, khẽ lắc.

“Ông nội, ông đừng vạch trân châu nha, nếu không, sau này cháu không thèm để ý ông nữa.”

Vừa nãy, Cố Cơ Uyển gọi ông là ông nội Cố, ông vẫn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, trong lòng trống trải.

Hiện giờ, cô gọi ông là ông nội, mọi cảm xúc đều được lấp đầy.

Ông làm sao đỡ được sự làm nũng của con nhóc này? Còn không lập tức thỏa hiệp cô!

“Được rồi được rồi, ở khách sạn cũng được, nhưng mà, phải ở tại khách sạn của nhà họ Cố chúng tai”

Con cháu trong nhà, không thể lưu lạc ngoài đường, như vậy rất không an toàn.

“Ông nội, lần này cháu đến cùng cậu cả Mộ, còn có thể không an toàn sao?”

Cô ngoái đầu, chỉ chỉ Tân Nhất: “Ông nhìn kìa, vệ sĩ cũng có, sao có thể gặp nguy hiểm chứ?”

Chẳng qua cô chỉ là con nhóc mà thôi, ai lại vô duyên vô cớ đối phó một cô bé chứ?

Quản gia Đinh cũng cười nói: “Lão gia, ngài không cần quá căng thẳng, cậu cả Mộ người ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi ”

Ông nội nhìn Tân Nhất, vẫn cảm thấy không an tâm.

Ông đến gân Cố Cơ Uyển, hạ thấp giọng: “Cơ Uyển à, cháu và cậu cả Mộ rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”

Trước đây, Vị Y nói cô giúp việc ở nhà họ Mộ, hiện giờ, cậu cả Mộ lại dẫn cô ra ngoài, còn kêu vệ sĩ bảo vệ cô.

Mối quan hệ này mà nói cô chỉ là giúp việc theo giờ, làm sao cũng nghe không lọt tai.

“Bởi vì quan hệ giữa chị và anh ấy rất tốt ạ!”

Cố Cơ Uyển không muốn lừa ông, nhưng quan hệ giữa cô và Mộ Tu Kiệt, nếu nói ra nhất định sẽ khiến ông lo lắng.

Mối quan hệ xấu hổ như vậy cần gì phải nói?

“Ông nội, hôm nay sao ông lại ra ngoài vậy? Không cân về công ty làm việc sao ạ? Ông nội, nhất định là ông làm biếng rồi.”

Miệng đổi chủ đề cũng thật tự nhiên, thoáng chốc ông cũng không phản ứng kịp, lập tức bị cuốn theo.

“Ông nội đã lớn tuổi, hiện tại, không cách nào quản lý chuyện công ty được.”

“Vậy là cậu cả đang xử lý ạ?” Cô hỏi.

Ông Cố gật đầu: “Sau này cháu cũng gọi nó là anh họ như Vị Y gọi đi”

“Dạ”

Chỉ cần không nhắc đến chuyện của Mộ Tu Kiệt và cô thì sao cũng được.

Ông nắm tay Cố Cơ Uyển: “Cháu vừa đến Lăng Châu nhỉ, ông nội dẫn cháu đi thăm thú các nơi, được không?”

Hôm nay ra ngoài, vốn muốn tìm cho Cố Vị Y một món quà đặc biệt, đến buổi tiệc hôm đó ông sẽ tự mình tặng cho cô ta.

Nhưng không ngờ, lại gặp Cố Cơ Uyển ở đây.

Về phần quà của Vị Y là gì, chắc có thể tạm thời gác lại.

Cố Cơ Uyển ngoái đầu nhìn Tân Nhất, Tân Nhất nhẹ nhàng nói: “Cậu cả không có lệnh hạn chế hoạt động của cô Cố.”

Chỉ cần, đừng cố gắng trốn khỏi anh.

Cố Cơ Uyển mừng rỡ, gật đầu lia lịa với ông.

Ở chung với ông nội Cố, cô cũng rất vui vẻ, tựa như ban đầu khi ở cùng với bà chủ nhà họ Mộ.

Ông dắt tay Cố Cơ Uyển, vừa định dẫn cô đi đâu đó, thì đối diện có một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước nhanh đến.

“Ông Cố, aiyo, đúng là ông rồi.”

“Ông Dương, ông cũng đi dạo phố sao, khéo vậy?”

Là bạn bè quen biết lâu năm, hiện tại, cũng đã nghỉ hưu rồi.

Để mấy thanh niên chiến đấu ở tuyến đầu, còn bọn họ tận hưởng cuộc sống về hưu, ra ngoài dạo phố tản bộ cũng là chuyện bình thường.

Ông Dương nhìn Cố Cơ Uyển mà ông Cố đang nắm tay, ý cười nơi đáy mắt càng nồng đượm.

“Cô gái này là cháu gái ông vừa tìm được đó sao? Aiyo, vẻ ngoài lại giống ông như đúc, ông nhìn ánh mắt này, ngũ quan này xem!”

“Thật sự giống tôi sao?” Ông Cố vui vẻ biết bao.

Tuy Cố Cơ Uyển không phải cháu gái ruột của ông, nhưng nói hai người họ giống nhau thì ông vui lắm!

Quản gia Đinh lắng nghe, liếc nhìn hai người, xem trái ngó phải, bỗng nhiên trợn trừng hai mắt.

“Nhìn thế này, đúng là Cơ Uyển thật giống lão gia! Rất giống đó!”

Do tuổi tác lớn, ngũ quan của lão gia đã kém đi một chút, nhưng bọn họ đã quen biết ông mười mấy năm.

Dáng vẻ hiện tại của Cố Cơ Uyển, khí thế mạnh mẽ giữa hai đầu mày kia, thật sự rất giống lão gia thời trẻ.

Người không biết còn cho rằng bọn họ mới là hai ông cháu thật sự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.