Đệ Nhất Sủng

Chương 67: Chương 67: Bọn họ...hình như bị chơi rồi?




Cố Cơ Uyển sở dĩ xách cái túi cao cấp hàng đầu này ra nhanh như vậy, thực ra là có nguyên nhân.

Hồi nãy cô còn chưa kịp xem xong túi thì cuộc gọi đoạt mang truy hồn của cậu cả Mộ đã CALL đến rồi.

Cho nên cô trực tiếp hỏi cái túi này có hơn 3 tỷ không, đối phương nói có nên mua luôn.

Nhưng mà, đợi lát nữa về nhất định phải nói với cậu cả Mộ, cái túi này sau khi xong chuyện sẽ trả lại cho anh, dù sao, hơn 11 tỷ này cô không muốn gánh đâu.

Quả đúng là đắt đến khiến người ta ói ra máu!

Tin chắc là lần này dùng xong, về nhà sẽ bị niêm phong lại và dùng làm tiêu bản.

Trừ khi, lần sau lại có một bữa tiệc tương tự nữa.

Nhìn thấy giám đốc cùng với hai cô bán hàng đuổi ra ngoài, cô vốn cũng không muốn quan tâm, nhưng Mộ Tiêm Tiêm đứng ở cửa cửa hàng thực sự là có chút nhức mắt.

Khoé môi mỏng đột nhiên cong lên, đi về phía cửa hàng đó.

Giám đốc giống như là trúng thưởng lớn vậy, lập tức kêu người lấy túi xách ở nhà kho ra.

Cô ta đích thân rót một ly hồng trà cho Cố Cơ Uyển, khom người khom lưng, gần như là cung kính đến mức muốn cúi rạp người xuống đất luôn rồi.

“Thưa cô, cô ngồi một lát, túi xách của chúng tôi lập tức đến ngay, hay là, cô muốn xem giày của chúng tôi trước?”

“Thứ khốn nạn kia, giày của chị tôi thử được một nửa, cô không quan tâm nữa rồi đúng không?”

Mộ Tiêm Tiêm thật sự là tức điên lên, tên quỷ nghèo chết tiệt này sao lại có nhiêu tiền như vậy chứ?

Dương Băng Băng nói cô ta đã theo người có tiền, không lẽ là thật sao?

Nhưng, người có tiền đó có phải là mù rồi không? Không có thấy người phụ nữ này vừa nghèo vừa xấu à?

Chỉ có thể nói, Cố Cơ Uyển bình thường ở trường không bao giờ nhắc đến gia đình của mình qua, lại cộng thêm một gương mặt khiến người ta ghi nhớ không nổi, thân phận của cô rất mơ hồ trong lòng hầu hết mọi người.

Trước đây Mộ Tiêm Tiêm và Mộ Phương Hồng tuy cũng tham gia tiệc đính hôn của cậu cả Mộ, nhưng, bọn họ chỉ biết người đính hôn với anh là em gái của đệ nhất danh viện Cố Vị Y.

Lại cộng thêm Cố Cơ Uyển lúc đó trang điểm đậm, có ma mới biết là ai?

Con ma lem họ Cố của Ninh Đại, cùng với cô hai Cố, vợ chưa cưới của cậu cả Mộ, ngoại trừ là thân thích bên nhà họ Cố thì có không biết bao nhiêu người không thể liên hệ bọn họ lại với nhau?

Giám đốc nghe thấy lời của Mộ Tiêm Tiêm thì mới nhớ ra cô Mộ bị mình bỏ rơi.

Lo lắng, cô ta lập tức nói: “A Linh, mau đi hầu hạ cô Mộ thử giày!”

Nhưng Mộ Phương Hồng lại một chân đá giày đi, đứng dậy bỏ đi.

Giám đốc biết người ta không vui rồi, nhưng mà 90 triệu hoa hồng trước mắt đang đợi cô ta, không thể vứt được a!

