Lúc mà bác sĩ và y tá đem thuốc tiêm cùng với thuốc vào, cả quá trình đều cúi đầu xuống, ngay cả nhìn cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Lúc mà cô y tá cầm kim truyền nước, ngón tay của cô ta không ngừng run rẩy, hoàn toàn không đám động vào anh một cái.
Nhìn thấy y tá cầm kim tiêm tới, mỗi một tế bào từ trên xuống dưới của Mộ Tu Kiệt đều tràn ngập hơi thở kháng cự. Anh càng kháng cự với kim tiêm, càng kháng cự hơn nữa là phụ nữ!
Y tá run lấy bấy, vẻ mặt luống cuống.
Phần lạnh lẽo này, đừng nói là cô ta không còn dám tiếp cận, ngay cả đứng vững ở trước mặt anh mà cũng bị mất hết dũng khí
Cậu cả nhà họ Mộ không gần với phụ nữ trong lời đồn, hình như... là sự thật.
Nhưng mà không đến gần thì làm sao tiêm cho anh được đây?
"Cậu, cậu cả Mộ..."
"Anh đừng có hù dọa cô ấy, cũng chỉ là tiêm một cái mà thôi."
Cố Cơ Uyển lôi kéo cánh tay của Mộ Tu Kiệt, cái tên này vậy mà lại nắm chặt tay lại, thu tay lại ở dưới chăn bông, cái này... còn có hình tượng gì nữa?
Đường đường là cậu cả Mộ, vậy mà lại sợ tiêm y như là một đứa nhỏ, ngay cả việc giấu tay mà cũng làm.
Thiếu chút nữa là Cố Cơ Uyển đã không nhịn được cười, lại lôi kéo cái tên này, vẫn không chịu đưa tay của mình ra.
"Rốt cuộc là anh có muốn tiêm nữa hay là không vậy?" Mặt của cô trầm xuống, cố ý làm ra gương mặt nghiêm nghị cứng rắn.
Mộ Tu Kiệt không nói lời nào, một mặt quật cường.
Cố Cơ Uyển trừng mắt liếc nhìn anh một cái, quyết định sử dụng tuyệt chiêu.
“Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, nếu như anh không tiêm, vậy thì tôi đi trước đây."
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa bước ra bước đầu tiên, cổ tay bỗng nhiên bị nằm chặt lại, Mộ Tu Kiệt kéo cô lại.
Mặt anh u ám, gương mặt xám xịt rất khó coi: "Đừng đi."
" Rốt cuộc là anh có tiêm hay là không đây?" Cô cũng không muốn đi, cũng chỉ là hù dọa anh mà thôi. Anh hở một chút là lại hù dọa người ta, nhìn thử xem bác sĩ và y tá bị anh dọa thành dạng gì rồi?
Bác sĩ cũng đã bị dọa chạy đi mất rồi, anh còn không biết là bộ dạng của mình quá kinh khủng hay sao?
Ánh mắt của Mộ Tu Kiệt lại đảo qua cây kim tiêm ở trên tay cô y tá, cơ bắp ở trên mặt nhịn không được mà hơi giật giật.
Anh thật sự sợ tiêm, Cố Cơ Uyển đã phát hiện ra điểm này rất nhanh.
Tưởng rằng anh chỉ kháng cự mà thôi, không ngờ đến là anh thật sự sợ hãi.
Đời này vậy mà còn có thứ làm cho cậu cả Mộ sợ hãi, thật sự khó tưởng tượng mà.
Bộ dạng chống cự của anh nhưng mà vẫn còn đang cố gắng nhẫn nại, trái tim của Cố Cơ Uyển nhịn không được mà mềm nhũn mấy phần.
Giọng của cô dịu dàng: “Cũng chỉ là tiêm một chút mà thôi, một chút là được rồi, giống như bị con muỗi chích một cái vậy đó."
Bàn tay to lớn của anh ra khỏi cố tay của mình, đặt ở trên chăn, mỗi đầu ngón tay của cô đang tách những ngón tay đang nắm chặt của anh.
