Y tá trong phòng không ngờ Mộ Nhất Phàm và Mộ Duyệt Thành vẫn còn ở tầng bảy mươi chín, càng không ngờ mấy người Mộ Duyệt Phong đã quay về.
Cho nên, lúc Mộ Nhất Phàm mở cửa phòng ra, y tá kia không kịp trở tay, một tay vẫn còn đang vặn tai ông cụ.
Mộ Duyệt Thành thấy tai cha mình bị vặn gần một vòng, giận dữ nói: “Y tá Tô, cô chăm sóc ông ấy như vậy sao?”
Thư Thích hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, làm như chưa xảy ra chuyện gì mà lau lau chỗ bẩn trên tai ông cụ, mỉm cười với mấy người Mộ Duyệt Phong: “Mộ tiên sinh, mọi người đã về rồi sao? Tôi đang lau cho ông, mọi người nhìn ông ấy xem, trên người có rất nhiều ghét bẩn.”
Thím hai chế giễu nói: “Chỉ sợ mấy thứ dơ bẩn kia là do cô đổ lên người cha tôi.”
Nếu trước đó không nghe thấy tiếng đánh chửi của y tá Tô, có lẽ cô sẽ tin lời cô ta nói.
Mộ Duyệt Tri đẩy y tá Tô ra, đau lòng xoa xoa tai ông cụ: “Bố, bố ổn chứ?”
Mộ Duyệt Thành liền cầm lấy bộ đàm, kêu binh lính tới, bắt y tá Tô lại.
Nhất thời mặt y tá Tô trắng cắt không còn giọt máu, sợ hãi kêu lên: “Những thứ dơ bẩn kia không phải do tôi làm, là chúng nó tự nhiên chảy ra từ trên người ông ấy, không phải do tôi làm thật.”
Mộ Duyệt Thành không muốn nghe y tá Tô giải thích nhiều lời, bảo binh lính nhốt người vào phòng khác, sau đó cùng hai em trai đỡ Mộ Khiếu Hổ vào phòng tắm tắm.
Thím hai và thím ba thấy chồng mình đang tắm cho bố chồng nên không đi vào gây cản trở.
Thím hai đi ra mở cửa sổ hít thở không khí, sau đó nhớ lại cảnh ở bên ngoài, tức giận mắng: “Thật không ngờ y tá Tô là người như vậy, nhân lúc không có chúng ta ở đây mà đối xử với bố như vậy.”
Thím ba cũng hết sức tức giận: “Cũng đâu phải như vậy, mới ban đầu cô ta chăm sóc bố rất tốt, đâu ai ngờ sau này lại thành ra như vậy.”
Mộ Nhất Phàm lấy làm lạ: “Thím hai, thím ba, trước đó mọi người không nhận ra y tá Tô bất thường sao?”
Thím hai sầu não nói: “Nhất Phàm, cháu không biết đâu, lúc mới tới chăm sóc ông, cô ta rất cần mẫn, làm việc chu đáo đến nơi đến chốn, vừa làm y tá lại kiêm luôn giúp việc, chuyện gì cũng làm rất tận tâm tận sức, không thấy có gì bất thường, ngay cả ông cháu cũng khen cô ta không dứt, rất hài lòng với cô ta. Hơn nữa, chỉ cần một ánh mắt của ông, cô y tá Tô này đã biết ông muốn cái gì, phục vụ ông đến là thoải mái, cho nên, không ai ngờ cô ta lại là người như vậy.”
Thím hai càng nói lại càng tức giận.
Thím ba tiếp lời: “Bọn thím cũng âm thầm quan sát cô ta, thấy cô ta làm ổn rồi, mới yên tâm để cô ta lại chăm sóc ông, sau đó cùng hai chú ra ngoài tìm vật tư, thế nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thế nhưng giờ ngẫm lại, từ lúc ông không động đậy không nói gì, cái cô y tá Tô này mới là lạ.”
Thím hai vừa tự trách mình, vừa khổ sở, nhưng nhiều hơn cả là tức giận.
Nếu không phải họ muốn ra ngoài tìm nhiều vật tư hơn, nếu không phải họ mong Mộ gia có thể lớn mạnh hơn, thì đã không chểnh mảng chuyện của ông.
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Ông không nói, không cử động từ khi nào ạ?”
