Cố Cơ Uyển có chút choáng ngợp, Mộ Hạo Phong... Những lời vừa rồi có thực sự là những gì cô ấy nghĩ đến không?
Cô có chút bối rối, chỉ có thể nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Chuyện đó, Hạo Phong, em đã là mẹ của hai đứa trẻ."
Cho nên, với hoàn cảnh hiện tại của cô, lấy đâu ra tư cách để yêu, thậm chí là kết hôn?
Mộ Hạo Phong nhìn cô chằm chằm, phản bác: "Vậy thì sao?"
Còn vậy thì sao nữa ư? Cô đã có hai đứa con, người ta gọi những người như cô là kéo theo chai dầu.
Còn anh, một người đàn ông vàng trong làng độc thân, sau khi tới nơi này đã có một công việc tốt, hiện tại đã là người đứng đầu của một tập đoàn an ninh lớn và tương lai của anh là vô hạn.
Tất nhiên với điều kiện của anh thì anh nên tìm một cô gái trẻ ngoan, xinh đẹp và độc thân.
Còn cô, có tiếng xấu, còn từng được đàn ông bao nuôi, anh cũng không phải không biết.
Đời này, Cố Cơ Uyển không định tìm một người đàn ông nữa, một mình cô có thể sống tốt với hai đứa con của mình.
"Hạo Phong, em không biết tối nay anh bị cái gì kích thích, nhưng, em thật sự không hợp với anh."
Cô tránh né và vẫn cố gắng rụt tay về.
Nhưng Mộ Hạo Phong vẫn giữ chặt hơn, và không cho phép cô ấy lùi bước.
"Tại sao lại không hợp? Chẳng lẽ hai năm qua chúng ta không có đủ hòa hợp sao? Là nào anh có chỗ nào chưa tốt nên khiến em không vui sao?"
Mộ Hạo Phong hơi lo lắng, không, phải nói rằng kể từ khi nghe Đàm Kiệt nói những lời ấy và quyết định tỏ tình với cô anh vẫn luôn lo lắng không thôi.
"Cơ Uyển, em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc em không thích anh chỗ nào, anh sẽ sửa, anh lập tức sửa, anh thật sự có thể sửa, em hãy tin tưởng anh."
"Không phải, Hạo Phong, sao lại nói là anh không tốt chứ? Anh thật sự rất tốt."
Dù là bạn hay là "ba" của hai đứa trẻ thì anh cũng không thể chê vào đâu được.
Muốn nói không tốt, thì chính cô mới là người không tốt.
"Anh không hiểu sao, em đã từng có một người đàn ông và đã có con."
"Em nói rồi, như vậy thì sao chứ?" Hiện tại người không hiểu chính là cô!
"Anh thích em, anh vẫn luôn thích em, từ hai năm trước, không, từ nhiều năm trước, anh đã thích em.”
Cô gái này, có lẽ là người duy nhất trên đời này không biết tâm tư của anh.
Có phải anh che giấu quá sâu nên cô không cảm nhận được?
Chẳng trách, ngay cả Đàm Kiệt cũng nói anh ta ngốc, là do anh không chịu bày tỏ.
"Thực xin lỗi, anh nên nói với em sớm hơn để em biết được tâm tư của anh sớm hơn."
Bởi vì căng thẳng, trán và mặt của anh đã đổ mồ hôi, thậm chí cả lòng bàn tay cũng gần như ướt đẫm mồ hôi.
“Anh thật sự thích em từ rất lâu rồi, Cơ Uyển, hãy cho anh một cơ hội làm cha thực sự của bọn trẻ, được không?”
Cố Cơ Uyển không nói, đầu ngón tay cô đang run rẩy.
"Phải thế nào em mới chịu tin anh?” Mộ Hạo Phong nôn nóng.
Cố Cơ Uyển lắc đâu, trên thực tế, dựa trên hiểu biết của cô vê Hạo Phong, những gì anh đang nói bây giờ chắc chắn không phải là một trò đùa.
Cô chỉ không ngờ họ lại như thế này.
Trong hai năm, mối quan hệ của họ luôn như một gia đình.
Đột nhiên, anh muốn phá vỡ một mối quan hệ như vậy, trong lòng cô không hiểu nên bắt đầu bất an.
"Hạo Phong...
"Anh biết anh không nên làm cho em khó xử, đêm nay anh đã bốc đồng rồi."
Mộ Hạo Phong là như vậy, không bao giờ muốn làm cho cô khó chịu.
Nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của cô, anh sẽ cảm thấy mềm lòng.
Nếu bây giờ Đàm Kiệt nhìn thấy cảnh này, e rằng sẽ cằn nhằn không ngừng cả nửa ngày.
Hạo Phong buông tay, đứng dậy và đi vào phòng tắm.
Anh cân bình tĩnh lại, có lẽ, tắm nước lạnh là một lựa chọn rất tốt.
"Đừng tức giận, sau này anh sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."
