Đệ Nhất Thi Thê

Chương 231: Chương 231




“Đi thôi.” Mộ Nhất Phàm quét mắt nhìn bốn người một vòng, lại nhìn thoáng qua phía bên tay phải của Chu Toàn đứng ở sau cùng, sau đó để họ bước theo mình.

Bốn người Cao Phi liền hiểu Mộ Nhất Phàm đã sao chép dị năng kết giới của Trần Hạo, cũng không nói gì thêm, bám chắc phía sau anh.

Tang thi cấp thấp không còn bị dị năng ngăn cản, xông lên, điên cuồng tấn công về phía Cao Phi, không ngờ toàn bộ đều bị bắn ngược trở lại

Thậm chí có nhiều tang thi cấp thấp, dù không bị vỡ đầu nhưng ngã tại chỗ xong đều không thể đứng lên nổi.

Mộ Nhất Phàm đi đằng trước cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.

Từ sau khi họ vào thị trấn Thương Tụ, anh không cảm ứng được sự tồn tại của tang thi cao cấp nữa, nếu không anh đã không để nhóm Cao Phi đánh tang thi cấp thấp nhiều như vậy.

Lẽ nào sau khi anh vào thị trấn, nhóm Á Uy đã đi rồi?

Nhưng mà, không đúng chứ.

Nếu họ ngửi thấy mùi con người, đặc biệt là dị năng giả, đâu có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy.

Chu Toàn thấy Mộ Nhất Phàm bước không mục đích, bèn hỏi: “Nhất Phàm, anh có thể cảm ứng được tang thi cao cấp ở đâu không?”

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Tạm thời thì không.”

Càng không cảm ứng được, càng chứng minh có điều kỳ lạ.

Dựa vào năng lực của Á Uy, hẳn không thể thoát khỏi cảm ứng của anh.

Mộ Nhất Phàm vội vã xoay người: “Nơi này kì lạ quá, chúng ta rời khỏi đây trước đi.”

Nhóm Chu Toàn thấy sắc mặt Mộ Nhất Phàm là lạ, lập tức bước theo anh, đi về phía xe họ đỗ.

Đến khi họ đi tới ngoài thị trấn Thương Tụ, từ đằng xa đã thấy một bóng người đứng bên cạnh xe họ.

Mộ Nhất Phàm trông thấy bóng người quen thuộc thì chợt dừng bước lại, trong mắt không có chút ngạc nhiên nào.

“Là Chiến nhị thiếu gia.”

Chu Toàn nói vậy, sau đó đưa mắt nhìn Cao Phi.

Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm là một đôi, hai người sẽ không vì chuyện hai nhà bất hòa mà đánh nhau.

Thế nhưng, Chiến Nam Thiên thì khác, nguyên nhân khiến hai nhà bất hòa thành ra như vậy cũng là vì Chiến Nam Thiên, cho nên giờ hắn ta thấy có Mộ gia ở đây, nói không chừng sẽ gây sự với Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm thấp giọng nói: “Lát nữa nếu có cơ hội, mấy cậu mau lái xe đi, để tôi ở lại ngăn cản hắn.”

Khổng Tử Húc chau mày lại: “Sao bọn em có thể bỏ anh mà đi được.”

Chiến Nam Thiên không phải tang thi cao cấp, họ không tin năm người họ không đánh lại hắn.

Đặng Hiểu Nghị nói: “Sao chúng ta phải sợ hắn cơ chứ, dù năng lực của hắn có mạnh hơn chúng ta, nhưng mọi người đừng quên, giờ chúng ta vừa đeo khẩu trang, vừa đeo kính râm, chưa chắc Chiến Nam Thiên đã nhận ra chúng ta là người của Mộ gia, chỉ cần chúng ta giả vờ như không biết hắn rồi lái xe đi là được rồi.”

Mộ Nhất Phàm lắc đầu.

Nếu Chiến Nam Thiên không nhận ra anh là Mộ Nhất Phàm thì đã chẳng đứng trước xe đợi anh.

Hơn nữa, cũng không biết có phải bởi vì cơ thể này vốn là của Chiến Nam Thiên hay không, giữa anh và Chiến Nam Thiên luôn có một cảm giác quen thuộc kéo gần họ lại.

Cho nên, không có chuyện Chiến Nam Thiên không biết anh là ai.

Lúc ở thôn Thúy Hoa, Cao Phi đã từng gặp chuyện tương tự, trong ảo giác cũng từng xảy ra tình huống gần như vậy, bèn nói: “Chúng ta nghe Nhất Phàm, đừng đứng ở đây cản trở anh ấy.”

Bọn họ ở đây, chỉ gây phiền phức cho Mộ Nhất Phàm.

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm đi tới, cơ thể lóe lên, hóa thành một luồng sáng trắng phóng tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, nhìn thẳng Mộ Nhất Phàm không chớp mắt.

Những người đứng sau lưng Mộ Nhất Phàm lập tức xoay bước, chạy nhanh về phía xe ô tô.

Chiến Nam Thiên làm như không nhìn thấy bọn họ, ánh mắt không hề chuyển hướng.

