Đến khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, xe đang đỗ ở một con ngõ xa lạ, vạt nắng chao nghiêng đổ về hướng Tây, ánh dương lấp lánh từ phía sau rọi xuyên qua ô cửa thủy tinh.
Anh nhìn sườn mặt quen thuộc ngồi trên ghế tài xế, xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang lim dim, khàn khàn nói: “Thiên, em đói rồi.”
Bởi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nên anh đã quên mất tiêu chuyện mình xuyên vào tiểu thuyết, người ngồi bên cạnh căn bản không phải trúc mã cùng anh lớn lên.
Nghe thấy tiếng gọi, Chiến Bắc Thiên hơi ngẩn ra, từ lúc hắn sinh ra tới bây giờ chưa từng có người gọi hắn một cách thân thiết như vậy, hơn nữa giọng nói còn mang theo âm nũng nịu, gọi một cách vô cùng tự nhiên, thể như đã gọi hàng chục năm rồi.
Mộ Nhất Phàm xuống xe trước, đi tới bên cạnh Chiến Bắc Thiên vừa xuống xe sau, dựa cái đầu vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh táo vào vai hắn, đoạn nói: “Em muốn ăn cá dưa chua, sườn xào dấm, dưa chua ngọt..”
Anh nói tên năm, sáu món chua liền.
Chiến Bắc Thiên cúi đầu nhìn chàng trai đang tựa đầu thân mật trên vai mình, chân mày hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Đứng thẳng người lên.”
“Không được, em mệt lắm..”
Mộ Nhất Phàm không những không đứng thẳng người lên, trái lại còn như bạch tuộc mà quấn chặt lấy cánh tay Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng kéo người kia ra, thật sự không quen việc gần gũi với người khác như vậy.
Mộ Nhất Phàm không sợ chết mà lại dán tới, bộ dạng lờ đờ, người mềm nhũn thể như không có xương.
Chiến Bắc Thiên: “……….”
Hắn lại đẩy ra vài lần nữa, nhưng đều không thành công, cuối cùng đành phải mặc kệ Mộ Nhất Phàm.
Chiến Bắc Thiên nhìn mặt trời sắp xuống núi, đoạn lấy điện thoại ra xem giờ, đã là 4 giờ 57 phút, hắn hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn vào trong con ngõ.
Hơn mười giây sau, một cô gái dáng người cao gầy, mặc quần jean và áo phông trắng từ trong con ngõ đi ra.
Cô gái này chừng hai mươi lăm tuổi, ngũ quan vô cùng thanh tú, tóc mái bằng che trán, phía dưới là đôi mắt to long lanh dường như biết nói, trong veo không gì sánh bằng, mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa cao cao ở đằng sau, cả người thoạt nhìn thanh lệ mà thoát tục.
Nhận thấy có người đang nhìn mình, cô nàng ngẩng đầu lên, lập tức đáp lại đôi mắt sâu thăm thẳm của Chiến Bắc Thiên, không khỏi giật mình, cô thấy đối phương vẫn nhìn mình, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp anh chàng đẹp trai này ở đâu, không thể làm gì hơn là lịch sự gật đầu với đối phương, đi qua bên người hắn.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên dõi theo thân ảnh cô, mãi đến khi cô rời khỏi tầm nhìn mười mét của hắn, lúc này hắn lại quay đầu nhìn về bên trong con ngõ.
Trong con ngõ, lại có ba người đàn ông dáng vẻ lưu manh bặm trợn đi tới, lén lén lút lút đi theo cô gái ban nãy.
Đúng lúc bọn họ đi ngang qua trước mặt Chiến Bắc Thiên, Mộ Nhất Phàm còn đang mê man ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc, cơn buồn nôn lại ập tới một lần nữa.
Anh liền đứng thẳng dậy, xoay người nôn ra.
Bún chua cay sáng nay ăn còn chưa kịp tiêu hóa đã phun hết ra ngoài.
Ba người đàn ông cúi đầu nhìn bãi nôn dơ bẩn dưới đất, chán ghét mà nhíu chặt chân mày, hai người đàn ông trong đó nhanh chân bước đi, người đàn ông còn lại mắng “Đệt” một tiếng: “Mịa nó, quần và giày của tao bị mày làm bẩn hết cả rồi, bồi thường tiền cho tao đi.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng mắng, cả người tỉnh hẳn lại, trông thấy quần và giày của hắn dính bãi nôn, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, không biết giày với quần của anh bao nhiêu.”
Người đàn ông đưa mắt nhìn ra phía sau Mộ Nhất Phàm, trông thấy chiếc BMW tiền triệu, đáy mắt lóe lên chữ tham lam, giả bộ giận dữ nói: “Giày của ông 8000 tệ, quần 10000 tệ, tổng cộng 18000 tệ.”
Mộ Nhất Phàm nhìn chiếc giày đã tróc da và chiếc quần bị tàn thuốc đốt thủng lỗ chỗ, nhíu mày lại: “Anh định tống tiền tôi hả? Cái quần với cái giày này làm gì đến mức 18000 tệ.”
Cho dù anh có tiền, cũng sẽ không trả cho một người như vậy.
“Tao tống tiền mày đấy thì làm sao? Nếu mày không bồi thường chỗ tiền này, đừng hòng rời khỏi cái ngõ này.” Gã kia dữ tợn nói.
Lời vừa dứt, hai tên đồng bọn liền xông tới vây lại.
Mộ Nhất Phàm mới không thèm để bọn chúng vào mắt, quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, anh lên đi.”
Chiến Bắc Thiên: “………..”