Chiến Bắc Thiên: “………”
Tuy rằng không nhìn thấy được tình huống bên trong bụng, nhưng nhảy nhót như vậy, xem chừng vật nhỏ trong bụng thật sự vui vẻ.
Như là bị nó lây nhiễm, trong đôi mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên tia cười nhàn nhạt.
“Sao? Có cảm thấy không?” Mộ Nhất Phàm căng thẳng hỏi.
Sau khi trở về từ bệnh viện từ tối hôm đó, bụng anh không động nữa, anh cứ đinh ninh là bụng bị đầy hơi nên dạ dày cuộn lên, cũng không để ý nữa, nhưng giờ nó nhảy nhiều như vậy, hẳn không chỉ đơn giản là đầy hơi.
Nhưng sao bụng anh lại vô duyên vô cớ nhảy lên chứ?
Anh nhớ trong tiểu thuyết, lúc miêu tả thời gian Mộ Nhất Phàm trở thành Tang Thi Vương, cũng không viết trong bụng có vấn đề gì mà.
Mộ Nhất Phàm hồi tưởng tỉ mỉ lại nội dung trong tiểu thuyết, đột nhiên nghĩ tới chuyện anh nuốt Kình Thiên Châu vào bụng, đó là một hạt châu rất có linh tính, mà giờ nó còn đang ở trong bụng anh.
Lẽ nào bụng anh đột nhiên nhảy lên, có liên quan tới nó?
Cái bụng nhảy dữ như vậy, Chiến Bắc Thiên không thể nói là không cảm nhận được.
Đương lúc hắn nghĩ xem có nên lấy cớ đầy hơi để qua loa với đối phương, xem có thể lừa đối phương thêm một thời gian nữa hay không, lại nghe thấy Mộ Nhất Phàm nói: “Tôi nghĩ chắc là do đầy hơi, lát nữa xì hơi mấy cái xong sẽ không nhảy nữa.”
Nếu như thứ đang nhảy trong bụng là Kình Thiên Châu thật, tốt nhất là không đi viện.
Bởi nam chính sẽ không chỉ vì chuyện anh cản giúp hắn một phát súng mà ở lại trong biệt thự một thời gian dài, cũng sẽ không vì anh bị ung thư mà ở bên cạnh chăm sóc anh.
Ngày hôm đó, anh bảo Lý Thanh Thiên lừa nam chính rằng mình không sống được bao lâu nữa, cũng chỉ là đánh cuộc xem nam chính có thể ở lại vì anh hay không, không ngờ nam chính thật sự chủ động ở lại chăm sóc vì anh đã cản giúp hắn một phát súng.
Bây giờ, có thể chân chính giữ nam chính ở lại cũng chỉ có Kình Thiên Châu, cho nên không cần đi bệnh viện, tránh cho nam chính kiếm cớ lấy Kình Thiên Châu trong bụng ra.
“…………”
Chiến Bắc Thiên đưa tay phải lên đặt dưới mũi, che đi bờ môi mỏng xinh đẹp, lặng lẽ quay đầu sang phía bên kia, ở nơi Mộ Nhất Phàm không thấy được, khóe môi bỗng chốc cong lên, để lộ nụ cười khó thể kìm nén.
Chàng trai này buồn cười thật đấy!
Mộ Nhất Phàm nhân lúc Chiến Bắc Thiên không nhìn mình, cúi đầu nhìn cái bụng, nói không ra tiếng: “Đừng nhảy nữa.”
Lúc này bụng anh yên lặng lại.
Quả nhiên là bởi Kình Thiên Châu.
Sau đó anh thử vài lần, bảo Kình Thiên Châu nhảy, nó liền nhảy, không cho nó nhảy, nó liền yên lặng.
Sau khi biết là do Kình Thiên Châu tác quái trong bụng, Mộ Nhất Phàm cũng không lo lắng nữa, để nó an phận nằm trong bụng mình, đợi đến khi anh giải quyết xong nam chính thì tính sau.
Kế đó, hai người đều ôm ý xấu trong lòng, cũng không còn tâm trí đâu mà tiếp tục xem phim nữa.
Sau khi phim kết thúc, họ lái xe quay trở về biệt thự.
Lúc bước xuống xe, hai mắt Mộ Nhất Phàm díp lại không mở ra được, ngáp dài một cái, nói: “Bắc Thiên, anh thử quần áo đi, nếu không vừa hoặc không hài lòng thì mai đi đổi lại.”
Anh vừa nói vừa đi vào trong biệt thự.
Sau lưng, Chiến Bắc Thiên đang cầm một đống túi Mộ Nhất Phàm ném phía ghế sau xe.
Đột nhiên, bịch một tiếng, có thứ gì đó từ trong túi rơi ra.