“Mới hơn nửa tháng trước, không bao lâu sau khi cơn mưa đen ập xuống, thân thể ông càng ngày càng kém, sau đó, không làm được gì, nhưng cũng không tra ra được bệnh tình gì.
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Vẫn luôn gọi bác sĩ trong tòa nhà tới khám bệnh cho ông nội sao?”
Chuyện mới xảy ra cách đây hơn nửa tháng, chẳng trách bố anh không phát hiện ra, hơn nữa lúc y tá Tô trông thấy bố anh, thái độ cũng bớt đi nhiều, không như mấy hôm trước, gặp anh thì mặt nặng mày nhẹ, khiến anh vừa nhìn đã phát hiện ra có vấn đề.
Huống hồ thái độ trước đó của y tá Tô với ông nội cũng không tồi, chẳng trách các thím không để ý tới.
Thím hai lắc đầu: “Không, thím từng đặc biệt mời bác sĩ tới khám tỉ mỉ cho ông một lần, nhưng cũng không tra ra được vấn đề, bác sĩ nói có thể do virus của cơn mưa đen khiến thân thể ông càng lúc càng kém.”
Nói tới đây, Mộ Duyệt Tri nổi trận lôi đình đi ra, nổi đóa mà nói: “Không biết y tá kia cho ông ăn cái gì mà tiêu chảy không ngừng, Nhất Phàm, cháu gọi bác sĩ Diệp tới khám cho ông xem.”
Lúc Mộ Nhất Phàm gọi bác sĩ Diệp lên, cũng kinh động tới Triệu Vân Huyên.
Triệu Vân Huyên và bác sĩ Diệp chạy lên tầng bảy mươi chín, liền bị mùi hôi thối trong phòng bay ra làm cho ngạt thở.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại thối như thế?”
Thím hai nghe thấy tiếng, liền chạy ra khỏi phòng, kêu: “Bác sĩ Diệp, bác mau tới khám cho lão gia xem.”
Triệu Vân Huyên nghe vậy, vội vàng hỏi: “Linh Hồng, bố bị làm sao vậy?”
Thím hai vội kể lại chuyện xảy ra lúc đó với bà ta.
Mộ Nhất Phàm ở bên cạnh vẫn luôn quan sát phản ứng của Triệu Vân Huyên, thấy bà không có biểu hiện gì lạ thường, ngược lại, thậm chí còn tức giận.
Chẳng lẽ anh đoán sai rồi?
Sau khi Triệu Vân Huyên nghe xong hết sức giận dữ: “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là chúng ta đã tin nhầm người rồi, chị còn tưởng cô ta sẽ chăm sóc bố tốt, nên mới yên tâm giao bố cho cô ta chăm sóc, không ngờ sau lưng chúng ta cô ta lại đối xử với bố như vậy, phải xử lý tốt người này mới được.
Lưu Linh Hồng gật đầu: “Chúng em cũng nghĩ như vậy.”
“Giờ tình hình bố sao rồi?” Triệu Vân Huyên vội hỏi.
“Giờ đang tiêu chảy không ngừng, cũng biết bị làm sao, bọn em cho rằng có liên quan tới thuốc y tá Tô cho bố uống.”
“Để chị vào xem.” Triệu Vân Huyên đi vào trong phòng, lại bị thím ba – Lý Thái Ngọc ngăn lại: “Bố đang tắm, chúng ta ra đại sảnh đợi họ đi ra chị ạ.”
Triệu Vân Huyên không thể làm gì hơn là theo chân họ ra đại sảnh chờ, chừng nửa giờ sau, mùi thối dần ngớt đi, bác sĩ Diệp từ trong phòng đi ra.
Mấy người Triệu Vân Huyên lập tức hỏi: “Thân thể lão gia thế nào rồi?”
Bác sĩ Diệp nói: “Giờ lão gia đã ngừng tiêu chảy, giờ tôi phải đi xuống lấy ít thuốc chống tiêu chảy cho lão gia uống, còn có, rất có thể số thuốc trước đây tôi kê cho lão gia, đã bị y tá Tô đổi.”
Mấy người Triệu Vân Huyên vừa nghe, liền trợn mắt há mồm.
