Đệ Nhất Sủng

Chương 254: Chương 254: Cậu thật sự cam lòng




Trong bản tin tài chính kinh tế buổi trưa, có một tin tức gây chấn động cả giới kinh doanh Bắc Lăng, Cố Cơ Uyển kinh ngạc đến mức làm rơi chiếc đũa trong tay xuống bàn, phát ra một tiếng keng.

Từ nay trở đi, Tập đoàn Century của cậu cả Mộ sẽ được Mộ Thị thu mua.

Cậu cả Mộ sẽ nhậm chức tổng giám đốc mới của Mộ Thị, còn ông cụ Mộ sẽ chính thức lui về sau.

Cố Cơ Uyển cúi đầu, nhìn cơm trong bát mình, không nói gì.

Giang Nam cũng không ngờ, TV trong phòng bao lại phát tin tức tài chính kinh tế.

Cũng đúng, đây là phòng bao chuyên dụng của anh, nhân viên trong nhà hàng đều biết anh thích xem tin tức tài chính kinh tế.

“Cô...” Anh đóng cửa lại, đi vào, dọn đôi đũa trên bàn của cô, rồi để lại một đôi đũa khác trên giá đũa.

“Sao thế? Có phải cô thấy khó chịu chỗ nào không?”

Cố Cơ Uyển lắc đầu, vẫn rũ mắt xuống, không biết đang nhìn thứ gì.

Nhưng mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.

Giang Nam nhìn cô thật kỹ, lúc này mới nhận ra những giọt nước mắt như hạt đậu, rơi lộp bộp từ trên mặt cô xuống bàn.

“Sao thế? Em nhìn thấy tin tức này nên không vui à?”

Anh đã sớm biết anh cả phải quay về Mộ Thị, nên tin tức này đã nằm trong dự tính của anh.

“Tập đoàn Century là tâm huyết của anh ấy, anh ấy đã cố gắng lâu như vậy, chỉ vì muốn có một bầu trời riêng của mình, híc híc.. ”

Cuối cùng Cố Cơ Uyển cũng không nhịn được, bắt đầu nằm nhoài lên bàn khóc lớn.

Anh ấy thật sự rất yêu Tập đoàn Century của mình.

Mọi người đều biết cậu cả Mộ là người cuồng công việc, nếu không thật sự yêu thích, ai lại bằng lòng mãi mãi làm một cỗ máy công việc chứ.

Nhưng giờ anh ấy lại tình nguyện từ bỏ Tập đoàn Century mà mình tự tay sáng lập, để quay về Mộ Thị, thậm chí còn sáp nhập Tập đoàn Century vào Mộ Thị.

Tổng giám đốc Mộ Thị, nghe có vẻ rất cao cao tại thượng, không thể với tới, khiến người khác cực kỳ ngưỡng mộ và đố kỵ.

Không biết có bao nhiêu người trong nhà họ Mộ đang nhìn chằm chằm vào vị trí này.

Nhưng chắc chắn cậu cả Mộ không phải là người trong số đó, tuyệt đối không phải.

Sao anh phải quay về đó chứ? Sao anh phải từ bỏ thứ mà mình yêu nhất chứ?

“Có phải tôi có thể thuận lợi ra khỏi nhà họ Mộ, là nhờ vào sự thỏa hiệp của cậu cả Mộ bị không?”

Giọng cô khàn khàn, mắt đã đỏ ửng, nhưng không thể thay đổi được sự thật này.

Giang Nam không hề trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ cười nhạt: “Sao em không nghĩ rằng, sau này chắc chắn Mộ Thị sẽ phát triển mạnh mẽ hơn khi nằm trong tay cậu cả Mộ?”

“Hai kẻ mạnh bắt tay nhau, chẳng phải sẽ tốt hơn việc anh ấy cực khổ phát triển tập đoàn của mình à?”

Đúng vậy, giờ thân phận của cậu cả Mộ càng cao quý hơn, tương lai chắc chắn Mộ Thị cũng là của anh ấy, tiên đồ của anh ấy sẽ rất rộng mở.

Nhưng đó có thật sự là thứ anh mong muốn không?

Cố Cơ Uyển không biết mình đã khóc bao lâu, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Nam với đôi mắt đẫm lệ.

“Tôi có thể ra khỏi nhà họ Mộ, là vì cậu cả Mộ đã đồng ý những điều kiện này với ông cụ đúng không?”

“Nếu em đã biết rõ thì cần gì phải hỏi lại anh?”

Chuyện đã trôi qua rồi, giờ cho dù cô có làm gì cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Có lẽ Tập đoàn Century từng là tất cả của anh cả, thậm chí còn là tính mạng của anh ấy.

Nhưng từ khi anh ấy bắt đầu chủ động trò chuyện với ông cụ, thì Tập đoàn Century đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì trong mắt anh cả nữa.

Bởi vì trong cuộc đời anh ấy, đã sớm có thêm một người còn quan trọng hơn tính mạng của chính anh ấy nữa.

“Ông cụ sẽ không cho em quay về bên cạnh anh ấy, nếu anh là em, anh sẽ từ bỏ tình yêu này.”

Có lẽ câu nói này sẽ làm cô đau lòng, nhưng đó là sự thật.

“Em là người có thể dùng Tập đoàn Century để đánh đổi, nên sự tồn tại của em là mối uy hiếp đối với ông cụ.”

“Huống hồ, em làm cậu cả Mộ mất đi nhiều thứ vậy, chỉ sợ anh ấy cũng không muốn tiếp tục giữ em bên cạnh mình nữa.”

“Với người đàn ông thành công như cậu cả Mộ mà nói, em chỉ là gánh nặng của anh ấy, chỉ khi nào hai người cắt sạch quan hệ, rồi quên đi sự tồn tại của em, anh ấy mới có thể đứng ở vị trí bất khả chiến bại.”

