“Cái gì thế?”
Lục Lâm cầm đèn pin chiếu về phía Mộ Nhất Phàm, quả nhiên, trông thấy một bóng đen chợt lóe lên, nhanh đến mức căn bản cậu không trông thấy rõ đó là cái gì.
Hon nữa, cậu không kịp nổ súng bắn, cũng không kịp nhắc nhở người bên cạnh, chỉ trông thấy bóng đen chợt chạy tới trước mặt mình, hơn nữa còn tấn công về phía bọn họ.
Lục Lâm phản ứng không kịp, chỉ biết trừng mắt nhìn thứ kia ra tay.
Đúng lúc này, một bóng người vụt tới che trước mặt cậu, ngay sau đó, một tiếng “Bang” vang lên.
Thứ tiếng đinh tai nhức óc khiến Lục Lâm lấy lại tinh thần trong chớp mắt, cậu ta thấy Mộ Nhất Phàm cầm xẻng chặn lấy đòn tấn công của đối phương, trên mặt xẻng in đậm dấu một lòng bàn tay.
Mộ Nhất Phàm cố hết sức đỡ lấy đòn tấn công của đối phương, rít lên với mọi người ở phía sau: “Còn không mau đi đi!!”
Con tang thi kia có dị năng, hơn nữa còn là dị năng tốc độ.
Thế nhưng, sao nó lại có thể có dị năng như vậy, rõ ràng còn chưa tới trận thiêu hủy lớn, sao lại xuất hiện tang thi có dị năng?
Lục Lâm lấy lại tinh thần, vội vã giơ súng lên nổ về phía bóng đen kia.
Bóng đen lóe lên một cái, lại biến mất trước mặt họ, sau đó rượt theo mà xuất hiện trước mặt Lục Lâm.
Mộ Nhất Phàm kinh hãi, cảm nhận được bóng đen kia ở phía sau anh, nhanh chóng xoay người, cầm xẻng lên đập, chiếc xẻng vụt qua đầu Lục Lâm.
“Rút lui, mau lui về phía cửa đi!” Mộ Nhất Phàm cuống lên nói.
Lục Lâm biết họ không phải đối thủ của đối phương, nhanh chóng ra lệnh cho các binh lính rút lui về phía cửa.
Dường như hành động này chọc tức bóng đen, nó ngước lên trời mà rít gào một tiếng.
Tiếng gào làm người ta kinh hãi kết hợp với tiếng hét the thé, ngay lập tức, khiến mọi người và tang thi cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đau đớn đến tột cùng.
Rất nhiều người không chịu nổi tiếng rít gào kia mà ngã xuống mặt đất, ngay cả những người bên ngoài kho lương cũng bị ảnh hưởng, chỉ là không quá mức khó chịu như những người ở bên trong.
Mộ Nhất Phàm khó khăn mở mắt ra, nhìn tang thi vẫn không ngừng gầm thét cách đó không xa.
Lúc này anh không chỉ đau đầu, ngay cả bụng cũng cảm thấy đau vô cùng, tựa như muốn nứt ra.
Anh ôm bụng, cố gắng dùng chiếc xẻng sắt để chống cơ thể mình lên, sau đó, dùng hết sức mà nhằm về phía tang thi có cấp bậc cao hơn anh kia, chiếc xẻng sắt đập mạnh tới.
Tang thi sửng sốt, lập tức ngưng tiếng gào, tránh đòn tấn công của Mộ Nhất Phàm.
Những người khác nhất thời được giải thoát, thế nhưng, họ đều không có hơi sức đâu để chống lấy cơ thể mình, đều ngã nhoài xuống đất.
Tang thi xuất hiện ở cách đó gào lên với Mộ Nhất Phàm, miệng gầm lên những tiếng “Grào Grào”, dường như đang chất vấn vì sao Mộ Nhất Phàm lại giúp con người.
Mộ Nhất Phàm không để ý tới nó, lại vung xẻng lên một lần nữa.
Tang thi cũng không khách khí với anh, ra tay đánh thẳng về phía đầu anh.
Mộ Nhất Phàm đoán được ý đồ của nó, nhanh tay cầm xẻng lên đỡ lấy, khó khăn tránh được đòn tấn công của đối phương.
Thế nhưng, chuôi xẻng sắt trong tay bị tang thi đánh lõm xuống, chiếc xẻng vốn thẳng trở thành xẻng cong.
Sau đó, tuy rằng Mộ Nhất Phàm có thể cảm nhận được hướng đi của tang thi, nhưng đều chỉ gắng gượng tránh được, cuối cùng, bởi vì cái bụng ưỡn to rất tốn sức của anh, chuyển động khó khăn mà ngã nhào xuống đất.
Tang thi nhân cơ hội, xông tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, đánh về phía anh.
Mắt thấy tang thi sắp đánh trúng đầu Mộ Nhất Phàm, đột nhiên, một dòng điện lưu màu đỏ tía từ trong cơ thể Mộ Nhất Phàm bắn ra, bắn về phía tang thi.
