Ra tay từ Cố Vị Y...
Không phải Cố Thư Lan chưa từng nghĩ tới, nhưng trước đây lão gia và Cố Tĩnh Viễn đã nói rằng tự mình làm giám định.
Như vậy còn có thể sai sót, trừ phi nhà họ Cố bọn họ có nội gián, nếu không thì không thể nào.
Lẽ nào, đúng là nhà họ Cố có nội gián?
“Tôi không nghi ngờ gì cả, chỉ là đến thăm người nhà Vị Y một chút.”
Cố Thư Lan suy tính, cười cười nhìn Cố Cơ Uyển, lại nói: “Vị Y và ba nếu đã từng giám định, vậy chuyện này nhất định không thể giả.”
Cô nhóc này muốn mượn tay bà vạch trân chị gái nó, xem ra, tình cảm với chị gái đúng là chẳng ra sao.
“Tôi và Vị Y là người một nhà, giữa người nhà thì không nên có nghi ngờ, cô nói có đúng không?”
Cố Cơ Uyển nhẹ nhàng cười, không đáp lại lời của Cố Thư Lan.
Có phải người một nhà không, hiện giờ cô không nói chắc được.
Vê phần nghi ngờ, đó không phải là chuyện có nên hay không, mà là bà ta có từng nghi ngờ không.
“Thời gian không còn sớm nữa, bà hai, tôi hơi mệt, chỉ bằng bà cũng sớm quay về nghỉ ngơi đi.”
Bà hai nhà họ Cố này, tuy nhìn có vẻ hiền lành hơn bà cả, nhưng dã tâm không hề nhỏ.
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không muốn qua lại với người như vậy.
Nếu bản thân đã không phải cháu gái nhà họ Cố, vậy thì, cũng không nên giữ mối giao tình quá sâu với người nhà họ Cố.
Nếu nói, nhà họ Cố trừ ông nội ra, còn có người mà cô nguyện ý tin tưởng, vậy người này nhất định phải là Cố Tĩnh Viễn.
“Vậy được, cô nghỉ sớm chút, tôi về đây.”
Cố Thư Lan lại nhìn cô cười, mới xoay người ra cửa.
Ai ngờ, vừa đi qua góc của hành lang, lại nhìn thấy một bóng hình đang tựa lên lan can dẫn đến tầng hai.
Lầu hai lớn như vậy, bên lan can chỉ có hai người họ, đột ngột đến nỗi cả Cố Thư Lan cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Dì ơi, đã trễ như vậy còn tìm Cơ Uyển nói gì ạ?”
Cố Vị Y chủ động đi đến chỗ bà ta.
Vẻ mặt cô mang ý cười ôn hòa, thậm chí, còn lễ phép hơn trước kia.
Cố Thư Lan thấy xung quanh không có người, cũng nặn ra nụ cười, đối mặt với cô ta.
“Em cháu đến rồi, đương nhiên dì phải hỏi xem nó còn thiếu gì không, sắp xếp ổn thỏa cho nó.”
Ý cười trên mặt Cố Thư Lan và Cố Vị Y khá giống nhau.
Hòa nhã, dịu dàng, không có mảy may ý công kích!
“Có điều, hình như tính tình đứa em gái này của cháu không dễ chịu lắm, khá mất kiên nhẫn với dì, dì không còn cách nào, chỉ đành quay về trước.”
Bà ta đến gần Cố Vị Y, Cố Vị Y bỗng nhiên lùi một bước, nhìn bà ta cười.
“Đứa em gái này không có quan hệ huyết thống với tôi, huống hồ nó luôn không nghe lời, từ nhỏ đã học thói hư, tôi và ba mẹ nuôi đều đã từ bỏ nó rồi.”
Cố Thư Lan như cũ đi đến chỗ cô ta, mắt Cố Vị Y sầm lại, trên mặt vẫn mang ý cười nhẹ nhàng.
“DÌ là, có việc gì, hay là đến phòng cháu nói chuyện nhé?”
“Đã trễ vậy rồi..."
“Dì à, nghe nói biểu hiện của anh họ cả ở công ty vô cùng tốt, tốt hơn anh họ hai rất nhiều.”
Cố Vị Y nhìn chằm chằm bước chân bà ta sắp đến gần, rốt cuộc ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Trong giọng điệu mang theo ngữ khí lạnh lùng: “Cháu nghe ông nội nói, sau này nếu giao nhà họ Cố cho cháu, anh họ cả cũng sẽ là trợ thủ đắc lực cho cháu, về chuyện cổ phần, anh họ cả sẽ nhiều nhất, sau cháu.”
“Cái gì?” Cố Thư Lan sững sờ, khuôn mặt tươi cười ôn hòa dần xuất hiện những vệt rạn nứt.
“Thật sự ba đã nói vậy sao?”
“Đúng vậy, hôm qua ông mới nói, có điều, ông không cho tôi nói với dì.”
Cố Vị Y nhìn chằm chằm khuôn mặt thay đổi trong chớp mắt cả bà ta, nhếch môi.