"Sẽ không đau đâu, tiêm xong lần này, chỉ cần bác sĩ nói có thế thì cũng không cần tiêm nữa."
Ánh mắt của Mộ Tu Kiệt lập tức ném về phía bác sĩ.
"Tin tưởng vào thể chất cường tráng của cậu cả Mộ, chỉ cần tiêm một lần thì tuyệt đối sẽ không cần lần thứ hai." Bác sĩ hoảng hốt vội vàng nói, sợ là mình nói không thuận thì sẽ chọc anh khó chịu.
"Biết thể chất của tôi cường tráng, vậy thì còn cần tiêm làm gì chứ?" Mộ Tu Kiệt sa sầm mặt.
"..." Ánh mắt xin giúp đỡ của bác sĩ liền lập tức rơi ở trên người của Cố Cơ Uyển.
Cố Cơ Uyển nhéo bàn tay của Mộ Tu Kiệt, bất đắc dĩ nói: "Chỉ lần này thôi, đừng làm lộn."
Ân cơ thể của anh xuống giường, Cố Cơ Uyển nói với y tá: “Đến đi.”
Y tá vẫn còn nơm nớp lo sợ, cầm kim tiêm cẩn thận từng li từng tí đi đến.
Quả thật là Mộ Tu Kiệt rất chống đối, nhất là người phụ nữ này đã xâm nhập vào phạm vi an toàn của anh. Cảm giác chống đối càng lúc càng nồng nặc, ngay cả Cố Cơ Uyển cũng có thể cảm giác được. Rốt cuộc là anh kháng cự tiêm hay là kháng cự y tá nhà người ta hả hay là kháng cự cả hai luôn
Rốt cuộc y tá cũng đã đi đến trước mặt của bọn họ, run rẩy vươn tay ra muốn khử trùng cho Mộ Tu Kiệt.
Nhưng mà ngón tay còn chưa đụng đến anh, lúc mà tăm bông xẹt qua mu bàn tay của anh, cậu cả Mộ liền năm chặt nắm đấm, tức giận nói: "Cút đi."
"A " Bị dọa vội vàng lùi về phía sau mấy bước, nhẹ nhàng buông tay ra, tăm bông rơi trên mặt đất.
“Tôi... tôi...” Y tá nhìn Cố Cơ Uyển, bị dọa đến hồn phi phách tán: “Tôi chỉ là... chỉ là không cẩn thận nhìn cậu cả Mộ hai cái..."
Trách không được Mộ Tu Kiệt lại kháng cự như thế, anh ghét nhất chính là ánh mắt si mê của phụ nữ.
Cố Cơ Uyển hơi bất đắc dĩ nhặt tăm bông ở dưới mặt đất lên, ném vào trong thùng rác.
Cô đi vào trong nhà vệ sinh, sau khi rửa sạch sẽ hai tay của mình, trở lại ngồi xuống ớ bân giường, nhấc bàn tay to lớn của Mộ Tu Kiệt lên đặt ở trong chân của mình.
“Đế tôi tiêm cho anh, có thể không?” "Mợ chủ Mộ..." Y tá mang theo vẻ mặt lo lắng.
“Không có việc gì đâu, cũng không phải là chưa từng tiêm cho anh ấy." Chỉ có điều lần trước là tiêm vào ***, lần này thì phải tiêm trên mu bàn tay.
Có điều là kiếp trước cô đã từng học chữa bệnh và chăm sóc, cũng chỉ là tiêm mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn. Nhận lấy tăm bông ở trong tay của y tá, trước tiên khử trùng mu bàn tay của cậu cả Mộ, sau đó cô xé mở kim tiêm ra. Lúc mà chiếc kim sáng loáng hiện ra ở trước mặt, cơ bắp toàn thân của Mộ Tu Kiệt vẫn không nhịn được mà căng chặt.
Cố Cơ Uyển nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của anh, giọng nói mềm mại: "Không có việc gì đâu, tin tưởng tôi đi, một chút là tốt thôi."
Cô cầm lấy kim tiêm đưa lại gần mu bàn tay của anh!