Càng huống hồ, loại khách khoe khoang thô thiển, có tiền ngốc nghếch này, có một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Hầu hạ cô ta tốt, tuyệt đối sẽ kiếm được nhiều hơn là từ trên người của cô Mộ nữa.

Cho nên, Mộ Phương Hồng đi rồi, giám đốc nhiều nhất là chỉ nuối tiếc một chút, cũng không có quan tâm.

Nhưng Mộ Tiêm Tiêm thì tức giận, quát: “Các người thật to gan! Không biết chị tôi có thân phận gì sao? Các người vậy mà lại dám thất lễ như vậy, cái cửa hàng này có còn muốn mở nữa hay không?”

“Giám đốc ” Cố Cơ Uyển đột nhiên kêu một tiếng.

Giám đốc lập tức khom eo cười nịnh: "Thưa cô, cô có gì dặn dò?”

“Tiệm nhà các người làm ăn như vậy à? Hoàn cảnh ồn ào như vậy, khách hàng làm gì còn tâm tư xem sản phẩm nữa?”

Cổ Cơ Uyển nhìn cái túi trong tay mình, cái túi xách đắt như vậy, cô cầm trong tay nhưng hoàn toàn không có chút cảm giác trân quý nào.

Giống như, loại túi này ở nhà cô có rất nhiều, thêm một cái cũng không nhiều hơn, mà bớt đi một cái cũng không ít hơn.

Vừa nãy nhìn cô gái này còn cảm thấy vừa xấu vừa nhà quê, nhưng bây giờ nhìn như vậy, vậy mà lại cảm thấy hình tượng cô cao quý sang trọng, hoàn toàn không thua đệ nhất danh viện Bắc Lăng!

Hơn nữa, cho dù là đệ nhất danh viện Bắc Lăng, cũng không thấy có nhiều tiền như vậy không phải sao?

“Cố Cơ Uyển, cô có ý gì?” Sắc mặt Mộ Tiêm Tiêm đen sâm, lập tức giận dữ.

Cô vậy mà lại ám thị giám đốc đuổi cô ta ra ngoài! Cô dám sao!

Cô Cơ Uyển cau mày, rõ ràng là bị tiếng ồn này làm phiền rồi, rõ ràng là có ý định muốn đứng dậy bỏ đi rồi.

Giám đốc vừa thấy thì sốt sảng chết đi được, quyết đoán kịp thời, nhìn Mộ Tiêm Tiêm: “Cô Mộ, tiểu tiệm hôm nay phải đóng cửa rồi, mong cô Mộ lần sau hãy đến”

“Cô nói cái gì?” Mộ Tiêm Tiêm quả thực là không dám tin vào tai mình nữa.

Có lần nào cô ta và Mộ Phương Hồng đến mà giám đốc này lại không cung cung kính kính mà tuỳ tùng đâu chứ?

“Nếu cô Phương Hồng đã đi rồi, sao cô không theo cô ấy về luôn đi?” Cô ta cười ngoài miệng nhưng trong lòng thì không.

Vì số tiền trích phần trăm mấy mươi triệu và thành tích nghề nghiệp tương lai của mình, cô Mộ trước mắt đây chắc chắn là phải đắc tội rồi.

“Ai ya, người ta đi qua cửa thì cũng là khách rồi, nếu như cô ta cũng muốn mua đồ, các cô cũng không nên đối đãi không khách sáo với người ta như vậy, không phải sao?”

Cố Cơ Uyển dựa vào lưng ghế, liếc nhìn Mộ Tiêm Tiêm: “Nếu như cô thật sự muốn mua, vậy thì lấy tiền thật vàng thật ra mua chút gì đi, nếu như chỉ định vào xem thì chỉ bằng đi về đi.”

“Đúng vậy, cô Mộ, cô muốn mua gì, chúng tôi lập tức quẹt thẻ cho cô.”

Cô bán hàng cầm điện thoại hồi nãy đi tới, ý cười có mang theo chút khinh miệt.

Trước đây nếu như không phải là người phụ nữ này làm hỏng thì cô gái đây đã mua chiếc túi xách hàng hiệu cao cấp nhất của cửa hàng bọn họ rồi.

