Đệ Nhất Sủng

Chương 390: Chương 390: Tương lai, toàn bộ đều là của cháu




Trong phòng, Cố Vị Y nắm chặt tay áo ông cụ, ra vẻ oan ức.

“Ông nội, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, thật ra hai cô vốn không thích cháu, các cô đều coi thường cháu.”

“Nào có chuyện đó chứ? Mọi người đều là người một nhà, ai cũng sẽ không coi thường cháu.”

Ông cụ vỗ nhẹ vào tay cô ta, nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô ta, trong lòng lập tức không thoải mái.

Con bé này mới trở về được mấy ngày, cũng chỉ khoảng một tháng, vậy mà lại xảy ra nhiều lần ngoài ý muốn như vậy.

Chẳng lẽ, trong nhà này thật sự có người muốn đối phó với con bé sao?

“Vi Y à, rốt cuộc tình huống hôm nay là như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ông chỉ nhận được tin tức, nói là suýt nữa bị xe đâm.

Còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ông cụ và quản gia Đinh cũng không biết.

“Cháu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cháu và mẹ... dì Nha đang đi trên đường, bỗng nhiên có một chiếc xe từ đằng sau xông đến đâm vào cháu.”

“Đúng vậy, ông cụ Cố, nếu không phải Vị Y nhà chúng tôi cảnh giác, chỉ sợ bây giờ đã..."

Dương Hiểu Nha tỏ ra sợ hãi, thật giống như không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

“Vậy cháu có nhìn thấy rõ người trong xe là ai không?” Ông cụ lập tức hỏi.

Cố Vị Y lắc đầu, cô ta lâm bâm nói: “Lúc ấy cháu sợ chết đi được, còn có lòng dạ nào nhìn người ta chứ?”

“Đúng vậy đấy ông cụ Cố, lúc ấy Vị Y nhà chúng tôi, thật sự đã đi dạo một vòng trước quỷ môn quan rồi.”

Dương Hiểu Nha cũng vội vàng phụ họa: “Bây giờ ông muốn nó nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cũng thật làm khó nó rồi.”

Cố Vị Y nghe xong, khóe mắt lập tức rưng rưng nước mắt.

“Ông nội, ông không tin cháu sao? Nhưng cháu... cháu là cháu gái ruột của ông mài”

“Sao ông lại không tin cháu chứ?” Ông cụ vội vàng giải thích: “Chỉ là muốn hỏi tình hình lúc đó thôi.”

“Còn nữa, nơi xảy ra chuyện là ở nơi nào, ông cho người đến điều tra, nhất định sẽ tra ra manh mối."

“Không thể điều tra!” Cố Vị Y lập tức nắm chặt tay áo ông, nóng vội: “Ông nội, nếu như... nếu như thật sự là người trong nhà này, vậy ông điều tra ra được, những ngày tháng sau này mọi người phải đối mặt với nhau như thế nào?”

“Nhưng... ông nội muốn điều tra cũng là để loại trừ nghi ngờ của cháu, nếu như điều tra ra, chứng minh không phải người trong nhà này muốn hại cháu, vậy không phải tốt hơn sao?”

Cô ta đã có thể nói ra loại lời như trong nhà này có người hại cô ta, bây giờ lại cảm thấy phái người đi điều tra sẽ làm tổn thương tình cảm của mọi người trong gia đình sao?

Chẳng lẽ, cô ta mới nói lời vừa rồi, cũng không thấy sợ?

Lời kia, càng trắng trợn đắc tội người khác hơn.

“Ông nội, ông đừng điều tra, cháu thật sự rất sợ”

Cố Vị Y liếc nhìn Dương Hiểu Nha, người nọ âm thầm liếc mắt ra hiệu.

Cố Vị Y lại nằm chặt tay áo ông cụ, giọng điệu mêm xuống.

“Thật ra, ông nội, cháu biết, mọi người coi thường cháu đều là bởi vì cháu là đứa cháu nhận từ bên ngoài về.”

“Hơn nữa, mỗi một người trong ngôi nhà này đều là nhân vật lớn có thân phận có địa vị, mà cháu, chẳng là cái thá gì cả.”

“Cháu là con gái của Cảnh Húc, là cháu gái ruột duy nhất của ông nội, sao có thể chẳng là cái thá gì cả chứ?”

Ông cụ vô cùng đau lòng, vừa nghĩ đến đứa con trai đã không còn của mình, lại cảm thấy khó chịu.

“Nhưng trong tay cháu không có gì cả, mà bọn họ, có ai mà không nắm cổ phần của Cố Thị trong tay chứ?”

Cố Vị Y cần môi, hai mắt đẫm lệ rưng rưng.

“Cho dù cháu là con của ba cháu, nhưng có ai thật sự sẵn lòng thừa nhận địa vị của cháu?”

Ông cụ nhìn cô ta không lên tiếng.

Dương Hiểu Nha lại nháy mắt ra hiệu với Cố Vị Y, hơi lo lắng.

Có lẽ Vị Y nói quá sớm, cũng quá gấp, không biết liệu trong lòng ông cụ có suy nghĩ gì không.

Người bây giờ bọn họ đang đối mặt chính là chủ của nhà họ Cố.

Mặc dù ông cụ đã lui về phía sau, nhưng cho dù nói thế nào, năm đó cũng là nhân vật hô mưa gọi gió, tuyệt đối là một nhân vật lớn.

