Đệ Nhất Thi Thê

Chương 13: Chương 13: Cậu là giai hả?




Chiến Bắc Thiên vội vàng đi tới lay người Mộ Nhất Phàm: “Mộc tiên sinh? Mộc tiên sinh? Mộc Mộc! Mộc Mộc!”

Người nằm dưới đất không phản ứng chút nào, hắn vội vàng đỡ lấy người, cầm lấy chìa khóa ở bàn trong phòng khách, chạy ra khỏi biệt thự, lái xe đi tới bệnh viện.

Lúc Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, anh đang bị đẩy vào phòng cấp cứu, trông thấy Chiến Bắc Thiên bên cạnh, khàn giọng hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”

Anh nhớ lúc ở trong phòng vệ sinh mình nôn rất dữ, chỉ thiếu điều nôn cả dạ dày ra, cảm giác vô cùng khó chịu, sau đó liền ngất xỉu, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

Chiến Bắc Thiên lạnh nhạt nói: “Cậu bị ngất xỉu trong phòng vệ sinh, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”

Bác sĩ tiến lên kiểm tra, đoạn hỏi: “Cậu đây, trong người cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

Mộ Nhất Phàm vô lực trả lời: “Buồn nôn, muốn ói.”

Nói xong, cảm giác buồn nôn lại ập tới, anh vội vã chống nửa thân trên, nôn khan vài tiếng.

Những gì có thể nôn ra thì sáng nay anh đã nôn hết rồi, giờ trong dạ dày không còn gì có thể nôn ra nữa.

Đến khi anh ngớt nôn rồi, bác sĩ mới bắt mạch cho anh: “Ngoại trừ buồn nôn, trong người còn có chỗ nào không thoải mái không? Ví dụ như có cảm thấy cả người nóng bừng, nhiều đờm, yết hầu sưng đau hoặc là thiếu máu, bệnh thấp khớp các loại hay không?”

“Không.”

Mộ Nhất Phàm không muốn nói ra chuyện bị ung thư xương và bị đạn bắn, tránh cho lúc bác sĩ kiểm tra, Chiến Bắc Thiên nhìn ra sự bất thường.

Khóe môi Chiến Bắc Thiên run run, thể như muốn nói điều gì đó với bác sĩ, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn im lặng, không muốn chú ý tới quá nhiều chuyện.

Bác sĩ đang chuyên tâm nghe mạch, đột nhiên chân mày chau lại, giương mắt nhìn gương mặt bị băng bó của Mộ Nhất Phàm hồi lâu, thể như muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt anh.

Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt bác sĩ nghiêm lại, vội vã hỏi: “Bác sĩ, tôi có ổn không?”

Không phải nhìn ra trong người anh có bệnh chứ?

Nếu biết trước như vậy thì đã chẳng cho bác sĩ bắt mạch rồi.

Mộ Nhất Phàm đặt tay kia lên ngực, xác định trái tim vẫn còn đang đập mới thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự lo lắng bây giờ mình bị biến thành tang thi.

Giọng của bác sĩ có phần không chắc chắn: “Cậu là nam phải không?”

Mộ Nhất Phàm ngẩn người: “Ông thấy tôi giống con gái ở chỗ nào?”

Dù mặt có bị băng kín đi chăng nữa, nhưng từ giọng nói, yết hầu, vóc người.. đều có thể nhìn ra anh là đàn ông, ông bác sĩ đần này sao lại hỏi anh một câu hỏi ngu như thế?

“Thật kì lạ.” Bác sĩ buông tay Mộ Nhất Phàm ra.

Chiến Bắc Thiên hỏi: “Sức khỏe cậu ấy thế nào?”

“À ừm, mấy người ở đây đợi, tôi kêu một bác sĩ khác tới xem một chút.” Bác sĩ nói xong, để Mộ Nhất Phàm đang toát mồ hôi và Chiến Bắc Thiên ở lại, vội vã rời khỏi phòng cấp cứu.

Chiến Bắc Thiên nói: “Tôi đi đăng ký cho cậu.”

Sau khi hắn rời đi, Mộ Nhất Phàm lại buồn nôn mà nôn khan thêm vài lần nữa.

Sau đó bác sĩ dẫn một vị bác sĩ lớn tuổi tới bắt mạch cho anh, hỏi thăm một vài vấn đề về thân thể anh.

Ông bác sĩ lớn tuổi kia vừa kinh hãi lại vừa nghi hoặc nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu là nam thật chứ?”

Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Có cần ông đây cởi quần ra cho mấy người kiểm tra không hả?”

“Không cần không cần.” Bác sĩ lớn tuổi ngượng ngùng kéo bác sĩ kia đi tới góc phòng nhỏ giọng thảo luận.

Mộ Nhất Phàm loáng thoáng nghe thấy ông bác sĩ lớn tuổi kia nóinào là “Lần đầu tiên tôi thấy” rồi lại “Trên đời này lại có chuyện như thế thật” các loại…

“Bác sĩ, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.