Mộ Nhất Phàm nhanh chóng ném chuyện người đàn ông vận đồ trắng kia ra sau đầu, bởi đến khi anh thủ tiêu nam chính xong rồi, thế giới này sẽ không tồn tại, cho nên anh mặc kệ chuyện rốt cuộc người đàn ông này là ai.
Đi tới trung tâm thành phố, việc đầu tiên anh làm là tới tiệm thuốc mua thuốc xổ, lại mua thêm một hộp thuốc tiêu hơi, len lén giấu đi.
Sau khi đi ra khỏi tiệm thuốc, anh liền tới siêu thị mua quần áo, bởi vì bụng của anh khá to, cho nên chỉ có thể mua những bộ quần áo rộng rãi thoải mái, để lúc bụng nhỏ xuống vẫn có thể mặc.
Ngoài ra, anh còn giúp nam chính mua mấy bộ thường phục cool ngầu, nhân cơ hội này lôi kéo quan hệ với nam chính.
Mộ Nhất Phàm vừa chọn được quần áo ưng ý, liền nhận được điện thoại Chiến Bắc Thiên gọi tới.
“Trưa nay tôi có việc làm ăn cần phải bàn, cậu tự đi tìm nơi nào giải quyết bữa trưa đi.” Chiến Bắc Thiên nói xong liền cúp máy.
Mộ Nhất Phàm rầu rĩ, không phải Chiến Bắc Thiên là quân nhân sao? Hắn cần bàn chuyện làm ăn gì chứ? Chẳng lẽ là bàn chuyện thu mua hàng hóa?
Anh nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, là ngày 11 tháng 4, không khỏi ngẫm lại xem trong tiểu thuyết ngày 11 tháng 4 nam chính làm gì.
Anh nhớ ngày 11 tháng 4, nam chính hẹn hai thương nhân bán súng đạn ở nhà hàng Tây Lan Pháp, mua một lượng súng đạn lớn, sẽ giao dịch vào đầu tháng sau, sau đó một đêm, mạt thế bao trùm thế giới.
Nghĩ tới mạt thế sắp tới, Mộ Nhất Phàm lập tức xốc lại tinh thần, chuyện tối quan trọng bây giờ là tìm một nơi giải quyết móng tay.
Anh đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, cuối cùng đi vào một tiệm làm móng ở trên tầng bảy, nhưng ra ra vào vào nơi này đều là những cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, một người đàn ông đi vào, thật đúng là mất tự nhiên.
Mộ Nhất Phàm đứng bên ngoài chần chừ hồi lâu.
Gương mặt bị băng bó kín mít khiến nhân viên trong cửa hàng lầm tưởng anh là kẻ biến thái hoặc tới để cướp bóc, thiếu điều gọi bảo vệ tới bắt anh.
Mộ Nhất Phàm thấy nhân viên trong cửa hàng đều đang ngó ra bên ngoài, trong lòng biết bộ dạng của mình rất gây chú ý, để giữ cái mạng này, anh đành cắn răng, nhắm mắt đi vào, nói với cô nhân viên đang mỉm cười cứng ngắc: “Tôi muốn làm móng.”
Nhân viên cửa tiệm ngẩn cả người, liền hiểu ra nhất định là Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng, nên mới đi tới đi lui bên ngoài lâu như thế.
Cô mỉm cười: “Chào anh, đây là lần đầu tiên anh tới tiệm chúng tôi làm móng sao?”
“Ừ.” Mộ Nhất Phàm thấy những người khác đều nhìn qua bên đây, vội vàng hỏi: “Có phòng VIP hay không?”
“Có, thế nhưng phí phục vụ trong phòng riêng đắt hơn phí phục vụ bình thường 10%…”
Mộ Nhất Phàm cắt ngang lời cô: “Cho tôi một phòng VIP.”
“Vâng ạ.” Nữ nhân viên dẫn Mộ Nhất Phàm đi tới quầy lễ tân, nói với nhân viên lễ tân: “Anh đây muốn một phòng VIP.”
Nhân viên trong quầy lễ tân kiểm tra máy tính, cười nói: “Thưa anh, hiện giờ chúng tôi còn một phòng VIP, ở..”
Cô còn chưa dứt lời, ngoài cửa vang lên một giọng nói lanh lảnh kiêu căng: “Tôi muốn phòng VIP kia.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng quay đầu, nhìn ba cô gái đang đi về phía anh.
Đến khi anh trông thấy khuôn mặt son phấn xinh đẹp của cô gái đi đầu kia, không khỏi bật thốt lên: “Chị.”