Đệ Nhất Sủng

Chương 433: Chương 433: Sợ là việc này sẽ không giấu được bao lâu




Muốn để cho nhà họ Cố của bọn họ tự tay giao Cố Cơ Uyển cho anh?

Cái mà Mộ Tu Kiệt muốn không phải là làm nhục Cố Cơ Uyển, mà là anh muốn làm nhục toàn bộ nhà họ Cố.

“Tại sao chứ?” Bàn tay của Cố Tĩnh Viên siết chặt lại, trong lòng của anh tại đang có một cơn tức giận tích tụ.

“Nhà họ Cố của chúng tôi đắc tội với anh lúc nào chứ? Sao anh lại ôm hận thù lớn như vậy?”

Loại nhục nhã như thế này, nếu để cho ông nội biết được, người già nhưng ông ấy nhất định sẽ tức giận đến nỗi phun một ngụm máu, hoàn toàn gục ngã.

Cái này đối với Mộ Tu Kiệt mà nói rốt cuộc có lợi ích gì?

“Mối thù giữa tôi và nhà họ Cố của các người, anh không cần thiết phải biết đâu, nhưng mà đây chính là điều kiện duy nhất mà tôi có thể bàn được.”

So sánh với sự kích động của Cố Tĩnh Viễn, Mộ Tu Kiệt trong có vẻ bình thản hơn.

“Hơn nữa, điều kiện này của tôi bất cứ lúc nào cũng đều có thể thay đổi, nếu như không muốn để cho Cố thị hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh khó khăn, tôi khuyên là cậu cả Cố hãy sớm đưa ra quyết định.”

“Cậu cả Mộ...”

“Tạm thời tôi không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện này.”

Mộ Tu Kiệt đứng dậy, chưa đến thời gian một chén trà mà anh đã muốn đi rồi.

Cố Tĩnh Viễn biết là anh thật sự có chuyện, chứ không phải là cố ý chơi anh ta.

Nhưng mà điều kiện này anh ta không thể nào đồng ý được.

“Đã không chấp nhận được yêu cầu của cậu cả Mộ, vậy coi như hôm nay tôi chưa từng tới đi.”

Anh cũng lấy cái cặp công văn của mình rồi quay người muốn đi.

Mộ Tu Kiệt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta lạnh nhạt nói: “Anh nên sớm biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, tại sao lại phải từ chối dứt khoát như vậy làm gì?”

Bước chân của Cố Tĩnh Viễn dừng lại, quay đầu nhìn anh, đôi môi mỏng nhếch lên.

“Mặc dù là tôi không biết tại sao anh lại muốn trả thù nhà họ Cố, nhưng anh có từng nghĩ đến lúc anh đưa ra yêu cầu này thì đã làm tổn thương em ấy không?”

“Em ấy là người phụ nữ của anh, nhưng không phải là con rối của anh.”

Cố Tĩnh Viễn mang theo sự lạnh lão trên người, cất bước rồi đi.

Cánh cửa của căn phòng bị anh đập nổ vang.

Mộ Tu Kiệt vẫn còn hút thuốc như cũ, không lộ ra biểu cảm gì ở trên mặt, nhìn không ra anh có bất kỳ mối quan tâm nào.

Tổn thương ư?

Nhưng lúc mà bọn họ liên tục tổn thương anh, có khi nào nghĩ đến tâm trạng của anh chưa?

Có một số việc đã làm thì phải trả giá đắt, ai cũng như nhau!

“Cậu cả à, bây giờ xem ra người vẫn luôn đứng phía sau của Cố Vị Y chính là cậu năm, chuyện này...”

“Tôi cần thiết phải truy cứu à?” Mộ Tu Kiệt cười lạnh đánh gãy lời của Lâm Duệ.

“Cái mà bọn họ đang làm không làm tổn hại đến lợi ích của Mộ thị, tôi cần gì phải nhúng tay vào.”

Nhưng mà trong lòng của Lâm Duệ vẫn có mấy phần bất an.

“Cậu cả, tại sao... nhất định phải tổn thương cô Cơ Uyển như thế này, lúc trước...”

“Đừng nhắc chuyện lúc đầu nữa!”

Mộ Tu Kiệt hung hăng bóp tắt đầu mẫu thuốc ở bên trong gạt tàn.

Trên gương mặt lạnh của anh lộ ra khí tức tĩnh mịch.

Con của anh đã không còn, người phụ nữ của anh đã chạy mất, cho dù bây giờ có đòi về thì cũng không còn là thứ lúc trước mà anh thích.

Anh chỉ là muốn làm một cái đồ chơi mà thôi!

“Nói với cô ấy là điều kiện mà tôi với Cố Tĩnh Viễn đã đàm phán với nhau, để cô ấy tự mình đến chọn.”

“Cậu cả...” Lâm Duệ vô cùng khó xử.

Làm như vậy là quá tổn thương người khác rồi!

“Sao vậy, cậu cảm thấy là tôi làm rất quá đáng à.” Mộ Tu Kiệt liếc nhìn anh ta một chút.

Cái nhìn đó vậy mà lại tràn đây hơi lạnh thấu xương.

Nhưng mà Lâm Duệ biết phần lạnh lùng này cũng không phải là nhằm vào anh ta.

Anh hận người nhà họ Cố, hận ông cụ nhà họ Cố.

Chỉ là một nỗi nhục nhã như vậy, đối với một ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi mà nói, có lẽ... thật sự sẽ không chịu đựng được!

Nhưng mà đó cũng không phải là chuyện Mộ Tu Kiệt cần phải suy nghĩ.

