Đệ Nhất Thi Thê

Chương 109: Chương 109: Bố cháu tốt với ba cháu chưa kìa!




Trước cửa hành lang không có bóng ai, ngay cả dọc hành lang cũng không có bóng người nào.

Mộ Nhất Phàm nghĩ rất có thể người kia đã rời khỏi căn nhà này, anh liền nhanh chóng ôm bé con về phòng, nhìn từ bệ cửa sổ xuống.

Ngoài đường có một nhóm người đang đứng, rất có thể người ban nãy đã trà trộn vào trong đám người này, muốn tìm được người kia, đúng là như mò kim dưới đáy biển.

Mộ Nhất Phàm đảo mắt nhìn qua đám người kia một vòng, cuối cùng, đường nhìn dừng trên người Chiến Bắc Thiên đang đứng ở trong đấy.

Anh nghĩ không biết người ban nãy có phải Chiến Bắc Thiên hay không.

Thế nhưng, nhìn có vẻ không phải là Chiến Bắc Thiên, bởi giờ Chiến Bắc Thiên đang đứng trong đám đông nói chuyện với nhóm Mao Vũ, không giống như người vừa mới vội chạy xuống tầng.

Hơn nữa, ban nãy anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy đi, không nhất định là đối phương đứng ngoài cửa nghe trộm anh nói, không biết chừng là người ở phòng khác đi xuống dưới tầng.

Nghĩ như vậy rồi, Mộ Nhất Phàm cũng không lo lắng xem có ai nghe lén anh nói gì hay không nữa, bởi dù có nghe lén, cũng chưa chắc đã hiểu anh nói gì.

Bầu không khí dưới tầng vô cùng nặng nề, thậm chí còn bi thương không gì sánh bằng.

Mọi người vừa trải qua cơn khủng hoảng, kinh hãi phát hiện trong số bọn họ có rất nhiều người bị biến thành tang thi, cũng đồng nghĩa với trong đội đã hi sinh rất nhiều người.

Hơn nữa, trong số những người hi sinh đó, còn có bạn bè, chiến hữu, thân nhân của họ, trong lòng sao có thể không khó chịu, nhất là trong thời gian này mọi chuyện vừa mới lắng xuống, lại đột nhiên xảy ra loại chuyện này, trong lòng càng có khó thể chấp nhận.

Thế nhưng, dù khó chấp nhận đến thế nào đi chăng nữa, ngày vẫn lại ngày trôi qua.

Bầu không khí nặng nề kéo dài suốt sáu, bảy ngày sau đấy, đợi nước ngập rút hết, mọi người mới mang thi thể đi hỏa táng rồi mang đi chôn, trước mỗi ngôi mộ có đặt một tấm biển gỗ, trên đó có khắc tên người đã qua đời, để tiện sau này có cơ hội họ sẽ quay về đây cúng tế mọi người.

Sau khi hạ táng xong, cả đội mới bắt đầu sắp xếp lại, chia những người có dị năng và không có dị năng ra làm hai nhóm, nhóm các dị năng giả sẽ theo các đội ngũ ra ngoài tìm vật tư.

Những người không có dị năng, tùy theo ý nguyện của họ để quyết định xem họ sẽ theo đội đi tìm vật tư, hay là ở lại nơi ở gánh nhiệm vụ hậu cần.

Sau khi chia xong, toàn đội lại muốn rời đi, dù sao thì thôn nhỏ này cũng không hợp làm chỗ để dừng chân lâu dài, không nói tới thôn trang nhỏ không thể ngăn lại thi triều, hơn nữa, thôn này gần thành thị, khi thi triều xuất hiện, rất dễ bị chúng đột kích.

Lần này di chuyển, bầu không khí toàn đội ảm đạm thê lương, không có mấy ai cất tiếng nói chuyện, khác với lúc họ rời khu biệt thự, mọi người ồn ồn ã ã, nói nói cười cười khuân đồ lên xe rời đi.

Sau khi thu dọn xong, đến khi chuẩn bị lên xe, Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn cả đoàn người, phát hiện Mộ Nhất Phàm còn chưa xuống tầng, xoay người vào trong nhà gọi anh.

