Đệ Nhất Thi Thê

Chương 43: Chương 43: Chị dâu có khỏe không?




Mộ Nhất Phàm ngủ rất nhanh, chỉ vừa mới cầm tay Chiến Bắc Thiên bỏ vào trong áo ngủ, xoa xoa cái bụng mình, loáng cái người đã ngủ say.

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng hít thở đều đều, trên trán gạch vài hắc tuyến, đang muốn thu tay về, lại cảm thấy dưới lòng bàn tay đang có cái gì đó nhảy lên, nhảy đến là kích động, tựa như vật nhỏ trong bụng rất vui vì được hắn chạm vào.

Khóe môi lạnh lùng không khỏi họa lên một đường cong nhàn nhạt, hắn khẽ xoa lên cái bụng, vật nhỏ nhận được sự vỗ về an yên, dần bình tĩnh trở lại, giống như đã ngủ yên, không tiếp tục làm loạn nữa.

Chiến Bắc Thiên cũng không lập tức thu tay về, mà xoa cái bụng tròn của Mộ Nhất Phàm một vòng, cảm giác bụng anh vẫn to như mấy hôm trước, chân mày hơi nhíu lại.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Đã được ba ngày rồi, sao bụng không có biến hóa gì?

Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút.

Lẽ nào thời gian sinh trưởng phía sau sẽ dài ra?

Nếu quả thật như vậy, rất có thể Mộc Mộc không kịp sinh ‘đứa bé’ này ra, người đã…

Bàn tay Chiến Bắc Thiên không tự chủ mà sờ lên bắp đùi Mộ Nhất Phàm, bắp đùi sưng lên khiến chân mày hắn chau lại.

Rõ ràng lần trước đã cho cậu ấy uống nước linh tuyền, sao lại không có hiệu quả?

Lẽ nào linh tuyền không có tác dụng với bệnh ung thư xương của cậu ấy?

“Khó chịu.” Mộ Nhất Phàm có chút không thoải mái mà khẽ lầm bầm một tiếng.

Chiến Bắc Thiên ngẩng đầu lên nhìn Mộ Nhất Phàm đang ngủ một cách bất an, liền thu tay về đặt lại lên bụng anh, người này lại nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

Thế nhưng Chiến Bắc Thiên lại thức trắng đêm không ngủ, mãi đến khi trời dần sáng, lúc này người mới thiu thiu buồn ngủ.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên di động rung lên đánh thức hắn.

Chiến Bắc Thiên lim dim đôi mắt, lấy tay che đi ánh mặt trời chói lòa, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng bên ngoài rồi, đoạn nghiêng đầu, quay sang nhìn người đang gối lên vai hắn, cơ thể hơi khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay dưới đầu Mộ Nhất Phàm ra, cầm lấy điện thoại đang rung ra khỏi phòng.

“Alo, tôi Chiến Bắc Thiên đây.”

Giọng đàn ông vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn, cũng vô cùng gợi cảm, khiến Hướng Quốc ở đầu dây bên kia ngẩn cả người, ngạc nhiên nói: “Lão đại, không phải anh vừa mới tỉnh ngủ đấy chứ? Em theo anh bao lâu nay, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh dậy trễ như vậy, hay là đêm qua có chuyện gì hay ho sao?”

Nói đến vế sau, giọng cậu ta càng lúc càng ám muội.

Chiến Bắc Thiên bị cậu ta nói nhiều làm cho đau cả đầu, day day hai bên huyệt, trầm giọng nói: “Có gì nói mau.”

Hướng Quốc nhanh chóng quay trở về đề tài chính: “Lão đại, không phải hôm qua anh bảo em điều tra chuyện của Mộ Nhất Phàm sao? Em điều tra ra rồi.”

Chiến Bắc Thiên phấn chấn, đôi mắt ảm đạm nhất thời ánh lên tia nghiêm túc: “Giờ hắn đang ở đâu?”

“Lão đại, anh cũng biết Mộ Nhất Phàm từng là bộ đội đặc chủng, cho nên muốn tra xem trước kia hắn ở đâu thật không dễ dàng gì, hắn quá giảo hoạt, cũng rất biết ẩn núp. Thế nhưng em mới tra ra được đêm hôm trước hắn ở lại nhà của mẹ kế, hơn nữa em còn nghe được, ba giờ chiều nay hắn sẽ bay về thành B cùng Mộ thượng tướng.”

“Thành B?”

Chiến Bắc Thiên híp mắt một cái, ở kiếp trước, hắn gặp lại Mộ Nhất Phàm trong một thành trấn bên cạnh thành B.

“Vâng. Lão đại, còn phải điều tra tiếp hay không ạ?”

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: “Không cần.”

Nếu đến thành B, vậy không cần phải tiếp tục điều tra nữa.

Đột nhiên Hướng Quốc cười khì khì: “Lão đại, chị dâu có khỏe không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.