Tang thi chợt trợn to đôi mắt, vội vã né tránh, kinh hãi nhìn dòng điện lưu màu đỏ tía phát ra từ cơ thể Mộ Nhất Phàm, nó không dám tới gần thêm, từ từ lui về phía sau từng bước một, sau đó, biến mất trong kho lương.
Mộ Nhất Phàm không hề nhận ra dòng điện lưu phát ra từ cơ thể mình, sau khi xác định tang thi đã chạy khỏi kho lương, anh mới từ từ bò dậy.
Anh đưa mắt nhìn về phía tang thi biến mất, phủi bụi trên người, trong lòng vô cùng nghi hoặc không rõ rốt cuộc tang thi kia là ai. Hơn nữa, ánh sáng phía trước vô cùng u tối, tóc tai tang thi lại quá dài, thế nên anh không thể trông thấy rõ gương mặt nó.
Hơn nữa, sao đột nhiên nó lại bỏ đi?
Mộ Nhất Phàm nhớ tới đám Lục Lâm, vội vã xoay người đi tới bên cạnh Lục Lâm, khó khăn ngồi xổm xống, vỗ vỗ gương mặt Lục lâm: “Lục Lâm? Lục Lâm?”
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng người nói: “Thiếu tướng, gạo ở tất cả các phòng đều được mang đi hết rồi.”
Mộ Nhất Phàm quay đầu lại, liếc mắt nhìn người đứng ngoài cửa, sau đó, hai tay chống lên đôi chân muốn đứng dậy, không ngờ, bụng nặng quá, cả người chao đảo, lại ngã xuống người Lục Lâm.
Đến khi chống người dậy một lần nữa, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo giận dữ của Chiến Bắc Thiên: “Mộ Nhất Phàm, cậu đang làm cái gì vậy?”
Ngay sau đó, Mộ Nhất Phàm bị cái người vừa mới tới kia đá văng ra một cái, trọng tâm cơ thể bất ổn, lăn về phía bên kia, sau đó một thứ gì đó lạnh lẽo đè lên ót.
Anh trông thấy khẩu súng lục, không khỏi ngẩng đầu lên, lại đối diện với đôi mắt lạnh lẽo tàn bạo của Chiến Bắc Thiên.
Mộ Nhất Phàm ngớ ra nhìn Chiến Bắc Thiên, không hiểu vì sao đột nhiên nam chính lại muốn giết mình.
“Mộ Nhất Phàm, cậu khiến tôi rất thất vọng.”
Chiến Bắc Thiên giận dữ lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng tháo chốt an toàn.
“Khoan… khoan… khoan đã, lão đại.” Lục Lâm dần dần tỉnh lại, vội vã ngăn cản hành động của Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên quay đầu, thấy Lục Lâm chật vật bò dậy, vội thu tay về, rảo bước tới đỡ Lục Lâm dậy, lo lắng hỏi: “Lục Lâm, cậu không sao chứ?”
Lục Lâm lắc đầu: “Không… không sao.”
Cậu ho khụ một tiếng, miệng bắn ra tia máu: “Bọn em.. bọn em vừa bị tang thi tập kích, trong đó, có một tang thi vô cùng lợi hại, tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể trông thấy một cái bóng, hơn nữa, sức mạnh của nó cũng rất lớn, chỉ một chưởng mà có thể in cả dấu bàn tay trên xẻng, hơn nữa…khụ.. khụ.. khụ…”
Lục Lâm ho rất dữ, đến khi hô hấp thông thuận, mới tiếp lời: “Hơn nữa nó vừa gào lên một tiếng, có thể khiến đầu người ta đau như muốn nứt ra, cũng bởi vì tiếng gào của nó mà em mới ngất đi.
Nói tới đây, Tôn Tử Hào cuống cuồng đi tới: “Lục Lâm, ông không sao chứ?”
Lục Lâm lắc đầu.
“Có phải Mộ Nhất Phàm lại giở trò xấu xa gì, hại ông thành ra nông nỗi này không? Tôi đã nói rồi, không nên cho Mộ Nhất Phàm vào đội của chúng ta, thế mà…”
Tôn Tử Hào đưa mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên ở bên cạnh, không nói hết câu, chuyển đề tài mà nói: “Không phải lão đại bảo ông giám sát nhất cử nhất động của Mộ Nhất Phàm sao? Nếu như có gì bất ổn thì cứ cho hắn một phát đạn, sao ông không làm theo lời lão đại nói.”
Lục Lâm nói: “Không liên quan gì tới Mộ Nhất Phàm, Mộ Nhất Phàm không làm gì với bọn tôi, trái lại, hắn còn cứu tôi một mạng, nếu không, giờ mọi người chỉ thấy một cái xác của tôi mà thôi.”
“Cái… cái gì?” Tôn Tử Hào có phần không tin: “Mộ Nhất Phàm cứu ông thật á?”