Đôi mắt say khướt vừa rồi còn mờ mịt, hiện tại chỉ còn lại sự bình tĩnh, cùng chút thất vọng khiến người ta gần như nhìn không thấu.
Anh bước vào phòng tắm, thân hình cao lớn vẫn khẽ chao đảo, rượu này uống vào không phải là uống không.
Vừa mới đẩy cửa phòng tắm ra, chuẩn bị đi vào thì phía sau Cố Cơ Uyển thấp giọng gọi: "Hạo Phong."
Thân hình cao lớn của Mộ Hạo Phong dừng lại, hai tay đặt ở cửa phòng tắm, đầu ngón tay nắm chặt, nhưng không dám quay lại nhìn cô.
Có phải cô có điều gì muốn nói với anh không?
Là hy vọng, hay là, triệt để cự tuyệt?
Mộ Hạo Phong không ngờ hóa ra trái tim mình cũng có thể bối rối như vậy, bối rối đến mức tay chân luống cuống không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nếu, cô muốn anh rời đi...
Lẽ ra nên biết trước rằng tỏ tình thường có hai kết quả, hoặc là nguyện vọng được thực hiện, hoặc là bị từ chối hoàn toàn.
Nhưng anh vẫn muốn trở lại cuộc sống bình yên trước đây, điều này có lẽ là không thể.
Đây là liều mạng thổ lộ đích phiêu lưu, nhưng một chút rủi ro anh cung không thể chịu nổi.
"Cơ Uyển!" Lưng Mộ Hạo Phong cứng đờ, nói không nên lời, thậm chí cô còn nhìn ra một tia tuyệt vọng.
Anh nhìn tay mình, nhưng không hê nhìn lại cô: "Hiện tại anh như thế này, rất tốt, cho dù em không anh thì con của em cũng cần anh, đừng nghĩ đến những lời kiểu muốn anh rời đi...”
"Em muốn thử xem."
Một câu của Cố Cơ Uyển, đã khiến mọi lời nói của Mộ Hạo Phong hoàn toàn nít bặt.
Anh đột nhiên mở mắt ra, quay phắt lại nhìn cô, sợ là chính mình nghe lầm.
"Em... Em đồng ý... Cho anh cơ hội?”
"Không..."
"Cơ Uyển..." Tâm trạng của Mộ Hạo Phong giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
Rất khó chịu! Khó chịu đến mức gần như muốn bùng nổ!
Rốt cuộc ý cô ấy là gì?
"Không phải là em muốn cho anh cơ hội mà là em muốn cho chính mình một cơ hội.”
Cố Cơ Uyển thở dài, so với sự lo lắng của Mộ Hạo Phong thứ mà cô bất an và lo lắng hơn hết chính là tương lai.
"Nếu, anh thực sự không để ý đến việc em từng bị người ta chạm vào lại còn sinh con cho người ta nữa thì...”
"Anh không để ý? Tại sao anh phải để ý? Anh cầu còn không được ấy chứ! Không phải, ý anh không phải là như vậy! Anh là muốn nói, anh là..."
Anh chỉ muốn nói với cô rằng dù cô đã trải qua những gì, chỉ cần cô sẵn sàng cho mình một cơ hội, đối với anh, đó là điều may mắn nhất trên đời.
Mộ Hạo Phong rất ghét cái miệng của mình, tại sao ngay cả vài câu đơn giản mà anh ta cũng không thể nói trôi chảy?
Anh ta thực sự không có ý gì khác, anh ta thực sự chỉ... quá phấn khích mà thôi.
Cố Cơ Uyển cảm thấy thích thú trước vẻ mặt lo lắng sắp bùng nổ của anh.
Khóe môi, dân hiện lên một nụ cười.
"Nhưng em không biết liệu mình có thể hoàn toàn quên đi quá khứ và hết lòng ở bên anh hay không, em... Em chỉ có thể cố gắng. "
"Có thể, có thể mài"
Mộ Hạo Phong bước nhanh đến chỗ cô, những ngón tay run lên vì phấn khích.
Anh muốn ôm cô thật chặt nhưng lại sợ sự bông bột của chính mình sẽ khiến cô sợ hãi.
Anh như một tên ngốc, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt vào đâu.
Cố Cơ Uyển Nhìn thấy anh như vậy nhưng vân không lo lắng.
Kỳ thật, Hạo Phong cái gì cũng tốt, thật sự rất tốt.
Chỉ sợ cô không xứng ở cạnh anh.
"Anh thật sự muốn cùng em cố gắng sao? Nếu cuối cùng, em vẫn không thể quên được quá khứ..."
"Vậy thì trở lại như bây giờ, cũng không sao, ít nhất, em cũng đã cho anh cơ hội, chúng ta đều đã từng cố gắng!"
Mộ Hạo Phong cuối cùng cũng kéo cô lại và ôm chặt lấy cô.
"Anh sẽ cố gắng hết sức để làm cho em vừa lòng, anh nhất định sẽ làm cho em và các con vui vẻ, anh nhất định sẽ làm được!"