Nhưng mà cô càng đến gần thì cơ thể của anh lại càng căng chặt hơn, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ phản kháng.
Cố Cơ Uyến có chút bất an, bộ dạng này của cậu cả Mộ, có lẽ vài phút nữa sẽ làm bị thương người khác. Cô thấp giọng nói: "Anh cũng đừng có vùng vẫy lung tung, nếu không thì cái kim tiêm này sẽ đâm vào tôi đó."
Vùng vẫy thì kim tiêm sẽ đâm vào cô?
Một giây sau, cậu cả Mộ lập tức yên tĩnh như gà đần, không dám nhúc nhích một chút nào.
Anh vậy mà lại thật sự để ý có thể làm bị thương cô hay không...
Trong lòng của Cố Cơ Uyển có một loại cảm giác khác thường chảy qua, cảm giác nói không nên lời, chính là có chút ấm áp, cũng hơi ngọt ngào.
Người đàn ông này lúc mà hiếp cô thì rất kinh khủng.
Nhưng mà ngày hôm nay lại khiến cho cô cảm động nhiều lần như vậy...
Rốt cuộc kim tiêm cũng đâm vào.
Bắp thịt của người đàn ông này lại kéo căng một lần nữa, Cố Cơ Uyển lập tức nhỏ giọng trấn an: "Không có việc gì đâu, ngoan một chút, rất nhanh liền tốt thôi."
Bác sĩ và y tá đứng ở một bên cũng hơi lo lắng, sợ là cậu cả Mộ bỗng nhiên bùng nổ, thật sự sẽ làm bị thương đến mợ chủ Mộ.
Nhưng mà lại không ngờ đến cậu cả Mộ lãnh khốc như vậy, thế mà lại nghe lời của mợ chủ Mộ.
Từ đầu tới cuối, chỉ cần mợ chủ Mộ nghiêm mặt thì anh sẽ lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Bác sĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, y tá thì lại không ngừng hâm mộ.
Cô ta cũng rất muốn có một con thú cưng ngoan ngoãn giống như là cậu cả Mộ vậy có được không?
Nuôi dưỡng ở bên người, rõ ràng chính là một con sư tử, nhưng mà chỉ cần vuốt lông thuận theo ý anh thì lập tức biến thành con chó nhỏ.
Thật sự là rất vui, làm cho người ta ghen tị!
Đáng tiếc là cô ta không phải mợ chủ Mộ.
Trên đời này chắc có lẽ cũng chỉ có một mình mợ chủ Mộ mới có thể làm cho cậu cả Mộ nghe lời như thế...
Sau khi tiêm thuốc xong, Mộ Tu Kiệt liền không đồng ý tiếp tục chờ đợi ở bệnh viện.
Không biết là có phải cảm thấy ở bệnh viện không có cảm giác an toàn hay không, bất cứ lúc nào cũng sẽ phải uống thuốc tiêm chích cái gì đó, nói tóm lại là vừa mới tiêm xong thì anh lập tức yêu cầu trở về nhà họ Mộ.
Cố Cơ Uyển bất đắc dĩ, cũng chỉ có thế kêu Lâm Duệ sắp xếp xe.
Cũng không có gì cần phải dọn đẹp, lên xe thì có thể đi ngay.
Trước khi đi, Cố Cơ Uyển đi xin bác sĩ một chút thuốc.
Mới vừa lên xe, Mộ Tu Kiệt liền tựa đầu ở trên vai của Cố Cơ Uyển, nhắm mắt lại, một bộ dạng ngủ thiếp đi. Bởi vì rất nhiều đồ đạc của cậu cả Mộ vẫn còn đang ở Vọng Giang Các, cho nên lần này bọn họ trở về Vọng Giang Các. Chỉ là xe vừa mới dừng lại, âm thanh nũng nịu kia liền nhanh chóng đến gần: "Anh Mộ, bọn họ nói là anh bị thương."
Người còn chưa đi đến thì âm thanh đã đến trước, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là đã khóc.
"Anh có sao không? Bị thương có nặng hay không?”