Đệ Nhất Sủng

Chương 402: Chương 402: Chẳng lẽ, nó không xứng với cháu?




Đầu là lỗi của anh ta! Là anh ta ép buộc Cố Cơ Uyển!

Ý là, vừa rồi không phải là Cố Cơ Uyển tự nguyện?

Thằng nhóc này, ôm hết tất cả vào mình, chỉ vì không để cho Cố Cơ Uyển khó xử.

Trong lòng ông cụ hiểu cả, cháu ngoại là người như thế nào, ông hiểu rõ hơn ai hết.

Loại chuyện ép buộc phụ nữ này, cháu ngoại ông sẽ không làm.

Cô Thư Hồng lại càng không tin, con của bà ta là rồng trong loài người, muốn kiểu phụ nữ nào mà không có chứ?

Ép buộc? Sao có thể?

Chẳng là qua vì giữ thể hiện cho con bé này, để con bé có thể dễ chịu hơn chút mà thôi!

“Ba, có phải nên để cho bọn chúng thu dọn sửa sang một chút rồi hãy bàn bạc chuyện này không?”

Con trai còn không mặc quần áo, bây giờ, giống như là bị bắt gian vậy.

Bà ta không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của con trai mình.

Cuối cùng ông cụ cũng hoàn hồn, bây giờ Cố Cơ Uyển như thế này, sao có thể để cho mọi người tiếp tục ở lại?

“Vậy, không bằng, xuống dưới phòng khách uống gì đó.” Quản gia Đinh lập tức nói.

Ông cụ cũng vội vàng nói: “Được được, mau đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn khuya, mọi người xuống dưới nhà ăn đi.”

Cố Vị Y và Cố Thư Lan đi ra ngoài đầu tiên, đi sau lưng bọn họ là Mộ Tu Kiệt.

Từ đầu đến cuối, dường như anh chưa từng nhìn Cố Cơ Uyển một lần nào.

Có lẽ từng nhìn, nhưng, cũng là ánh mắt lạnh lẽo nhất, vô tình nhất, thậm chí, dường như chuyện không liên quan đến mình vậy.

Mọi người đều đi rồi, ông cụ Cố đi cuối cùng, ông liếc nhìn Cố Tĩnh Viễn, lại nhìn Cố Cơ Uyển.

Vẫn có chút không thể chấp nhận được.

Quản gia Đinh giật giật góc áo của ông: “Ông già, đi xuống trước, đừng làm khó dễ hai người trẻ tuổi”

“Được.”

Cuối cùng ông cụ cũng rời đi.

Trong phòng, nhất thời chỉ còn lại hai người Cố Tĩnh Viễn và Cố Cơ Uyển.

“Có phải chúng ta bị gài bẫy rồi không?” Đối với chuyện trước đó, Cố Cơ Uyển không nhớ rõ lắm.

Cảnh tượng cuối cùng còn sót lại trong đầu chính là, cả người cô nóng ran, ngã vào trong ngực Cố Tĩnh Viễn.

Cô cúi đầu nhìn người mình, may mắn, mặc dù quần áo rất lộn xộn, nhưng quần áo trong vẫn còn đó.

Ít nhất, vẫn chưa xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Cố Tĩnh Viễn xuống khỏi giường, quay người đưa lưng về phía cô.

“Trước tiên mặc quần áo chỉnh tề đã.”

Cố Cơ Uyển lập tức luống cuống tay chân, cầm quần áo của mình mặc vào.

Cố Tĩnh Viễn đi vào trong phòng tắm một chuyến, sau khi chắc chắn mình không động vào cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù nói thế nào, loại chuyện này, Cố Cơ Uyển vẫn là người chịu tổn thương lớn nhất.

Nhưng, vậy mà trong cái nhà này lại có người muốn ra tay với anh ta, điểm này cũng khiến Cố Tĩnh Viễn bất ngờ.

Cái nhà này, cũng bắt đầu trở nên phức tạp rồi sao?

Khi hai người xuống tầng, bâu không khí trong phòng khách cũng coi như sôi nổi.

Nhìn thấy bọn họ xuống dưới, ông cụ đã bình tĩnh lại, lập tức ngoắc tay: *Uyển Uyển, đến chỗ này của ông nội."

Cố Cơ Uyển đi đến, trong lúc đó từng lén lút nhìn Mộ Tu Kiệt.

Anh và Cố Vị Y ngôi cùng nhau, Cố Vị Y đang rót trà cho anh.

Bầu không khí giữa hai người, tốt đẹp không nói lên lời.

Cô rủ mắt xuống, cũng không để ý đến nữa, đi đến ngôi xuống bên cạnh ông cụ Cố.

Bỗng nhiên Cố Thư Lan mỉm cười: “Thì ra tình cảm giữa Tĩnh Viễn và Uyển Uyển đã tốt như vậy rồi, sao ngay cả mọi người mà cũng giấu chứ?”

Cô Thư Hồng không nói chuyện, cho đến bây giờ căn bản chưa từng nghe thấy con trai nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến phụ nữ.

Huống hồ, giá trị bản thân và địa vị của con trai mình như thế này, dù muốn tìm phụ nữ, cũng nên tìm một người vợ giỏi giang có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình.

Cố Cơ Uyển xuất thân trong gia đình như vậy... còn hơi kém chút.

Cố Tĩnh Viễn ngồi trên ghế sofa, ngay bên cạnh Cố Cơ Uyển.

