“Cũng không thể nói như thế” Tô Tử Lạp nhếch miệng: “Đối với đàn ông thuần khiết mà nói, loại chuyện này, cũng có tổn thất” Tần Chi Châu chỉ cười, anh ta đêm nay hình như rất thích cười.
So với lúc bình thường âm u đầy sát khí của anh ta, rất khác nhau.
Tô Tử Lạp lại xích lại gần một chút: “Nhưng, Cẩn Lôi dáng dấp xinh đẹp như vậy, và mối quan hệ trước đó lại........anh thật sự nhẫn tâm đẩy người ta ra?” Tần Chi Châu không nói chuyện, chỉ là câm bia lên, uống hai ngụm.
Cố Cơ Uyển lén đá Tô Tử Lạp một cước, Tô Tử Lạp nhún nhún vai, đành thôi không hỏi nữa.
Tần Chi Châu hôm nay hành động như vậy, đã đủ tàn nhẫn, cho nên lúc trước cái gì mà yêu đương cái gì mà thương nhớ, bây giờ, cũng đều tan biến như mây khói.
Đã làm đến chuyện nhẫn tâm như vậy rồi, từ chối, cũng không tính là gì. “Tôi không chỉ một lần thấy cô ta dan díu với người đàn ông khác, lần cuối cùng kia, không thể nhịn được nữa." Tuổi nhỏ, vô tri, đối với người con gái mình thích nhất, luôn luôn vô cùng si tình. Nhưng, Cẩn Lôi lại ba lần bốn lượt, chà đạp lên sự sỉ tình của anh ta!
“Lần này tìm tôi, chỉ vì muốn thắng cuộc thi này, cô ta tận mắt thấy tôi gửi tin nhắn cho Uyển Uyển, nói rời khỏi nhóm, mới an tâm” Nhưng thực tế anh ta biết, sau khi trận đấu này kết thúc, Cẩn Lôi vẫn ngựa quen đường cũ không thật lòng với anh ta.
Tính cách của con người, có đôi khi, từ khi sinh ra đã như vậy rồi. Cô ta không thay đổi được, nếu là thật sự có thể thay đổi, sẽ không ôm ấp yêu thương anh ta ở thời điểm này. Vốn tưởng rằng mình vẫn canh cánh những chuyện cũ trong lòng, cho nên một năm nay, anh ta sống như cái xác không hồn. Nhưng bây giờ, trải qua một lần như thế, anh ta chợt nhận ra, mình cũng sớm buông xuống những chuyện kia rồi. Chỉ là, còn còn trong ý thức, vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma Cẩn Lôi để lại.
“Từ nay về sau, tôi tự do thật rôi.” Tần Chi Châu cười nói. “Vậy thì tốt, chuyện quá khứ, để nó vào quá khứ đi” Cố Cơ Uyển giơ chai bia lên, đôi mắt óng ánh.
“Vì tự do cạn ly, sau này, chúng ta đều phải sống được tự do tự tại!” Phòng bao xa hoa, sương mù tràn ngập.
Tay Mộ Tu Kiệt vuốt chiếc ly đế cao, chậm rãi ung dung nhấm nháp thứ rượu đỏ cất giữ đã lâu. Nhìn cách uống không nhanh không chậm, dáng vẻ tâm bình khí hòa, làm cho người ta không tưởng tượng ra, anh bây giờ quả thật lửa giận ngút trời.
Nam Cung Vũ mắt nhìn chai rượu trống không trên bàn, nhịn không được lại gần Giang Nam.
“Anh hai, có chuyện gì vậy? Lão đại hôm nay hình như rất không vừa mắt anh” “Phải không? Tôi cảm thấy có khác gì so với bình thường đâu." Giang Nam cười nhạt, hoàn toàn không để tâm.
Lục Kiêu liếc mắt nhìn Giang Nam, búng ngón tay thon dài, tám viên xúc xắc đang chơi giữa các ngón tay trở lại ngay ngắn trong chén xúc xắc.
Anh ta hừ hừ: “Hôm nay nhìn thấy một trận đấu, cậu và lão đại tranh giành một cô gái?”
“Anh tranh giành một cô gái với lão đại?” Nam Cung Vũ sững sờ, lập tức kích động: “Kết quả thì sao?” Có điều, bây giờ Giang Nam một mặt cười xuân phong đắc ý, lão đại chỉ một mình uống rượu giải sầu, kết quả, giống như hiển nhiên dễ thấy.
“Cô gái nào không có mắt như thế, vậy mà chọn anh không chọn lão đại?”
Nam Cung Vũ quay đầu nhìn Lục Kiêu: “Trực tiếp gì vậy, để tôi xem xem.”
“Tôi có gì không tốt?” Giang Nam đạp anh ta một cước, cầm chai rượu đi đến bên cạnh Mộ Tu Kiệt, tự mình rót một chén cho anh.
“Cũng không phải anh không tốt, quả thật nếu như tôi là phụ nữ, tôi cũng sẽ chọn anh, thật đấy.” Nam Cung Vũ lời này, hoàn toàn xuất từ nội tâm.
Lời này, làm cho người đàn ông vẫn luôn uống rượu giải sâu khẽ nhìn lên, ánh mắt lạnh băng hù chết người, trong nháy mắt rơi trên người anh ta.
