Đệ Nhất Thi Thê

Chương 217: Chương 217




Mộ Nhất Hàng đẩy bác sĩ Chu đang kiểm tra cho mình ra, dùng dị năng tinh thần quét qua cơ thể mình, sau đó giơ tay ra, “Xoẹt” một tiếng, trong tay toát ra một đóm lửa.

Bác sĩ Chu, Mộ Duyệt Thành và cả Triệu Vân Huyên đều ngẩn ra.

Mộ Nhất Hàng không kiềm chế được sự kích động trong lòng: “Bố, con thế mà lại có dị năng thứ hai, dị năng hệ hỏa.”

Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhướn mày.

Cái tên Mộ Nhất Hàng này may thật đấy.

Trong tiểu thuyết, Mộ Nhất Hàng chỉ có dị năng hệ tinh thần, thật không ngờ sau khi bị Chiến Nam Thiên làm nháo một trận, lại bức ra được dị năng hệ hỏa, thành dị năng giả song hệ.

Triệu Vân Huyên ngạc nhiên nhìn ngọn lửa trong tay hắn, hai mắt sáng lên, thỏa mãn cười hỏi: “Thật sao?”

Mộ Duyệt Thành cũng không kiềm chế được niềm vui: “Thật tốt quá, Nhất Hàng, giờ con nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng vội vã hấp thụ tinh hạch, đợi dị năng bình ổn lại rồi mới tiếp tục thăng cấp, biết chưa?”

“Vâng.”

Trong lòng Mộ Nhất Hàng tự biết chừng mực, hắn nhìn ngọn lửa trong tay, vui vẻ lật tới lật lui ngọn lửa trong lòng bàn tay, sau đó liếc mắt nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, trong lòng không khỏi đắc ý.

Giờ hắn cũng là dị năng giả song hệ, thế lực ngang với Mộ Nhất Phàm, không còn phân biệt trên dưới, cũng không phải lo mình bị Mộ Nhất Phàm đánh bại.

Mộ Nhất Phàm cảm nhận thấy Mộ Nhất Hàng đang nhìn mình, hắn cứ đảo qua đảo lại ngọn lửa trong lòng bàn tay, dường như đang lấy le.

Anh nheo mắt lại, đột nhiên ôm đầu, kêu thảm lên: “A, đau quá!”

Mộ Duyệt Thành nghe thấy phía sau vang lên tiếng kêu của con trai cả, vội vã quay đầu, thấy Mộ Nhất Phàm đang dựa vào cửa, đau đớn ôm đầu: “Nhất Phàm, con sao vậy?”

Chuyện vui vẻ ban nãy lập tức bị ông ném ra sau đầu, ông lo lắng đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, đỡ lấy con trai: “Bác sĩ Chu, mau tới khám cho Nhất Phàm đi.”

“Được.” Bác sĩ Chu đi tới.

Triệu Vân Huyên xoay người nhìn hai người đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhếch môi.

Mộ Nhất Phàm đẩy bác sĩ Chu đang định bắt mạch cho mình ra, khổ sở nói: “Bố, bố không phải lo, con chỉ bị dị năng tinh thần của Nhất Hàng làm chấn động sóng não nên hơi đau một chút, giờ không có gì đáng ngại.”

Mộ Duyệt Thành sửng sốt, quay đầu, trầm mặt mắng: “Nhất Hàng, sao con có thể sử dụng dị năng tinh thần với anh trai mình hả, nếu không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ, lần sau đừng sử dụng dị năng với người nhà mình nữa.”

Mộ Nhất Hàng ngẩn ra, vội vã giải thích: “Bố, con không…”

Hắn vốn đâu có dùng dị năng tinh thần với Mộ Nhất Phàm, dù hắn có ngốc, cũng sẽ không làm loại chuyện này với anh trai trước mặt bố.

Mộ Nhất Phàm vội vã cắt ngang lời Mộ Nhất Hàng: “Bố, bố cũng đừng trách Nhất Hàng, dị năng tinh thần của nó thăng lên cấp bốn, hơn nữa, lại kích phát ra dị năng thứ hai, có lẽ là nhất thời không khống chế được, làm ảnh hưởng tới người nhà, chuyện này có thể tha thứ được mà. Chỉ là…”

Anh nhìn về phía Mộ Nhất Hàng, nhếch môi lên: “Em trai Nhất Hàng à, lần sau đừng nghịch nữa, phải khống chế tốt dị năng của mình, đừng.. làm tổn thương người một nhà.”