Cho dù ông hòa nhã dễ gần, nhưng nhân vật lớn chính là nhân vật lớn.

Nhân vật trong truyền thuyết, có ai không phải xông pha chiến đấu chém giết cả đường mà đi lên chứ?

Giở trò trước mặt ông, cũng không biết có thể có được mấy phân chắc chắn,

Nhưng, dường như Cố Vị Y không lo lảng chút nào, cô ta đã hiểu rõ tính tình ông cụ từ lâu.

Chắc chắn ông sẽ đồng ý!

“Ông nội, lúc trước ba ở trong cái nhà này cũng là không có chút địa vị nào sao?”

“Sao có thể?” Ông cụ đắng chát trả lời.

Thật ra, Cố Cảnh Húc vẫn luôn là nỗi đau trong lòng ông, ở cái nhà này, mọi người đều không tùy tiện nhắc đến.

Mấy ngày nay Cố Vị Y lại nhắc đi nhắc lại nhiều lần, trong lòng ông đã bị đâm vô số lần.

“Vậy, cháu cảm thấy phải như thế nào thì mọi người mới coi trọng cháu?”

Không muốn nghe thấy bất luận lời nào không tốt về Cảnh Húc, ông cụ dứt khoát hỏi.

“Ông nội, thật ra cháu cũng không muốn thứ gì, ông biết đấy, đối với những vật ngoài thân đó, cho đến bây giờ cháu đều không thèm để ý.”

Cố Vị Y lau khóe mắt, vẫn tỏ vẻ oan ức nói: “Cháu chỉ là... chỉ là không muốn con gái của ba bị người ta coi thường mà thôi! Nếu không ba ở trên trời nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng.”

“Đợi tuân sau về công ty, ông sẽ đem cổ phần vốn muốn cho Cảnh Húc chuyển sang tên của cháu.”

“Thật sao?” Ánh mắt Cố Vị Y lập tức sáng lên.

Vừa nói dứt lời, lại giật mình vì thấy mình phản ứng hơi quá mức.

Cô ta vội vàng thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Chỉ là cháu cảm thấy, ông nội, ông thật sự rất thương ba, làm con gái của ba, cháu thật sự rất vui vẻ.”

“Vui vẻ là được rồi.” Ông cụ khẽ gật đầu.

Dường như chỉ cần cô ta vui vẻ, thật sự không mong gì hơn.

“Cháu nghỉ ngơi cho tốt, ông nội đi chuẩn bị trước, tuần sau dẫn cháu về công ty cùng.”

Ông muốn rời đi, nhưng dường như Cố Vị Y còn có lời muốn nói.

Chỉ là nhất thời vẫn chưa mở lời được.

Ngày thường ông cụ nhìn thấy sắc mặt cô ta như vậy, chắc chắn sẽ hỏi đến cùng, hỏi cô ta còn có chỗ nào không hài lòng.

Nhưng hôm nay, vậy mà ông không để ý đến, xoay người dợm bước đi.

Dương Hiểu Nha sốt ruột, Cố Kính Minh cũng sốt ruột, Cố Vị Y lại càng sốt ruột hơn, suýt nữa thì lăn xuống giường.

“Ông... ông nội!” Bỗng nhiên cô ta khẽ gọi một tiếng.

Ông cụ dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Cháu... cũng không phải không thoải mái, chỉ là vết thương còn hơi đau.”

Khuôn mặt Cố Vị Y lâu tức nhíu chặt lại, trưng ra dáng vẻ dường như thật sự rất đau.

Ông cụ vội vàng quay trở lại, nhìn cánh tay cô ta: “Có phải đau lắm không? Ông gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cháu.”

“Không cần, ông nội! Ông quan tâm cháu như vậy, cháu hết đau rồi.”

Cố Vị Y mỉm cười với ông, mặc dù không hay, nhưng có một số việc nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Việc kia, ông nội, thật ra, khi đó ông để lại cho ba bao nhiêu cổ phần?”

Ông cụ im lặng không nói gì.

Trong lòng Cố Vị Y hoảng hốt: “Ông nội, có phải... không vui rồi không? Ông không vui, cháu không hỏi là được rồi!”

Cô ta cúi đầu, tỏ ra buồn bã.

“Cháu chỉ là rất muốn hiểu rõ về chuyện liên quan đến ba, hiểu rõ nhiều hơn, giống như là, ba vẫn luôn luôn sống ở bên cạnh cháu vậy.”

“Ông nội, cháu thật sự không có ý gì khác, nếu như ông không vui, sau này cháu không hỏi...”

“Toàn bộ đều cho nó.” Sắc mặt ông cụ trâm xuống, lại không có chút tức giận nào.

Chỉ là, thoạt nhìn hơi thở quanh người có hơi trâm thấp.

Ông thản nhiên nói: “Nhưng bây giờ cháu còn trẻ, tuần sau trở về, ông cho cháu mười phần trăm trước.”

“Mười phần trăm?”

“Đừng sợ, trong tay hai người cô của cháu cũng chỉ cầm năm phần trăm.”

Ông cụ vỗ về mu bàn tay cô ta, an ủi: “Tương lai, toàn bộ Cố Thị đều là của cháu.”

- ---

Xin lỗi các nàng vì dạo này hay bị trễ giờ. Chỉ vì cái chăn nó ấm quá. huhuhu.

Các nàng cổ vũ cho tui để t có thể vượt qua sự cám dỗ này nhá. T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.