“Lão đại anh xem, anh chính là như vậy, là phụ nữ đều sẽ chọn anh hai, ai dám chọn anh chứ?” Nam Cung Vũ thật đúng là không sợ chết, cái cần nói thì không nói, cái không cần nói thì cứ oang oang. “Cho nên phụ nữ nhất định sẽ bị anh dọa đến khit mũi cũng không dám, dù là trong lòng thích anh hai, cũng chỉ có thể bị ép lựa chọn anh.” Còn về, cô gái kia đã chọn anh hai, vậy thật đúng là không có mắt, muốn chết mà?” Bộp một tiếng, ly đế cao trong tay Mộ Tu Kiệt bị đặt lên bàn. Anh tựa ở trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc thơm, chậm rãi ung dung hút một hơi.
Ánh mắt nhìn Nam Cung Vũ, giống như đến từ Địa Ngục lạnh lẽo. “Cái đó, lão đại, anh đừng lúc nào cũng hù dọa người khác như vậy, dùng nắm đấm cướp vê, tóm lại không phải thật tâm.
Nam Cung Vũ ngôi một bên, cách anh đủ xa, nụ cười khiêu khích của anh mới dám trở lại trên môi. “Lão đại, thật đó, chắc chắn là do anh không biết cách lấy lòng phụ nữ. Nếu anh học hỏi anh hai, có lẽ... " “Bọn họ tranh đoạt chính là vị hôn thê của lão đại, còn người phụ nữ kia, lại chọn anh hai.” Lục Kiêu bên cạnh nhàn nhạt ném ra một câu. “Vị hôn thê của lão đại, chọn anh hai....
Yết hầu Nam Cung Vũ giống như bị thứ gì bóp lấy, không nói nên lời.
“Đây đây đây...... là chuyện gì vậy, bọn họ sao lại đi giành hôn thê của lão đại?”
Anh ta nhìn Giang Nam, Giang Nam cười nhạt: “Chỉ là giành nhóm của cô ta mà thôi, mà cô ta, lựa chọn cùng hợp tác với Giang thị."
Lượng tin tức rất lớn, thật rất lớn. Vị hôn thê của lão đại bên ngoài có nhóm làm việc, không chọn Mộ thị, lại chọn Giang thị.
Không chọn vị hôn phu của mình, ngược lại là chọn người đàn ông khác...... Nam Cung Vũ phát hiện thanh âm của mình và miệng hơi không cân đối, cuối cùng anh ta quyết định lấy điện thoại ra, tranh thủ xem thông tin. Một nhóm nhỏ của một trường học, quán quân của cuộc thi truyện tranh, cậu cả Mộ và cậu hai Giang cùng lúc xuất hiện trên bục, bày tỏ sự hợp tác với nhau.
Cố Cơ Uyển đã chọn Giang Nam và từ chối cậu cả Mộ...
Cố Cơ Uyển, chính là Cố Cơ Uyển kia sao! Nam Cung Vũ thật vất vả mới phát ra được tiếng nói, câu đầu tiên anh ta nói lại là....
“Lão đại, vị hôn thê của anh xấu quá à!” Bộp một tiếng, một cái ly tại chỗ anh ta vừa ngồi, vỡ thành từng mảnh.
Dù là Nam Cung Vũ phản ứng đủ nhanh, tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc tránh thoát sự công kích của cái ly. Nhưng rượu trong chén tràn ra, vẫn bắn tung tóe lên người anh ta, nửa cái áo sơ mi đều bị nhuộm đỏ.
Anh ta ai oán nhìn Mộ Tu Kiệt, nhếch miệng. Hai, đầu năm nay, đến nói thật cũng không thể nói.
Lần trước là đêm hôm khuya khoắt, khoảng cách xa như vậy, không thấy rõ ràng vị Cố tiểu thư kia cuối cùng bộ dáng dài ngắn thế nào.
Nhưng lần này, có tin trực tiếp, nhiều hình ảnh như vậy, chụp Cố Cơ Uyển rõ ràng, sắc nét.
Một mặt tàn nhang...... Ôi, ngẫm lại cảm thấy khẩu vị không thích hợp.
Phụ nữ xấu như vậy, lão đại sao mà thích được chứ? Anh ta vậy mà lần trước mặt dày vô sỉ nói vị hôn thê của mình dáng dấp rất đẹp?
Là lão đại mở mắt nói lời bịa đặt, hay là nói, có sự sai lệch nghiêm trọng về thẩm mỹ?
“Cô ta rất đẹp.” Giang Nam cười nói.
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lạnh lẽo rơi trên người anh ta.
“Lão đại, thật là vì một cô nhóc như vậy mà làm tổn hại đến tình huynh đệ của chúng ta sao?”
Mặc dù, lời của Giang Nam, rõ ràng chỉ là trò đùa, tình huynh đệ của bọn họ, tuyệt không phải dễ dàng tổn thương như vậy.
Nhưng, anh ta bây giờ lại vô cùng rõ ràng, lão đại lần này, đùa thật.
“Ông cụ Mộ giáo dục con cháu Nhà họ Mộ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ, không nhấn mạnh với các cậu một nguyên tắc?”
Giang Nam tựa ở trên ghế sa lon, gương mặt thanh tú dịu dàng quen thuộc, hiếm khi nghiêm túc.
“ Phụ nữ, có thể đau, cũng có thể nuông chiều, nhưng, quyết không thể yêu!”