“Hiện tại áp lực của Cố Tĩnh Viễn vẫn còn chưa đủ, tăng thêm cho anh ta đi.”

“Cậu cả à..."

“Nếu như cậu thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi khỏi, nếu như không đi thì làm việc cho tôi đàng hoàng đi.”

Lâm Duệ đi theo phía sau lưng của anh, nhìn sống lưng ngay thẳng cứng rắn lạnh lẽo của anh, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Sao anh ta rời khỏi cậu cả được chứ, cho dù xảy ra chuyện gì anh ta cũng sẽ không đi.

Anh ta chỉ là... sợ tương lai cậu cả sẽ phải hối hận.

Xử lý mọi chuyện quá tuyệt tình, thật sự chỉ tổn thương người của đối phương thôi sao?

Chẳng lẽ trong lòng của anh thật sự dễ chịu?

Rốt cuộc là bệnh tình của ông cụ cũng đã có tiến triển rồi.

Cả ngày hôm đó, Cố Cơ Uyển đều ở bệnh viện chăm sóc cho ông ấy.

Đến thời gian buổi chiều, cô đang lau tay cho ông ấy, không ngờ đến đầu ngón tay của ông ấy lại cử động.

Cố Cơ Uyển sợ là ảo giác của mình nên không dám kêu bác sĩ, tiếp tục lau tay cho ông ấy, mười mấy giây sau ngón tay của ông ấy lại cử động tiếp.

Lần này chắc chắn là không phải là ảo giác nữa.

Bác sĩ đã đến, toàn bộ người của nhà họ Cố đều đến.

Thông báo của bác sĩ làm cho mọi người thở một hơi nhẹ nhõm.

Nội trong hai ngày nữa ông cụ sẽ tỉnh dậy.

“Thật sự cảm ơn trời đất mà.” Cố Thư Hồng là một người đã sống đến chừng này tuổi rồi, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng bắt đầu tin tưởng vào số mệnh.

Nhanh chóng cho người đi thắp hương cầu nguyện cho ông cụ.

Cố Thư Lan vẫn luôn trông chừng ở bên người của ông cụ hai ngày nay, có nói cái gì cũng không rời khỏi bệnh viện.

Cố Minh Dương và Cố Tĩnh Viễn lại chờ đợi trong phòng bệnh hơn hai tiếng đồng hồ, hai người mới đi ra khỏi cửa.

“Chị nhìn xem, tay của ba đã bắt đầu có chút sức lực rồi, lúc nãy ông ấy còn cầm tay của em nữa”

Cố Thư Lan cảm động thiếu chút nữa khóc lên, quay đầu nhìn Cố Thư Hồng, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào.

Cố Thư Hồng vừa gọi điện thoại vừa dặn dò cho người giúp việc, dặn dò phải chuẩn bị những đồ vật để cầu nguyện.

Nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thư Lan, bà ta cũng dao động.

“Không có sao đâu, ba là người tốt, người tốt thì sẽ sống thọ, ông ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”

Cố Thư Lan gật gật đầu, nghiêng đầu qua nhìn Cố Cơ Uyển đang đứng ở một bên: “Cơ Uyển, nhờ có con mỗi ngày chăm sóc ở bên cạnh của ba, chăm sóc

cho ông ấy.”

“Chăm sóc ông nội không phải là chuyện kinh thiên động địa gì, huống hồ gì...”

Cố Cơ Uyển nói được một nửa, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, che kín miệng.

“Cơ Uyển.” Cố Thư Lan nhíu nhíu lông mày.

Cố Thư Hồng cũng phát hiện ra cô không ổn, bà ta cũng bước qua: “Con sao vậy?”

“Không có, không có gì đâu ạ.” Vất vả lắm Cố Cơ Uyển mới có thể dừng được cơn buồn nôn ở trong người.

Nhưng mà xúc động muốn nôn vẫn còn ở đó, cô sợ là mình chống đỡ không được, vội vàng nói: “Chắc có lẽ là ở trong phòng bệnh quá lâu, cho nên có chút

không dễ chịu, để con đi ra ngoài một chút.”

“Đừng có đi quá xa nha, lúc nào ông cũng có thể tỉnh dậy đó.”

“Cô à, cô không cần phải sốt ruột quá đâu, bác sĩ đã nói rồi nhanh nhất thì ngày mốt mới có thể tỉnh dậy.”

Cố Thư Hồng gật gật đầu mỉm cười.

Quả thật là lo lắng hơi quá rồi.

Cô lên tiếng chào với hai người bọn họ rồi nhanh chóng đi ra ngoài phòng bệnh, bước nhanh đi đến cuối hành lang.

Ở đó có nhà vệ sinh

Cô đi nôn.

Gần đây số lần nôn khan càng ngày càng nhiều, phản ứng thai kỳ hình như càng ngày càng rõ ràng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, còn có thể giấu diếm được mọi người bao lâu nữa?

Nếu để cho ông nội biết được cô chưa kết hôn mà đã có con, ba của đứa bé còn không muốn bọn họ, sức khỏe của ông nội khó khăn lắm mới khá được

một chút, có thể sẽ lập tức bị tức đến hỏng không.

Làm sao bây giờ đây?

Đứng ở trong nhà vệ sinh nghỉ ngơi một hồi, thắng cho đến khi cô xác định mình sẽ không nôn nữa, Cố Cơ Uyển mới rửa mặt rồi đi ra từ trong nhà vệ sinh.

Mới vừa đi đến gốc rễ của hành lang, đang muốn trở về phòng bệnh thì lại bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Rõ ràng là người đó rất tức giận: “Anh nói là điều kiện của cậu cả Mộ là muốn Cơ Uyển?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.