Đệ Nhất Sủng

Chương 394: Chương 394: Anh là đang uy hiếp cô!




Sở dĩ không muốn gần con gái, có lẽ, cũng phải xem đối phương.

Ánh mắt của Cố Cơ Uyển, từ hai bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Mộ Tu Kiệt thu về.

Đi bên cạnh ông cụ Cố, ánh mắt sâu giữa hai hàng lông mày, trâm tĩnh không nói lời nào.

Nhưng ngược lại Cố Vị Y nhìn thấy cô, đã không thể hoàn toàn bình tĩnh được nữa!

“Cô ta tại sao lại ở đây?”

Ông cụ nắm tay Cố Cơ Uyển đi đến trước mặt bọn họ: “Cậu cả Mộ, vừa rồi không tiếp đón cẩn thận, mong thứ lỗi.”

“Đó là vì tôi chưa kịp qua chào hỏi ông, cũng xin ông bỏ qua.”

Mộ Tu Kiệt trả lời, trầm tĩnh khéo léo, trước sau như một.

Cố Tĩnh Viễn cười cười nói: “Đều là người một nhà, đừng có nói cái gì mà thứ lỗi với không thứ lỗi.”

Người một nhà?

Ánh mắt của ông cụ rơi trên người hai người trẻ tuổi, nam tuấn nữ tịnh, quả thực là một đôi.

Lúc rời đi, cậu cả Mộ nói rõ ràng, cùng với Cố Vị Y không có bất kỳ quan hệ gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ, cái cảm giác mà bọn họ đi cùng nhau, lại cực giống như một đôi tình nhân.

Vậy xem như......có ý gì?

“Ông, cô ấy....Cố Vị Y nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, đối với sự xuất hiện của cô vẫn canh cánh trong lòng.

Vừa nghĩ lại, trong lòng càng bị kích động hơn.

Cố Cơ Uyển, là đến cùng với Mộ Tu Kiệt sao? Bọn họ vẫn ở bên nhau?

“Thứ bảy là ngày tổ chức tiệc chị gái nhận lại tổ tiên, tại sao lại không có ai nói cho tôi?”

Cố Cơ Uyển mỉm cười như không cười: “Nếu không phải tự mình biết mà đến đây, chỉ sợ, tôi lại bỏ lỡ rồi.”

“Gô không phải là phải thi sao? Tôi chỉ là không muốn làm phiên cô ôn tập.”

Cố Vị Y ép mình tỉnh táo lại, cho dù là cậu cả Mộ đưa đến, bây giờ, cậu cả Mộ với cô ta bên nhau, cô Cố Cơ Uyển được coi là gì?

Trên thực tế, cái gì cũng không phải.

Cô ta thản nhiên nói: “Chị biết thành tích của em luôn không tốt, sợ bị quấy rầy, càng sợ thi không tốt làm cho gia đình chúng ta mất mặt, chỉ có thể không nói trước cho em.”

“Không phải chứ? Chị, sao em lại nhớ rằng, em cấp ba thi luôn đạt điểm cao, nhưng thật ra chị...”

Cố Cơ Uyển nghiêng đầu, cặp mắt lóe sáng nhìn chằm chằm cô ta, với vẻ mặt vô cùng đơn thuần.

“Chị hôi cấp ba cùng với một đám con trai ra ngoài chơi, không có môn nào đạt.”

“Cố Cơ Uyển!” Cố Vị Y thực sự muốn bóp chết cô! “Tôi lúc nào cùng với bọn con trai ra ngoài chơi?”

Cô ta lập tức ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, khóe mắt ngấn nước, nhìn vẻ đáng thương.

“Tu Kiệt, cô ta nói xấu em, lúc em còn đi học, từ sáng đến tối chỉ biết đến học, làm gì có thời gian ra ngoài chơi.”

“Ba mẹ quản em rất chặt, bọn họ không cho phép em cùng con trai đi ra ngoài, nhưng ngược lại cô ta... “

Cô ta chỉ thắng vào Cố Cơ Uyển, phẫn nộ nhưng vẫn là không có biện pháp ngăn chặn.

“Cô ta chính là thích ăn mặc không ra gì, không chỉ trang điểm đậm mỗi ngày, mà còn uống rượu hút thuốc, những điều này, tất cả mọi người đều biết.”

Cố Cơ Uyển chỉ cười nhẹ một cái, cũng không để ý đến cô ta nữa.

Những chuyện năm xưa, nếu như là trước đây vẫn sẽ đi tranh luận, nhưng bây giờ, không có hứng thú như vậy nữa.

Thích thì nói vài câu, không thích, mặc kệ không để ý.

Lời của Cố Vị Y, giống như một đánh vào bông vải, một chút độ đàn hồi đều không có.

Xem ra, giống như là cãi thắng rồi.

Nhưng nghĩ lại, giống như mọi người căn bản đều không muốn tranh luận cùng cô ta.

Mà chính một mình cô ta, giống như một kẻ điên.

Loại thời điểm này, càng có thể tiếp tục đuổi theo đối phương mắng, tuyệt đối là chuyện mất đi sức quyến rũ và giá trị con người.

Cố Vị Y tức đến run rẩy, đây một bụng tức giận, hoàn toàn không có chỗ để phát tiết.

Thế nhưng nổi điên, làm sao có thể để một mình cô phát điên?

Muốn điên, vậy mọi người cùng nhau điên!