Lục Lâm gật đầu: “Không chỉ tôi đâu, còn cả những người khác nữa, nếu không có hắn xông lên đấu lại với tang thi, cả đám chúng tôi đã tiêu đời rồi!”
Tuy rằng trước đó cậu bị ngã bất tỉnh, thế nhưng lại rất rõ trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
Chiến Bắc Thiên ngớ ra.
Hắn thế mà lại hiểu nhầm Mộ Nhất Phàm.
Trước đó, hắn còn tưởng rằng Mộ Nhất Phàm muốn ăn thịt Lục Lâm, bởi vì khi hắn đi vào, tư thế của Mộ Nhất Phàm thật sự rất giống như nằm nhoài trên người Lục Lâm, ăn thịt Lục Lâm.
Sở dĩ hắn không phân tốt xấu gì mà hiểu lầm Mộ Nhất Phàm, tất cả bởi vì chuyện kiếp trước Tang Thi Vương Mộ Nhất Phàm ăn thị đồng đội của hắn khắc quá sâu, đến nay vẫn còn rõ ràng như đang hiện ngay trước mắt, nên mới có thể khiến hắn không thấy rõ và hỏi rõ ràng mà đã ra tay với Mộ Nhất Phàm.
Nếu không có Lục Lâm ngăn cản đúng lúc, chỉ sợ hắn đã…
Chiến Bắc Thiên nghĩ tới đây, vội vã quay đầu nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.
Thế nhưng, chỗ đó không còn bóng Mộ Nhất Phàm.
Hắn lo lắng mà quét mắt nhìn một vòng khắp kho lương, nhưng lại không tìm được bóng Mộ Nhất Phàm.
——
Ở đường hầm bên ngoài kho lương, Mộ Nhất Phàm đỡ cái bụng vẫn còn đau buốt, bước từng bước từng bước chật vật rời khỏi kho lương.
Thành thật mà nói, giờ anh không chỉ đau bụng, mà cả trái tim cũng khó chịu đến phát đau, nhất là khi nghe xong lời Tôn Tử Hào nói, càng khó chịu chẳng biết làm thế nào cho phải.
Hóa ra nhiệm vụ lần này là không ngừng thử xem anh có ra tay với đồng đội của mình không, chẳng trách nam chính vừa đi vào, đã lo anh gây bất lợi cho Lục Lâm, chưa hỏi rõ chuyện gì đã cầm súng nhắm về phía anh, nếu không phải Lục Lâm tỉnh dậy đúng lúc, sợ rằng anh….
Mộ Nhất Phàm khổ sở cười một tiếng.
Thật ra nam chính không tin anh cũng phải, ai bảo kiếp trước Mộ Nhất Phàm đã làm nhiều chuyện khiến nam chính hận thấu xương như vậy, không giết thì sao có thể cảm thấy sung sướng.
“Aaaa~~~ cứu tôi với~~~~ cứu tôi với~~~ aaaaa~~~~”
Tiếng con gái hét chói tai cắt ngang suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm quay đầu lại, liền trông thấy Dung Tuyết đang một mình chật vật chạy từ một ngã rẽ trong đường hầm ra, sau đó, chạy về phía anh.
“Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh, anh cứu tôi! Anh cứu tôi với!!”
Mộ Nhất Phàm trông thấy đám tang thi lớn phía sau Dung Tuyết, vội vã ôm chặt bụng chạy đi: “Chạy mau.”
Anh làm như vậy, chẳng qua là không muốn để Dung Tuyết phát hiện ra anh là tang thi, bởi vậy nên chỉ có thể chạy đi.
Hai người vội vã chạy ra cửa đường hầm, thế nhưng bọn họ, một người đi giày cao gót, đồng thời đã không còn mấy sức lực, người còn lại thì vác cái bụng to đùng vừa nặng lại vừa ưỡn ra, cho nên đều chạy chậm rì rì.
Mắt thấy tang thi sắp đuổi tới nơi, Dung Tuyết không ngừng hét chói tai, cũng càng ngày càng sợ hãi, nhìn người đàn ông vô dụng chỉ biết chạy bên cạnh.
Đột nhiên, ánh mắt lóe lên, đáy mắt nổi lên dã tâm tàn nhẫn, vươn tay về phía Mộ Nhất Phàm, dùng sức đẩy anh về phía tang thi ở bên kia, sau đó cởi giày cao gót ra chạy lấy người.M: Đây là hai chương hôm qua, tối qua M đi chơi nên lúc về mệt quá ngủ luôn T_T, mọi người thông cảm. Tối nay vẫn có hai chương bình thường.
2 tuần tới đây M sẽ tập trung hoàn bộ Giáo chủ trong nhà, tiến độ bộ này sẽ bị giảm đi một xíu, nhưng đảm bảo mỗi ngày đều có ít nhất một chương mới =w= Bạn nào hứng thú với thể loại giáo chủ ma giáo hâm hấp (theo đúng nghĩa đen) x thụ ngạo kiều thì có thể qua đọc bộ Giáo chủ =w=.