Mộ Nhất Hàng nhìn Mộ Nhất Phàm chớp chớp mắt với mình, lập tức hiểu ban nãy Mộ Nhất Phàm cố ý giả vờ kêu đau.

Hắn liền nổi đóa, trầm mặt nhìn Mộ Nhất Phàm, cảm thấy Mộ Nhất Phàm bây giờ còn khó đối phó hơn cả Mộ Nhất Phàm vẫn luôn âm trầm trước kia.

Trước kia mặc kệ hắn nói gì trước mặt bố mẹ, Mộ Nhất Phàm đều không lên tiếng, dù có hất nước bẩn lên trên người Mộ Nhất Phàm, Mộ Nhất Phàm cũng sẽ không nói ra.

Nhưng Mộ Nhất Phàm bây giờ thì lại khác, anh ta biết cách làm thế nào để lấy lòng bố, cũng biết cách để thu hút sự chú ý của bố.

Hơn nữa anh ta còn rất giỏi diễn trò, trước mặt bố giở vờ đáng thương, giả vờ vô tội, cắn hắn một cách vô hình.

Sắc mặt Mộ Duyệt Thành hòa hoãn hơn nhiều, nói điều sâu xa: “Hai anh em là người một nhà, sau này có chuyện gì thì phải nâng đỡ, giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có như vậy Mộ thị mới có thể trụ vững được, biết chưa hả.”

“Rồi ạ, bố, con và em trai tương thân tương ái, sẽ ‘thương’ em ấy thật nhiều, bố đừng lo.” (Chữ thương này nguyên gốc là ‘đông’ (疼), vừa mang nghĩa thương, vừa mang nghĩa đau)

Mộ Duyệt Thành nghe thấy lời đảm bảo của Mộ Nhất Phàm, quay đầu nhìn Mộ Nhất Hàng, mong con trai thứ hai cũng nói điều gì đó.

Mộ Nhất Hàng thấp giọng nói: “Bố, con biết rồi.”

Đúng lúc này, di động của Mộ Nhất Phàm đổ chuông.

Anh cầm di động lên nhìn, thấy Chiến Bắc Thiên gọi tới, liền nở nụ cười tươi rói: “Tình yêu của con gọi, bố, con đi nghe máy đây.”

Mộ Duyệt Thành: “…………….”

Mộ Nhất Phàm vừa đi, Mộ Nhất Hàng liền hỏi:” Bố, người anh trai thích là ai vậy?”

Mộ Duyệt Thành nghĩ tới người Mộ Nhất Phàm thích, liền trầm mặt xuống, giận dữ nói: “Không biết, Nhất Hàng, con nghỉ ngơi cho tốt, đợi thân thể con khá lên, bố sẽ cho con thêm nhiều tinh hạch nữa, giờ bố còn có việc, phải ra ngoài một chuyến.”

“Vâng.”

Mộ Duyệt Thành có việc phải đi, liền rời khỏi phòng y tế.

Mộ Nhất Hàng lập tức hỏi Triệu Vân Huyên: “Mẹ, mẹ có biết người Mộ Nhất Phàm thích là ai không?”

Triệu Vân Huyên vừa nghe tới tên Mộ Nhất Phàm liền bực mình: “Quỷ mới biết nó thích ai.”

“Mẹ không hỏi bố sao?”

“Hỏi rồi, nhưng ông ấy không nói gì. Cơ mà lúc ông ấy trả lời thì sắc mặt rõ xấu, dường như không thích người con dâu tương lai này, có lẽ cô gái kia là gái điếm thật, bằng không sao tới giờ vẫn không chịu để cho Mộ Nhất Phàm đưa người về gặp chúng ta.”

Triệu Vân Huyên không muốn nói về Mộ Nhất Phàm thêm, bèn chuyển đề tài: “Đừng nói chuyện của Mộ Nhất Phàm nữa, giờ việc con cần làm là mau chóng khôi phục sức khỏe, mau mau tiếp quản chuyện của Mộ thị, nếu không, người trong cao ốc Mộ thị, cả đám binh lính ở doanh địa nữa, sẽ đều đứng về phía Mộ Nhất Phàm.”

Mộ Nhất Hàng thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, bèn hỏi: “Khoảng thời gian con không ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

“Chuyện đã xảy ra thì nhiều lắm.” Triệu Vân Huyên lập tức kể chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này ra.