Anh cầm khăn giấy, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.

“Lần này, là anh ấy chủ động ném em qua cho anh, sau này, em đừng về đó nữa.”

“Không phải anh ấy không tốt, cũng không phải anh ấy không quan tâm đến em mà bởi vì anh ấy quan tâm quá mức nên càng không có được em, em... hiểu không?”

Cố Cơ Uyển siết chặt nắm đấm, không biết cô có hiểu không, nhưng chí ít cô cũng nghe rõ những lời Giang Nam nói.

Cô... đã trở thành gánh nặng cho Mộ Tu Kiệt, nếu ở lại bên anh, cô chỉ hại người hại mình thôi.

Cuối cùng, cô vẫn mất đi tư cách để đứng cạnh anh.

“Vậy sau này em tính làm gì?”

Có lẽ cô nhóc này đã nghe rõ rồi, nhưng anh không biết cô đang nghĩ gì.

“Tôi còn có thể làm gì nữa?” Cố Cơ Uyển rút một chiếc khăn giấy, rồi lau sạch mặt mình.

“Dù gì cũng phải sống.”

Nhìn bề ngoài, việc Mộ Tu Kiệt nhậm chức tổng giám đốc Mộ Thị, gần như là lẽ đương nhiên.

Trong thế hệ trẻ tuổi nhà họ Mộ, cậu cả Mộ là người xuất sắc nhất, nên việc ông cụ muốn chọn cậu cả Mộ làm người thừa kế, là mong muốn của tất cả mọi người.

Nhưng trong nhà họ Mộ lại là sấm sét giữa trời quang.

“Chẳng phải anh ta nói muốn ra ngoài sáng lập một bầu trời riêng à? Sao lại quay về nhà họ Mộ chứ?”

Mộ Khải Trạch tức đến mức suýt đá nát chiếc ghế trong phòng khách nhà mình.

Ngồi cách đó không xa còn có một người em trai cùng cha khác mẹ với anh ta, chính là Mộ Bách Lạc, cậu năm nhà họ Mộ, người hiếm khi có mặt ở nhà trong mấy năm qua.

Lúc này, Mộ Bách Lạc đang thưởng thức rượu vang mà Mộ Khải Trạch sưu tầm, gần như không hề để tâm đến cơn thịnh nộ của anh ta.

“Quả thật anh cả là kỳ tài trong giới kinh doanh, thật ra mọi người đều biết điều này, chỉ khi nào anh cả quay về, Mộ Thị mới có thể lớn mạnh hơn, đây chẳng phải là chuyện tốt à?”

“Đây thật sự là suy nghĩ trong lòng cậu à? Cậu cả Mộ tiếp nhận Mộ Thị, điều này chứng tỏ cả đời này Mộ Thị sẽ không bao giờ rơi vào tay cậu.”

Nhưng Mộ Bách Lạc lại nhìn anh ta với vẻ mặt hơi phức tạp.

Một lát sau anh mới cười vang: “Anh hai à, nói thật chuyện đó...”

Anh ta kéo dài, rồi khẽ ho một tiếng: “Cho dù anh cả không tiếp nhận thì Mộ Thị cũng không rơi vào tay em, chẳng phải vẫn còn anh hai và anh ba à?”

Anh ta cười có chút lúng túng: “Anh hai à, chẳng lẽ anh gọi em tới đây thưởng rượu, là để em liên minh với anh, rồi nghĩ ra cách đối phó à?”

Hình như Mộ Bách Lạc hơi sợ hãi vấn đề này, nên vội lắc đầu xua tay.

“Bàn về thủ đoạn trên thương trường, chúng ta thật sự không phải đối thủ của anh cả đâu, mọi người ai cũng tâm phục khẩu phục khi Mộ Thị rơi vào tay anh ấy.”

“Anh hai à, em khuyên anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, sau này với tư cách là một giám đốc, anh cũng đã vượt trội hơn người khác ở đất Bắc Lăng này rồi.”

“Nhưng nếu anh vẫn cứ khăng khăng đối đầu với anh cả, ngộ nhỡ chọc anh cả tức giận, vậy thì sau này, ngay cả Mộ Thị anh cũng không ở lại được đâu!”

“Em tưởng anh thèm cái chức giám đốc nhỏ nhoi đó à?”

Dựa vào điều gì mà Mộ Tu Kiệt được làm tổng giám đốc, còn anh chỉ có thể làm một giám đốc nhỏ bé chứ?

Mọi người đều mang họ Mộ, tại sao ông cụ lại phân biệt đối xử như vậy?

“Mấy năm gần đây, anh cả đã dồn hết tâm tư vào Tập đoàn Century của anh ta, anh ta đã cống hiến được gì cho Mộ Thị chứ?”

“Còn anh thì luôn tận tâm tận lực cho Mộ Thị, vậy mà lão già kia lại không nhìn thấy? Mắt ông ta bị mù à?”

“Giữa anh và Mộ Tu Kiệt, ai mới cống hiến nhiều nhất cho Mộ Thị chứ? Nhưng ông ta thì sao? Sao ông ta có thể bất công như vậy?”

“Anh hai à, anh uống nhiều rồi, anh đừng nói mấy lời như thế nữa”

Mộ Bách Lạc định kéo anh lại, ai ngờ Mộ Khải Trạch lại vung tay anh ta ra với vẻ mặt khó chịu.

“Còn cậu nữa? Cậu là một sinh viên tài cao chân chính, mười tám tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ kinh tế, nên mọi người đều biết, cậu là một nhân tài”

“Nhưng chỉ cần Mộ Tu Kiệt còn ở nhà họ Mộ một ngày, thì cậu sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu dậy, cậu thật sự cam lòng à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.