Nói ra, đều là do người phụ nữ này làm hỏng chuyện hết!

Hại bọn họ suýt chút nữa mất đi một vị khách hàng tôn quý, bây giờ còn ở đây ồn ào, có kinh tởm không, có làm người ta bực mình không hả?

Tuy Mộ Tiêm Tiêm không phải cô chủ nhà họ Mộ chính tông, nhưng, tốt xấu gì cũng họ Mộ, có mấy khi chịu cục tức như vậy đâu.

Trong lòng cô ta vừa tức vừa sốt ruột, nước mắt gần như là chảy ra rồi!

“Cô! Các người!” Cô ta chỉ vào cô bán hàng và giám đốc, giậm giậm chân: “Tôi kêu chị vĩnh viễn không đến cửa hàng của các người nữa, các người đợi mà đóng cửa đi!”

Giám đốc không muốn nói gì nữa, tuy cô Mộ có tiền, nhưng, cô ta dù sao cũng chỉ là con gái của ông hai nhà họ Mộ thôi.

Dòng chính và dòng nhánh có khác biệt lớn đến thể nào? Nhìn toàn bộ Bắc Lăng, người phụ nữ có tiền hơn cô chủ dòng chính nhà họ Mộ, căn bản không có mấy người.

Nhưng, người có tiền hơn cô chủ dòng nhánh, thì không có ít.

Dù sao mỗi lần đến cũng chỉ là đôi giày 300 triệu, túi xách 400, 500 triệu thôi, bớt một cái cũng không vấn đề gì.

Hầu hạ tốt vị tổ tông trước mắt này, tốt hơn bất kỳ thứ gì.

Cô bán hàng cũng nghĩ như vậy nên để lấy lòng Cố Cơ Uyển, cô ta xị mặt với Mộ Tiêm Tiêm.

“Nếu đã không mua đồ, vậy thì mời đi cho, đừng cản trở chúng tôi buôn bán nữa!”

“Các người dám như vậy à! Các người! Các người đợi đó đi”

Hôm nay thực sự là ngày nhục nhã của Mộ Tiêm Tiêm, nhưng cái nhục nhã này, cô ta nhất định sẽ trả cho bọn họ!

“Đặc biệt là cô!” Cô ta chỉ vào Cố Cơ Uyển: “Con ma lem không biết đã theo lão già nào kia, cô đợi đó cho tôi!”

Mộ Tiêm Tiêm tức giận quay người lại, lần này, thật sự đi rồi.

Cố Cơ Uyển cũng đứng dậy sau khi cô ta bỏ đi.

Vẻ mặt giám đốc lo lắng, vội vàng cười nịnh: “Cô ơi...”

“Bỏ đi, túi xách của mấy người thực sự là đẳng cấp quá thấp, không hợp với tôi, hay là cô đi đuổi theo hai cô Mộ đó đi”

Cô không còn thời gian nữa! Trễ lâu như vậy, đợi lát nữa đi xuống, cậu cả Mộ chỉ dùng ánh mắt thôi cũng có thể giết chết cô rồi!

Vứt lại câu này, cô sải bước rời khỏi, đầu cũng không quay lại.

Giám đốc và nhân viên bán hàng bị vứt lại hoàn toàn ngây ngốc, bây giờ, là sao?

Khách hàng lớn không còn nữa, ngay cả hai cô chủ nhà họ Mộ kia cũng đắc tội rồi? Sau này làm sao mà sống đây?

“Giám, giám đốc, sao tôi lại cảm giác, chúng ta hình như bị chơi rồi vậy?” Cô bán hàng mếu máo, suýt chút nữa là khóc rồi.

Cô Mộ sau này không đến nữa, cô ta còn phải đợi chút thành tích nghề nghiệp đó để ăn cơm a!

Giám đốc cũng hết cách, bây giờ mới đi đuổi theo cô Mộ cũng không kịp nữa rồi.

Hôm nay, sao mà bi thương thể không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.