Đệ Nhất Sủng

Chương 117: Chương 117: Điểm yếu chí mạng




Cơ thể của hai người va vào nhau, Mộ Tu Kiệt khẽ kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức tay đổi.

Cõ Cơ Uyển bị dọa đến mức vội vã muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh lật người lại, đè xuống dưới.

“Đừng động đậy!”

Gương mặt Mộ Tu Kiệt lại bắt đầu lấm tấm mồ hôi, không biết là do đau hay là do anh đang cố chịu đựng.

“Ra sức va vào người tôi như vậy, cố ý sao?” Anh híp mắt lại, nhìn chằm chằm cô nhóc đáng thương bị giam lại dưới thân mình.

“Sau này, có muốn hạnh phúc hay không? Hửm?”

Hạnh phúc?

Cố Cơ Uyển chớp chớp mắt, một giây sau, cô lập tức hiểu được hạnh phúc mà anh nói là gì.

Mặt cô đỏ ửng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Lúc này, nếu dám nói hạnh phúc của cô không liên quan gì đến anh, liệu anh có tức giận rồi bóp chết cô hay không?

Nhưng ban nãy, cô va vào anh quả thật có hơi mạnh: “Anh... anh vẫn ổn chứ?”

Cô thật sự không dám chắc chắn liệu mình đã va hỏng anh hay chưa, dù sao, cô nghe nói đó là điểm yếu chí mạng của đàn ông...

“Sao rồi? Sợ va hỏng, sau này không ai có thể thỏa mãn em à?”

“Không phải..."

“Hửm? Còn muốn tìm người đàn ông khác để thỏa mãn bản thân nữa à?” Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên rét lạnh, ngập tràn hơi thở nguy hiểm.

Hoàn toàn là do phản xạ muốn bảo vệ bản thân, Cố Cơ Uyển vội vã lắc đầu: “Không muốn”

Hơi lạnh trên người Mộ Tu Kiệt cũng xem như là đã tan đi, ánh mắt anh thậm chí còn có sự vui vẻ khó phát hiện.

“Ngoan.”

Cố Cơ Uyển có chút không hiểu, như vậy mà là ngoan sao?

Cô chỉ là chưa từng nghĩ đến sẽ tìm người đàn ông khác, nhưng điều này không có nghĩa là cô muốn anh.

Dù sao, cô không cần người đàn ông khác, cũng không cần Mộ Tu Kiệt, cần không nổi.

Ở lại bên cạnh Mộ Tu Kiệt, nguy hiểm lúc nào cũng luôn rình rập, không đến một tháng, cô đã suýt chết ba lần rồi!

Cố Cơ Uyển đột nhiên phát hiện ra một chân lí, thương tiếc mạng sống thì hãy tránh xa Mộ Tu Kiệt ra. Ở bên cạnh anh, nhiều người muốn cái mạng nhỏ này của cô lắm.

Không biết nếu suy nghĩ này mà để Mộ Tu Kiệt biết được, liệu anh có bóp chết cô hay không?

Sao cô luôn cảm thấy ở bên cạnh anh có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào thế nhỉ?

Cố Cơ Uyển có chút chột dạ, nhưng tâm tư lúc này của Mộ Tu Kiệt, lại không giống với cô.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, từ trên xuống dưới, nhìn vô cũng kĩ càng.

“Cậu cả Mộ...”

“Sao phải khiến bản thân trở nên xấu xí?” Lần đầu nhìn thấy cô trên đảo, anh không nhận ra.

Nếu như không phải càng nghĩ càng cảm thấy sai sai ở đâu đó, càng nghĩ càng cảm thấy gương mặt trắng nõn mềm mại này của cô có chút giống với gương mặt đầy tàn nhang kia, có lẽ anh đã thật sự bỏ qua rồi.

Nếu như thật sự bỏ qua, vậy thì sẽ thế nào chứ?

Cô, sẽ trở thành miếng thịt trong miệng Mộ Khải Trạch!

Vừa nghĩ đến cô nhóc này suýt chút nữa rơi vào tay Mộ Khải Trạch, anh lại tức giận, hận không thể lập tức xé nát Mộ Khải Trạch ra!

Bàn tay của Cố Cơ Uyển vô thức đặt lên mặt, lúc này cô không trang điểm, cho dù không có gương, cô cũng biết mình xinh đẹp nhường nào.

Đương nhiên cô cũng biết, lúc này Mộ Tu Kiệt đang chất vấn cô, chứ không phải anh đang kinh ngạc.

Người tinh tường như Mộ Tu Kiệt, từ trước đến nay luôn đứng trên địa vị cao nhất trong xã hội, số người đẹp mà anh gặp qua người thường không thể tưởng tượng nổi.

Bên ngoài đồn đại anh không gần nữ giới, có thể thấy được anh lạnh lùng đối với phụ nữ như thế nào.

Chỉ dựa vào sắc đẹp, thì không thể thu hút được sự chú ý của cậu cả Mộ.

Lúc này, anh đang thật sự chất vấn cô sao lại trang điểm làm xấu bản thân.

Nghe có vẻ như anh không được vui lắm.

Cố Cơ Uyển cẩn thận suy nghĩ cách dùng từ của mình, Mộ Tu Kiệt lại mở miệng trước khi cô nói, sắc mặt anh tràm xuống: "Lại muốn trêu đùa tôi?”

“Không phải!” Cố Cơ Uyển vội vã lắc đâu, đứng trước mặt cậu cả Mộ, ai dám có suy nghĩ trêu đùa chứ?

Cô vẫn còn ở dưới thân anh, bị ép gần như không một kẽ hở, không cẩn thận một chút, lúc nào cũng có thể bị anh ăn sạch.