“Nhưng mà, cháu thấy nha, tuy anh họ cả rất giỏi, nhưng cũng vì quá giỏi, sau này, cũng không biết có hay không ngay cả cháu, anh ta cũng không xem ra gì.”
“Cô nói vậy là sao?” Rốt cuộc Cố Thư Lan đã nhận ra bản thân hiểu biết quá ít về cô gái trước mắt này.
“Cháu không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy, nếu có thể, cháu thà rằng lựa chọn anh họ hai làm người cộng tác.”
Cố Vị Y xoay người, đi về phòng.
“Dì à, đến phòng cháu uống tách trà đi, sau khi cháu về nhà này, hai dì cháu ta hình như chưa từng nói chuyện đàng hoàng.”
Cố Thư Lan bối rối, theo cô ta vào trong, nghĩa là có một số việc mà bản thân bà ta phải can dự vào.
Nhưng, không theo cô ta vào trong... bà sẽ có lợi ích gì?
Vừa định cất bước, bỗng nhiên, khóe mắt liếc thấy gì đó.
Bước chân Cố Thư Lan ngừng lại, quay đầu nhìn lan can phía xa: “Đợi một lát.”
“Hả?” Cố Vị Y dừng lại, quay đầu nhìn bà ta.
Theo ánh mắt của bà ta, Cố Vị Y thấy rõ đầu kia của hành lang, bóng dáng đó.
“Cố Cơ Uyển?”
Lúc Cố Cơ Uyển gõ cửa, Cố Tĩnh Viễn vừa từ phòng tắm ra, trên người chỉ có một cái khăn lông, ngay cả mái tóc ngắn cũng ướt sũng.
Nước trên tóc nhỏ xuống sàn, khiến cậu cả Cố ôn hòa nho nhã thêm mấy phần gợi cảm.
Ngôi nhà này, giống như nhà họ Mộ ở Bắc Lăng, trai tài gái sắc.
Lúc Cố Cơ Uyển nhìn thấy, cũng không nhịn được kinh ngạc.
“Sao vậy? Có phải người giúp việc có chỗ nào phục vụ không chu đáo?”
Giờ này cô đến tìm anh ta, Cố Tĩnh Viên hơi bất ngờ.
Cậu cả Mộ và ông nội, còn có mẹ anh ta đang ở cùng nhau, dường như chưa nói chuyện xong.
Sau khi anh trở về, sắp xếp xong cuộc họp thì tắm rửa, định đi ngủ.
Hiện giờ, đồng hồ đã sắp mười một giờ đêm.
Cố Cơ Uyển lắc đâu, nghiêm túc nói: “Cậu cả Cố...
“Ông nội nói rồi, để em gọi anh là anh họ cả giống như Vị Y.” Cố Tĩnh Viễn mở rộng cửa, để cô đi vào.
Sau đó, tiện tay khép cửa, nhưng không đóng kín.
Anh là người rất lịch sự, cũng là người đàn ông phong độ.
Cửa phòng khép nhưng không đóng, là để bảo vệ danh tiếng của cô.
Cố Cơ Uyển hơi cay mũi.
Cô biết bản thân không được muốn, nhưng thật sự rất muốn.
Rất muốn, người đàn ông trước mắt thật sự là anh họ cả của cô, rất muốn, ông nội Cố thật sự là ông nội của cô.
Vậy thì, cô cũng có ông nội thương yêu, cũng có anh lớn che chở.
Đáng tiếc, bọn họ đều không phải.
“Anh họ cả.” Cô vẫn nhu thuận cất tiếng gọi, nghe theo ý của anh.
Cố Tĩnh Viễn nhẹ nhàng cười, kéo ghế sang, bảo cô ngồi xuống.
Rót cho cô ly nước ấm, rồi ngồi đối diện cô.
“Sao vậy? Xem ra tâm trạng em khá tệ, lúc tối ăn cơm, em chưa ăn mấy gắp đã buông đũa, có phải người không khỏe không?”
Cố Cơ Uyển không ngờ, những chuyện nhỏ này của cô, anh vậy mà cũng để trong lòng.
“Ông nội nói rồi, kêu anh chuẩn bị đồ ăn khuya cho em, sợ em chưa ăn no, lúc nãy anh mắc họp, nên nhất thời quên mất.”
Anh nhấc điện thoại lên, gọi đại đến một số.
Cố Cơ Uyển chưa kịp ngăn cản, anh đã căn dặn: “Đưa chút đồ ăn đến phòng tôi.”
“Anh họ cả, em không đói.” Cố Cơ Uyển lập tức nói.
Cố Tĩnh Viễn không đồng tình: “Ăn có hai gắp như vậy, hai cọng rau và một ngụm canh, cơm cũng không ăn đến hai miếng, thịt thì không đụng đũa, có thể không đói sao?”
“Em...
Cố Cơ Uyển nghĩ một lát, quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cố Tĩnh Viễn và ông nội Cố càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy, có một số việc bắt buộc phải nói rõ với họ.
“Anh họ cả.” Cố Cơ Uyển nắm chặt cái ly trong tay, đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của anh.
Cô hít sâu một hơi, mới nói: “Em... mới là con gái của Tang Thanh.”