Hướng Quốc thấy Chiến Bắc Thiên quay về phòng, giận dữ nói với ba người Lục Lâm, Mao Vũ, Tôn Tử Hào ở bên cạnh: “Cái tên Mộ Nhất Phàm kia chắc không lén ôm bé con bỏ đi như lần trước đâu nhỉ! Mẹ kiếp, hắn mà dám bỏ đi nữa, nhất định tôi sẽ không nể mặt lão đại nữa, thẳng tay cưa chân hắn xem hắn còn dám đi nữa hay không.”

Tôn Tử Hào trêu chọc cậu ta: “Không phải ông không muốn gặp lại Mộ Nhất Phàm sao? Hắn đi không phải tốt hơn à?”

“Đúng là tốt hơn, cơ mà, lão đại nhớ nhung người ta, đấy ông xem, lần trước lão đại còn mạo hiểm đi tìm hắn.” Vẻ mặt Hướng Quốc đầy khó hiểu: “Nghĩ đến lại thấy bực, lúc còn làm nhiệm vụ, không biết cái tên Mộ Nhất Phàm kia đã gây khó dễ cho chúng ta bao nhiêu lần, hại chúng ta nhiều lần không hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí còn suýt chút nữa bỏ mạng, lấy ngay chuyện Trương Việt anh Trương Lạc ấy, không phải cũng vì Mộ Nhất Phàm giở trò nên mới hy sinh sao? Sau đó, năm nào lão đại cũng tới thôn Thủy Hương viếng mộ Trương Việt, nhưng, dường như giờ lão đại đã quên mất chuyện này, còn đối xử rất tốt với Mộ Nhất Phàm, nếu không phải vì Mộ Nhất Phàm sinh cho lão đại…”

“Khụ!” Đột nhiên Mao Vũ ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời cậu ta, sau đó quát to với người con gái đứng cách đó không xa: “Cô đứng đó làm cái gì?”

Hướng Quốc, Lục Lâm, Tôn Tử Hào quay đầu nhìn lại, thấy Dung Tuyết đang đi về phía bọn họ, đều trầm mặt xuống không nói gì.

Người nào thông minh cũng đều nhìn ra được Dung Tuyết thích lão đại của bọn họ, ngoài mấy ngày đầu rất ầm ĩ ra, dạo gần đây cô ta an phận hẳn, nhất là sau khi đưa cô ta về nhà một chuyến, không thấy náo loạn gì nữa, bọn họ cũng sắp quên mất cô gái này.

Dung Tuyết dịu dàng cười: “Xin lỗi, làm phiền các anh rồi, tôi tới đây chỉ muốn nói một tiếng, bọn tôi ở bên kia đã chuyển hết đồ lên xe rồi, có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

“Biết rồi.”

Dung Tuyết nhìn ra họ có vẻ bực mình, cũng biết thân biết phận không ở lại thêm.

Tôn Tử Hào hừ lạnh một tiếng: “Cái cô này cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.”

Hướng Quốc nói: “Mặc kệ đi, chỉ cần không ảnh hưởng tới chúng ta, không gây ra chuyện gì, thì tôi chẳng hơi đâu mà để ý tới cô ta, cơ mà, chị cô ta thì tốt thật đấy, giờ cả đội đang đồn ầm lên chị cô ta là bạn gái lão đại, hơn nữa, tôi thấy lão đại cũng đối xử tốt với cô ấy, trước mạt thế còn đặc biệt phái lính đi bảo vệ mẹ con họ, lẽ nào, lão đại cũng có ý với chị Dung Tuyết?”

Mao Vũ lườm cậu ta một cái: “Đừng đoán già đoán non, với cả, đừng để lão đại nghe thấy mấy chuyện này.”

Hướng Quốc cười nhạt: “Nghe thấy thì càng tốt, so với Mộ Nhất Phàm, tôi mong lão đại có thể ở bên chị Dung Tuyết hơn.”

Tôn Tử Hào cười nói: “Thế thì mong muốn này của ông tan tành rồi, đừng có mà quên, giờ Mộ Nhất Phàm đã có con với lão đại, bây giờ á, lão đại chỉ thiếu điều bảo chúng ta đổi xưng hô gọi Mộ Nhất Phàm là chị dâu thôi.”

“Tôi nói này, các ông có thấy..” Lục Lâm vẫn không lên tiếng đột nhiên nói: “Có thấy dạo gần đây Mộ Nhất Phàm khác với trước kia không?”

Hướng Quốc tức giận nói: “Lục Lâm, chẳng lẽ vì Mộ Nhất Phàm cứu ông một mạng, mà ông đã nói giúp hắn ta rồi á? Ông phải biết, dù hắn có cứu ông mười lần đi chăng nữa, cũng không bù đắp được những sai lầm trước kia.”