Nhân vật nguy hiểm này, nếu chọc vào anh, chẳng khác gì tự tìm đường chết cả.

“Trước kia tôi không hiểu chuyện, vẫn luôn thích trang điểm đậm sau này nhận ra bản thân thật sự rất xinh đẹp, lo lắng xinh đẹp quá ra đường sẽ gây họa vào thân”

Tuy lời này nghe có chút tự luyến, nhưng mà, ít nhiều cũng là sự thật.

Cô không kéo Cố Vị Y vào chuyện này, dù sao, đây cũng là chuyện giữa phụ nữ với nhau.

Những người đàn ông giống như Mộ Tu Kiệt, ghét nhất là sự tranh đoạt giữa những người phụ nữ.

Nếu đã như vậy, sao còn phải nói xấu người phụ nữ khác trước mặt anh chứ?

Người ta cũng chưa chắc sẽ tin.

Mộ Tu Kiệt quan sát sắc mặt cô, lanh lợi tinh xảo, trong trẻo như những giọt nước, quả thực là rất đẹp.

Vì vậy lời này, độ đáng tin cao đến mức nào chứ?

Thật ra anh biết suy nghĩ mà cô giấu trong lòng, có điều chút ý nghĩ của một cô gái này, anh quả thực không có hứng thú để tìm hiểu.

Chỉ cần biết, tìm được cô nhóc này về, đúng là người phụ nữ của anh, vậy là đủ rồi.

Tầm mắt di chuyển từ gương mặt cô, hướng đến xương quai xanh thanh xú, làn da trắng nõn dưới thân anh lúc ẩn lúc hiện. Đôi mắt của Mộ Tu Kiệt, lập tức trở nên thâm trầm đến đáng sợ.

Là do nguyên nhân gì khiến anh không có sức phản kháng với cơ thể nhỏ bé phía dưới này chứ?

Nếm qua hương vị kia một đêm, lúc này, anh vẫn còn muốn tiếp tục?

Hình như, anh có chút mê mẩn cảm giác ở phía trong cơ thể cô...

“Cậu cả Mộ! Cậu cả Mộ! Đợi chút! Trời, trời thật sự sáng rồi!”

Hai tay của Cố Cơ Uyển chống lên vai anh, hoảng loạn đến mức tê rân đầu óc.

Người đàn ông này! Người đàn ông này đúng là một kẻ điên! Cả đêm rồi đó! Anh không mệt, cô cũng mệt sắp chết rồi!”

“Cậu cả Mộ, không..."

Trên tủ đầu giường, đột nhiên vang lên một hồi chuông.

Cô Cơ Uyển càng đẩy vai anh ra mạnh hơn: “Cậu cả Mộ, điện thoại... điện thoại của anh...”

Mộ Tu Kiệt không chút để ý đến, nhưng mà, cô nhóc này ồn ào quá rồi đó.

“Lần sau mà còn không nghe lời nữa, có tin tôi chuốc thuốc em không?”

Người đàn ông trừng mắt với cô, cuối cùng anh cũng rời xuống khỏi cơ thể cô, cầm điện thoại ở đầu giường lên: “Alo!”

Cố Cơ Uyển nhanh chóng bọc chăn quanh mình rồi xuống giường, đi đến trước tủ quân áo, mở ra.

Thế mà trong tủ lại có quần áo của cô!

Một loạt váy suông màu nhạt ở trong tủ đồ sơ mi và quân tây của người đàn ông, trông vô cùng hài hòa.

Tủ quần áo trong phòng của cậu cả Mộ, lại có một vị trí chuyên dụng cho cô, đặt quần áo thường dùng của cô ở đó.

Một màn này, khiến Cố Cơ Uyển cảm thấy ngọt ngào như được rót đầy một tai mật ong.

Nhưng mà... lần sau còn không nghe lời, có tin tôi chuốc thuốc em không?

Giọng nói của Mộ Tu Kiệt vang lên bên tai, khiến trái tim ngọt ngào của người con gái lập tức trở nên hoảng loạn.

Chuốc thuốc cô?

Quá đáng thật đó! Thật sự rất quá đáng!

Nơi này quá nguy hiểm, phải mau chóng rời đi thôi.

Cô lấy một bộ váy xuống, lập tức trốn vào trong phòng tắm.

Lúc ra ngoài, Mộ Tu Kiệt đã gọi điện thoại xong, từ giường bước xuống, đức trước tủ quần áo tìm đồ.

Cơ thể của anh... không có một mảnh vải nào, đến cả những thứ liền thân nhất cũng không có!

“Anh..” Cố Cơ Uyển vội vàng che hai mắt, nhưng vẫn nhìn thông qua những kẽ hở của ngón tay.

Người đàn ông này... người đàn ông này sao lại không mặc quần áo, sao có thể đi qua đi lại trước mặt con gái nhà người ta mà không mặc gì chứ?

Anh cầm lấy bộ quần áo, quay người lại... đối diện với cô!

Mũi nóng quá. Hình như có gì đó không đúng, hình như có gì đó chảy xuống rồi...

“Aaa!” Cố Cơ Uyển lên mũi khẽ sờ, không ngờ lại có máu chảy xuống!

“Sao vậy?” Mộ Tu Kiệt nhíu màu, bước nhanh đến.

Trời ạ! Mặc quần áo đi! Mau mặc quần áo đi!

Aaaaa! Anh không mặc quần áo mà cứ thế đi đến trước mặt cô!

“Đừng, đừng qua đây.” Máu chảy xuống từ mũi hình như càng ngày càng nhiều, huhu!

“Đừng qua đây, cứu mạng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.