Mộ Nhất Hàng càng nghe, chân mày càng chau chặt lại.

Cái tên Mộ Nhất Phàm này thay đổi nhiều quá, trước kia Mộ Nhất Phàm luôn âm trầm, mọi người đều tránh còn không kịp, giờ lại có bản lĩnh làm lay động lòng mọi người.

Xem ra hắn cũng phải lấy lòng mọi người mới được.

——

Sau khi Mộ Nhất Phàm rời khỏi phòng y tế, mới bắt đầu nhận máy, anh nghe thấy Chiến Bắc Thiên dùng giọng nói nghiêm túc kêu anh tới khu thành phía bắc một chuyến, lập tức nhờ thím hai giúp anh chăm con, sau đó mới lái xe tới khu thành phía bắc.

Còn chưa đi tới khu vực thành phía bắc, từ xa đã trông thấy bên kia khu thành có một tường băng cao chọc trời, thoạt trông vô cùng hùng vĩ.

Rất nhiều người bởi vì tò mò mà đều lái xe tới khu thành phía Bắc thăm dò tình huống.

Mộ Nhất Phàm vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện lớn, vội đạp mạnh chân ga, phóng về phía khu thành phía bắc, ngoài cổng khu đầy kín xe và người.

Bởi vì có binh lính gác nên nhiều người chỉ có thể nhảy lên mà nhìn vào bên trong, mà ở trong khu thành phía bắc, những người không bị thương đều đã được sơ tán ra ngoài thành.

Mộ Nhất Phàm chật vật đẩy đoàn người ra đi tới cổng, thấy người gác cổng là Tôn Tử Hào, bèn đi tới: “Tôn Tử Hào, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôn Tử Hào không giải thích, lập tức cho anh vào xem.

Mộ Nhất Phàm vừa vào cổng, liền thấy hắc khí phủ đầy trên bầu trời phía xa, để đề phòng hắc khí bay ra nơi khác, họ phải dựng một tường băng để hắc khí bay lên bầu trời.

Ánh mặt trời bị hắc khí che đi, cả khu thành phía bắc âm u, giống như đi vào chốn địa ngục.

Anh ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi không nói được nên lời.

Cái gì đây?

Rốt cuộc khu thành phía bắc đã gặp chuyện gì vậy?

Mộ Nhất Phàm nhìn hắc khí như mây đen, rảo bước vào trong khu thành phía bắc.

Nhà cửa trong khu thành phía bắc dường như gặp phải động đất, tất cả mọi thứ đổ nát, trở thành một đống gạch vụn, rất nhiều người bị thương đang đau đớn rên rỉ trên mặt đất.

Có một bộ phận người rõ ràng không bị thương, nhưng bộ dạng lại hết sức sợ hãi, rụt cổ trốn trong góc không ngừng run lên, đôi môi run rẩy không ngừng lẩm bẩm.

Mộ Nhất Phàm đi trong khu thành phía bắc gần nửa giờ, cuối cùng cũng thấy một đội ngũ bác sĩ đang chữa trị cho người bị thương ở một mảnh đất trống.

Anh vội rảo bước tới, thấy Trịnh Quốc Tông đang bận rộn, vội gọi: “Lang băm, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trịnh Quốc Tông lắc đầu, khổ sở thở dài nói: “Tôi cũng không biết nữa, những người này bị thương rất kì lạ, càng chữa trị, vết thương lại càng lan rộng ra, hơn nữa, da thịt như bị chất hóa học nào đó ăn mòn, vết thương không chỉ có màu đen, còn bị thối rữa, trị kiểu gì cũng không hết được, khiến bác sĩ chúng tôi cũng phải bó tay.”

Ông cầm tay một người bị thương: “Cậu xem đi, người trong khu thành phía Bắc này đều bị thương như vậy.”

Mộ Nhất Phàm nhìn vết thương kia, chợt nheo mắt lại, vết thương này giống hệt vết thương do dị năng hệ ám tấn công.

Lẽ nào Chiến Bắc Thiên gặp Chiến Nam Thiên ở đây, sau đó hai người đánh chiến, khiến những người dân sống trong khu thành này bị thương thành ra như vậy?

Đúng lúc này, Chiến Bắc Thiên và Thẩm Khâm Dương bước ra khỏi túp lều vải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.