Không bao lâu sau, mấy người Mộ Duyệt Thành mặt mũi tối sầm đi ra, ngồi xuống sofa, tự trách mà nói: “Chúng ta đã sơ ý, không chăm sóc bố cho tốt, sau này, Linh Hồng, Thái Ngọc, hai em đừng đi tìm vật tư nữa, ở lại đây chăm sóc bố cho tốt, cả bà nữa…”
Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Triệu Vân Huyên, nghiêm mặt nói: “Bà cũng đừng ngày nào cũng chạy ra ngoài, để bố ở lại đây một mình.”
Nếu không phải Triệu Vân Huyên không có dị năng, thì ông cũng cho Triệu Vân Huyên đi theo tìm vật tư.
“Vâng, vâng.” Triệu Vân Huyên tự biết mình đuối lý, không dám trái lời Mộ Duyệt Thành.
Lưu Linh Hồng và Lý Thái Ngọc đưa mắt nhìn Triệu Vân Huyên, không nói gì thêm.
Thật ra trong lòng họ đều có chút oán hận, mọi người vất vả liều sống liều chết ra ngoài tìm vật tư, mà bà ta lại ngày ngày ăn sung mặc sướng ra ngoài đánh bài, xã giao với các phu nhân nhà khác.
Thế nhưng, quả thật người phụ nữ này rất giỏi, có rất nhiều đối tác là bà ta kéo tới cho Mộ gia, cũng bởi vậy nên mọi người mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho.
Mộ Duyệt Thành nhìn về phía binh lính: “Đưa cô y tá kia tới đây.”
Chốc lát sau, binh lính đưa y tá Tô tới.
Y tá Tô trông thấy mấy người Mộ Duyệt Thành, lập tức kêu oan: “Mộ thượng tướng, bùn bẩn trên người lão gia thật sự không phải do tôi đổ lên, sao tôi có thể làm chuyện như vậy được, mọi người nên biết hai tháng qua, tôi đã tận tâm tận lực chăm sóc cho lão gia.”
“Cô còn mặt mũi nói mình tận tâm tận lực sao?” Mộ Duyệt Thành giận dữ nói: “Nếu cô tận tâm tận lực, sao ban nãy chúng tôi nghe thấy cô đánh bố tôi, còn nghe thấy cô mắng bố tôi là ông già không chịu chết, muốn ông ấy mau mau chết đi.”
Y tá Tô vội vã giải thích: “Ngày nào tôi cũng phải hầu hạ ông ấy đái ỉa, về lâu về dài cũng có chút bực bội, nên mới mắng một chút để phát tiết, nhưng mà thật sự tôi chưa làm gì gây tổn thương tới ông ấy.”
Mộ Duyệt Phong đập bàn, nổi đoá lên mà nói: “Cô còn không biết xấu hổ nói mình chưa làm gì gây tổn thương? Ban nãy cô đánh bố tôi đến bên ngoài cũng nghe rõ tiếng, không biết lúc chúng tôi không ở đây cô còn đối xử với bố tôi như thế nào nữa. Giờ suy nghĩ kỹ lại, hình như từ lúc cô tới đến giờ, thân thể bố tôi mới càng ngày càng yếu, có phải cô đã âm thầm làm cái gì không?”
Y tá Tô sống chết không chịu thừa nhận mình đã làm gì, ánh mắt Mộ Duyệt Thành càng lúc càng lạnh, nhìn về phía Vương Khôn ở bên cạnh: “Biết phải làm thế nào chưa?”
“Rồi ạ.”
Lúc này mặt y tá Tô xám như tro, biết Mộ Duyệt Thành muốn dùng tra tấn ghế điện như bộ đội làm với kẻ thù để bức cung, bởi bà ta từng nghe người trong đội nói qua việc này, cho nên vội vã bò tới trước mặt Mộ Duyệt Thành, sợ hãi kêu: “Mộ thượng tướng, tôi chưa làm gì với lão gia, chưa làm gì thật mà.”
Mộ Duyệt Thành không muốn nhìn thấy mặt bà ta, thấp giọng quát to: “Còn không mau đưa người đi.”
“Vâng ạ.”
Y tá Tô liền bị đám Vương Khôn kéo xuống.
“Mộ thượng tướng, oan uổng cho tôi quá.”
Mộ Duyệt Tri đứng lên nói: “Tôi muốn đích thân đi nghe cô ta nói.”