Đôi môi mỏng của cô đột nhiên khẽ câu lên, cười lớn.

“Đúng rồi, trước khi tôi đến Lăng Châu, cái người bạn xảy ra chuyện kia của cô bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, tên là gì ấy nhỉ?”

Cô nhớ lại hình như hơi khó khăn, suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: “Tên Tô Tử Lạp có phải không?”

Lòng bàn tay Cố Cơ Uyển siết chặt lại, hơi thở trở lên lạnh lẽo.

Cố Vị Y cười càng tươi hơn: “Cố ấy bây giờ vẫn ổn chứ? Đã tỉnh chưa? Có lẽ nào thật sự sẽ trở thành người sống thực vật, mãi mãi có thể sẽ không tỉnh lại sao?”

“Vị Y” Ông cụ cảm thấy những lời này không ổn, lập tức ngăn lại.

“Nếu như cậu cả Mộ hai ngày này sẽ ở lại đây, vậy cháu đưa cậu cả Mộ đi tham quan, xem cảnh vật xung quanh nhà chúng ta đi.”

“Được ạ!” Cố Vị Y tất nhiên là đông ý.

Chỉ là trước khi rời đi, vẫn muốn nhìn xem biểu hiện trên mặt của Cố Cơ Uyển.

Cô ta cười nói: “Nghe nói trước đây cô có đi tìm dì Nha, bà ấy ở phòng khách, cô có thể đến thăm bà ấy!”

A, nhìn thấy Dương Hiểu Nha ở đây, Cố Cơ Uyển còn không phát điên?

Cô ta chính là muốn làm cho tất cả mọi người nhìn thấy, biểu hiện điên loạn của Cố Cơ Uyển!

Không như dự liệu, Cố Cơ Uyển bình tĩnh cười nói: “Dương Hiểu Nha cũng không phải mẹ tôi, tôi đi tìm bà ta làm gì?”

Nụ cười trên mặt Cố Vị Y, lập tức ở trên môi ngưng lại.

Cô......Cô thật giống như đã làm chuyện gì ngu xuẩn.

Cố Cơ Uyển nhìn thẳng vào mắt của cô ta, có những chuyện, trước đây không xác định, bây giờ, lại giống như nắm chắc nhiều hơn vài phần.

“Uyển Uyển.....” Ông cụ hơi hoài nghi, lời này của Cố Cơ Uyển, giống như hơi thái quá rồi.

Ông không thể hiểu được ý của cô.

“Ông nội, cháu và Uyển Uyển có vài lời muốn nói.”

Cố Vị Y buông Cậu cả Mộ, giữ chặt lấy tay của Cố Cơ Uyển.

Không để cho cô trước mặt ông nội nói bậy, tuyệt đối không thể!

“Đi, chị muốn nói với em vài câu.”

“Không đi, Cố Cơ Uyển hất tay cô ta, cười lạnh: “Nhỡ ra chị lại lên kế hoạch hãm hại tôi phải làm sao?”

“Cô!" Cố Vị Y trong mắt đầy lửa giận, đến nỗi khuôn mặt cô ta sắp bị biến dạng.

Nhưng, trước mặt nhiều người như vậy, cô ta vẫn cố gắng đè ép lửa giận xuống.

Cố gắng lộ ra nụ cười, Cố Vị Y ôn nhu nói: “Tôi là chị của cô làm sao có thể hại cô, xem tiểu thuyết nhiều quá rồi phải không?”

Cô ta lại giữ chặt tay Cố Cơ Uyển, Cố Cơ Uyển vẫn như cũ hất tay cô ta ra.

Nhưng cái người từ nãy đến giờ đều không lên tiếng cậu cả Mộ, thanh âm lạnh buốt bông xông vào.

“Thế nào vẫn cứ hỗn láo như vậy, đến lời của chị đều không nghe?”

Cố Cơ Uyển ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của anh.

Lời của anh là có ý gì, anh tại sao lại nói giúp Cố Vị Y?

Mộ Tu Kiệt vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng: “Nếu còn trẻ đã không hiểu chuyện, thì hãy để chị của cô quản cô nhiều hơn.”

Dưới đôi mắt lạnh giá vô tình, thoáng qua một tia ánh sáng nguy hiểm.

Anh là đang uy hiếp cô!

Cố Cơ Uyển đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

Cậu cả Mộ, vẫn đứng bên cạnh Cố Vị Y, vốn dĩ quan hệ của bọn họ, thật sự tốt như vậy.....

“bi thôi, chỉ là muốn nói với cô chút chuyện cũ, sợ cái gì chứ?”

Cậu cả Mộ giúp mình, Cố Vị Y khỏi phải nói vui đến mức nào.

Con trai mà, chính là thích chơi đùa.

Xem ra Cố Cơ Uyển ở bên anh ta hơn một tháng, đã bị anh chơi chán rồi.

Cô ta hướng về ông nội cười: “Ông nội, con đưa Uyển Uyển đi ra ngoài dạo chơi, mọi người đi uống trà nói chuyện.”

Tuy rằng cô cười rất trong sáng, nhưng ông cụ nhìn Cố Cơ Uyển, vẫn là có vài phân không yên tâm.

Cố Cơ Uyển thản nhiên nói: “Cháu cùng chị ra ngoài dạo, muộn một chút sẽ quay lại nói chuyện cùng ông nội.”

Cố Vị Y dùng sức giữ chặt lấy cô, không nói, kéo cô đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.