Lục Lâm nhíu mi: “Hướng Quốc, ông kích động gì chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi, ông cứ bình tĩnh suy nghĩ xem, có phải hắn ta khác với Mộ Nhất Phàm trước kia không?”

Tôn Tử Hào nói: “Đúng là khác thật đấy, Mộ Nhất Phàm trước kia lúc nào cũng âm âm trầm trầm, chẳng bao giờ nói chuyện với chúng ta, hơn nữa, dù chúng ta kích thích gì, hắn cũng đều thản nhiên không chút sợ hãi, giống như chẳng có hứng thú với thứ gì trên đời. Nhưng Mộ Nhất Phàm bây giờ, dù là tính tình hay khí chất cũng đều tưng tửng hẳn ra, nếu không phải mặt vẫn giông giống Mộ Nhất Phàm trước kia, tôi còn hoài nghi không biết bọn họ có phải cùng một người hay không.”

Mao Vũ gật đầu: “Tôi cũng thấy như vậy.”

Lục Lâm nói: “Có chuyện này, mấy ông vẫn chưa biết, lần trước gặp tang thi trong kho lương, tôi ném cho Mộ Nhất Phàm một khẩu súng, nhưng hắn ta còn chưa mở chốt an toàn đã bắn về phía tang thi, mấy ông nói xem, một người quen việc cầm súng, cho dù một năm không sờ đến súng, cũng không thể nhanh như vậy đã quên dùng súng như nào phải không? Hơn nữa, tư thế cầm súng cũng sai, cứ như người mới học ấy.”

Hướng Quốc cười nhạt: “Chắc giả vờ giả vịt chứ gì.”

Lục Lâm lắc đầu: “Không giống giả vờ đâu, hơn nữa, dựa vào cái tính Mộ Nhất Phàm trước kia, việc gì hắn phải giả bộ trước mặt chúng ta chứ, hơn nữa, chúng ta đều biết hắn từng là lính đặc chủng, việc gì phải giả bộ không biết bắn súng với chúng ta?”

Hướng Quốc không nói gì.

Thật ra trong lòng cậu ta, cũng cảm thấy Mộ Nhất Phàm khác với trước đây.

Đúng lúc này, trên tầng vang lên tiếng kêu: “Aaa, tôi không đi đâu.”

Đám Hướng Quốc không hẹn mà cùng nhìn lên, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm nắm chặt song cửa sổ không chịu buông tay.

Sắc mặt Chiến Bắc Thiên sa sầm xuống: “Cậu nói một lý do không muốn đi đi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn xuống đám Hướng Quốc đang ở dưới đó, nhỏ giọng nói: “Giờ ở đây nhiều dị năng giả như vậy, kiểu gì cũng phát hiện ra tôi là tang thi, tôi mà đi cùng, họ tiêu diệt tôi luôn.”

“Cậu khăng khăng không đi chỉ vì như vậy?” Gân xanh trên trán Chiến Bắc Thiên giần giật.

Mộ Nhất Phàm ra sức gật đầu.

“Nếu họ không phát hiện ra cậu là tang thi thì sao? Cậu có chịu đi cùng hay không?”

Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Anh có biện pháp để họ không phát hiện ra sao?”

“Cậu yên tâm đi, chắc chắn bọn họ không phát hiện ra được đâu, dù có phát hiện, tôi cũng không để họ làm tổn thương cậu.”

Chiến Bắc Thiên không định nói cho anh biết sau khi anh hấp thu năng lượng trong tinh thạch, dị năng giả không thể phát hiện ra anh là tang thi.

Mộ Nhất Phàm có phần không tin: “Thật á?”

Chiến Bắc Thiên không muốn nhiều lời với anh, liền vác người lên ra khỏi phòng, nói với một già một trẻ đang xem trò vui, cũng chính là Trịnh Quốc Tông và Mộ Kình Thiên: “Đi thôi.”

Trịnh Quốc Tông liền ôm bé con lên, cười nói: “Cháu xem, bố cháu đối xử với ba cháu tốt chưa kìa!”

Mộ Kình Thiên: “……..”

Chiến Bắc Thiên ra khỏi phòng, đi tới trước xe việt dã, ném người vào dãy ghế sau xe, sau đó, nói với những người khác: “Xuất phát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.