Mộ Nhất Phàm vẫn ngồi bên cạnh không lên tiếng, từ đầu tới cuối đều quan sát biểu hiện của Triệu Vân Huyên, nhưng không thấy trong mắt bà ta có chút lo lắng hay chột dạ hoảng loạn nào.
Sau khi y tá Tô bị đưa đi, đại sảnh yên tĩnh hẳn lại, bầu không khí có phần nặng nề.
Lưu Linh Hồng nghĩ tới kết cục của y tá Tô, không khỏi thở dài, sau đó mới chú ý trong lòng Mộ Nhất Phàm có một đứa bé đang ngồi.
Lưu Linh Hồng ngẩn ra: “Nhất Phàm, đứa bé ngồi trong lòng cháu là con nhà ai vậy?”
Ban nãy họ mải chú ý tới chuyện Mộ Nhất Phàm tới thành B và chuyện của lão gia, cho nên không để ý Mộ Nhất Phàm đang bế một đứa bé.
Hơn nữa, đứa bé vô cùng yên lặng, cho nên mới không phát hiện ra.
Nghe Lưu Linh Hồng nói xong, Mộ Duyệt Phong và Lý Thái Ngọc mới chú ý có một bé trai xinh xắn dễ thương đang ngồi trong lòng Mộ Nhất Phàm.
“Con cháu đấy.” Mộ Nhất Phàm cười nói.
“Con trai cháu á?” Lý Thái Ngọc ngạc nhiên nhìn anh: “Trời, cháu sinh con từ khi nào?”
Lý Thái Ngọc đứng lên bế bé con qua, càng nhìn càng thấy thích: “Đứa bé này đáng yêu ghê, con của cháu thật sao?”
“Con của cháu thật mà, con trai cháu thân sinh đấy, tên là Mộ Kình Thiên.” Mộ Nhất Phàm xoa xoa đầu bé con: “Con trai, còn không mau chào đi.”
“Cháu chào bà ạ.”
Giọng Mộ Kình Thiên ngọt sớt, khiến Lý Thái Ngọc không nhịn được mà hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé con một cái: “Đúng là một cậu bé thông minh, còn biết bà là bà của con nữa, thế kia là ai?”
Lý Thái Ngọc chỉ tay về phía Mộ Duyệt Phong hỏi.
“Là ông ba ạ.”
Mộ Duyệt Phong vừa nghe, gương mặt tức giận liền dịu xuống.
“Thế kia là ai?” Lý Thái Ngọc chỉ tay về phía Lưu Linh Hồng.
“Là bà hai ạ.”
Lưu Linh Hồng hài lòng cười: “Thằng bé này mới gặp chúng ta lần đầu, thế mà lại biết chúng ta là ai, Nhất Phàm, có phải con dạy cho cháu nó từ trước rồi không?”
Mộ Duyệt Thành nghe họ khen cháu mình, bản thân cũng có chút tự hào.
Mộ Nhất Phàm cười mà không nói.
Đương nhiên không phải anh dạy cho Mộ Kình Thiên rồi.
Kình Thiên dựa vào cách anh xưng hô với mấy người Lưu Linh Hồng, nên tự biết gọi họ như nào.
“Vậy kia là ai? Con có biết người kia tên là gì không?”
Cũng không biết Lý Thái Ngọc cố ý hay vô tình mà chỉ về phía Triệu Vân Huyên.
Mộ Kình Thiên đưa mắt nhìn Triệu Vân Huyên, sau đó quay đầu lại, nằm úp vào vai Lý Thái Ngọc, không vui nói: “Bà ấy là bà phù thủy.”
Mọi người không khỏi sửng sốt.
Thật không ngờ bé con lại gọi Triệu Vân Huyên như vậy.
Sắc mặt Triệu Vân Huyên trở nên khó coi, lại lúng túng, nụ cười cứng đờ trên gương mặt, không biết phản ứng sao cho phải.
“Lúc ba ba tới tìm ông, bà phù thủy không chịu nhận ba ba là con của ông, còn mắng ba ba là ăn xin, sau đó bảo ba ba không được tới đây tìm ông nữa.”
Bé con vừa nói xong, nhiệt độ trong đại sảnh hạ xuống 0 độ.