Lúc này cậu cả Cố đã lấy lại được lạnh lùng mà dịu dàng của ngày thường, trên mặt cũng không có chút biểu cảm khác thường nào.

Anh ta nhìn Cố Thư Lan, thản nhiên nói: “Uyển Uyển vẫn chưa đồng ý theo đuổi của cháu, vì vậy chuyện còn chưa công khai”

Cố Cơ Uyển nhìn anh ta một cái, Cố Tĩnh Viễn liếc mắt ra hiệu cô cứ yên tâm.

Chuyện bị bỏ thuốc này, Cố Cơ Uyển cũng chỉ có thể coi như không xảy ra.

Nơi này là nhà họ Cố, có chuyện gì, cũng nên do Cố Tĩnh Viễn giải quyết.

Cô là một người ngoài, tạm thời vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

“Ôi chao, đều đã.. ”

Cổ Thư Lan liếc nhìn hai người, che miệng khẽ cười: “Như thế này rồi, sao có thể nói cô gái nhà người ta không đồng ý chứ?”

Cố Tĩnh Viễn chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, vấn đề này, tạm thời không trả lời.

Anh ta nói: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người đều đến? Có chuyện tìm cháu?”

Cho dù giữa anh ta và Cố Cơ Uyển có quan hệ như thế nào, nhưng việc bọn họ cùng lúc xuất hiện kỳ lạ như vậy, cũng chứng tỏ chuyện chẳng hề đơn giản.

Đang êm đẹp, sao tất cả mọi người lại cùng xông vào.

“Vừa rồi giúp việc nữ nói nghe thấy phòng cháu có tiếng kêu của con gái, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy...”

Cố Thư Lan nói đến chỗ này, vô ý thức liếc nhìn Cố Cơ Uyển một cái, trong nụ cười mang theo ý tứ mờ ám.

“Được rồi, cũng chỉ là một sự hiểu lầm, trái lại là các cháu đấy, nhìn dáng vẻ này, sắp có chuyện tốt rôi nhỉ?”

Không có ai đáp lại lời này.

Cô Thư Lan suy nghĩ, lại quay đầu nhìn Cổ Vị Y và Mộ Tu Kiệt.

*Ba nhìn xem, có phải cũng nên bàn bạc chuyện của Vị Y và cậu cả Mộ rồi không, bây giờ, em gái của Vị Y và Tĩnh Viễn nhà chúng ta... ôi trời, đây quả thật chính là việc tốt thành đôi mà”

Sau khi ông cụ tỉnh táo lại, đã vui vẻ tiếp nhận chuyện này.

Mặc dù ngay từ đầu, mình thật sự coi Cố Cơ Uyển như cháu gái mà yêu thương.

Nhưng mà, rốt cuộc cũng không phải cháu gái thật sự, cô là con của người khác, cũng không thể cướp lấy.

Nhưng bây giờ, tình huống đã hoàn toàn khác rồi.

Vậy mà Uyển Uyển lại ở bên Tĩnh Viễn, đây chẳng phải là trúng ý mình sao?

Cố Vị Y có phải ở bên Mộ Tu Kiệt hay không, trái lại ông cụ cũng không quan tâm lắm.

Nhưng, nếu Cố Cơ Uyển có thể gả cho Cố Tĩnh Viễn, vậy sau này con bé sẽ ở lại nhà họ Cố, sau này mình có thể nhìn thấy con bé mỗi ngày!

Ông cụ càng nghĩ càng kích động, khỏi phải nói mong đợi biết nhường nào.

“Tĩnh Viễn, cháu làm ra chuyện như vậy, cho dù như thế nào thì cũng phải cho Uyển Uyển một câu trả lời.”

Ông cụ cố ý xụ mặt, tỏ vẻ nghiêm túc.

“Không bằng, cứ để cho ông già này chọn ngày đính hôn cho các cháu trước đi.”

“Cái gì?” Cố Cơ Uyển sợ đến mức suýt nữa đứng bật dậy khỏi ghế sofa.

Đính hôn? Ông nội Cố đang nói cái gì vậy?

“Đương nhiên phải đính hôn rồi! Tĩnh Viễn bắt nạt cháu, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy, rất không tốt cho cháu."

Ông cụ ấn tay cô xuống, nắm thật chặt.

“Uyển Uyển, cháu đừng nôn nóng, chắc chắn ông nội sẽ đòi lại công bằng cho cháu, tuyệt đối không cho thằng nhóc này làm tổn thương cháu.”

“Không phải, ông nội Cố, cháu vào anh họ cũng không có...”

“Ôi, cháu xem ông đúng là ông già hồ đồ, vậy mà bảo cháu gọi là anh họ giống như Vị Y”

Sau khi ông cụ vỗ đầu mình, vội nói: “Sau này, cháu vẫn nên gọi là Tĩnh Viễn đi, gọi là anh Tĩnh Viễn cũng được, gọi anh họ cái gì chứ, cũng đừng gọi loạn”

“Nhưng giữa cháu và anh Tĩnh Viễn thật sự không xảy ra ra chuyện gì, vừa rồi chúng cháu.. ”

“Chuyện vừa rồi, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy, cháu gái à, cháu cũng đừng xấu hổ nữa.”

Cố Thư Lan nhìn thấy ba vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được nói giúp: “Chẳng lẽ cháu cảm thấy điều kiện của Tĩnh Viễn nhà cô không tốt, không xứng với cháu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.