Thế nhưng, lúc nhóm Khổng Tử Húc đi tới trước xe, đột nhiên ba bóng đen từ trên cây to nhảy xuống, nhảy chính xác xuống trần xe.

Lúc này, trần xe lõm xuống.

Mộ Nhất Phàm nhìn ba người trên trần xe chính là Á Uy, Lưu Tinh và Trần Khải Hào, ánh mắt hơi ngẩn ra.

Cơ thể anh vụt qua trong nháy mắt, đi tới trước mặt nhóm Cao Phi, chắn họ ở phía sau, ngay sau đó, Chiến Nam Thiên đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, cười lạnh nói: “Đến mạng cậu còn khó bảo vệ, cậu cho rằng có thể bảo vệ đám chúng nó sao?”

“Không thử thì sao biết có được hay không?”

Mộ Nhất Phàm tạo kết giới bao quanh nhóm Cao Phi.

Lưu Tinh thấy Mộ Nhất Phàm có hành động, nhưng không biết anh muốn làm gì, nhưng theo phản ứng, nhanh chóng phóng dị năng hệ hỏa ra tấn công Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm thấy vậy, lập tức dùng dị năng hệ thủy để phản kích, lập tức dập tắt lửa, còn dùng nước bắn Lưu Tinh ra cách đó hơn 30m, đập mạnh vào một gốc cây to.

Trần Khải Hào thấy Mộ Nhất Phàm ra tay, lập tức sử dụng thuật thôi miên với Mộ Nhất Phàm.

Ánh mắt Mộ Nhất Phàm nghiêm lại, phóng dị năng hệ tinh thần ra, thôi miên ngược lại Trần Khải Hào.

Trần Khải Hào đến giãy giụa cũng không kịp, lập tức bị Mộ Nhất Phàm khống chế, ra tay bắt lấy Á Uy.

Á Uy không biết Trần Khải Hào bị khống chế, cũng không ngờ Trần Khải Hào sẽ tấn công mình, lúc này, gương mặt tuấn tú của hắn in dấu năm ngón tay, da thịt bị cào bong, nhìn trông hết sức kinh hãi.

“Trần Khải Hào, chú làm cái gì vậy?” Á Uy giận dữ.

Trần Khải Hào dần lấy lại tinh thần: “Em… em vừa làm sao vậy?”

Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm nói: “Chú vừa bị khống chế.”

Mộ Nhất Phàm hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói một từ “Đi”, ý bảo đám Cao Phi nhanh chân lên một chút.

Đám Cao Phi không hề nghĩ ngợi mà quay đầu chạy.

Đặng Hiểu Nghị liền chạy về phía đống cây cỏ, nhất thời biến mất trước tầm mắt mọi người.

Chu Toàn gọi một chú chim dị thú hệ thủy ra, dẫn theo cậu ta và Cao Phi, Khổng Tử Húc đi.

Á Uy thấy vậy, lập tức bắn ra vô số mũi tên băng về phía Chu Toàn.

Mộ Nhất Phàm biến sắc, lập tức dùng dị năng hệ hỏa để làm tan chảy băng.

Chiến Nam Thiên thấy anh sử dụng dị năng hệ hỏa, nheo mắt lại: “Tôi thật sự càng ngày càng tò mò về cậu.”

Cơ thể hắn lóe lên một cái, bay tới trước mặt Chu Toàn.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Nam Thiên biến mất trước mặt, phản ứng đầu tiên là tạo một kết giới cho đám Chu Toàn vẫn chưa đi được bao xa.

Cùng lúc này, Chiến Nam Thiên phóng ra ba chùm tia laser về phía Chu Toàn, Khổng Tử Húc, Cao Phi, làm vỡ kết giới của Mộ Nhất Phàm.

Chiến Nam Thiên thấy ba người Chu Toàn vẫn bình yên vô sự, hơi ngẩn ra.

Hắn lại muốn tiếp tục đánh về phía Chu Toàn, nhưng từ đằng xa vang lên tiếng kêu: “Mami, mami, con không tìm thấy Trương Lạc đâu.”

Vương Băng từ đằng xa chạy tới, vừa thấy Mộ Nhất Phàm liền bay về phía anh.

“Vương Băng, đi mau đi.” Mộ Nhất Phàm lo lắng hô.

Sao Vương Băng hiểu được Mộ Nhất Phàm lo gì chứ, nghe thấy Mộ Nhất Phàm kêu tên mình, lại càng bay nhanh hơn về phía anh.

Nhóm Chu Toàn nhân lúc Chiến Nam Thiên ngớ ra, vội cưỡi dị thú rời đi.

Chiến Nam Thiên lấy lại tinh thần, tiếp tục dùng tia laser bắn về phía Chu Toàn.

Mộ Nhất Phàm lập tức tạo kết giới bảo vệ cho nhóm Chu Toàn, một lần nữa đỡ được đòn tấn công của Chiến Nam Thiên, nhưng kết giới lại bị vỡ ra lần nữa.

Dù sao anh cũng mới sao chép dị năng, còn chưa quen với loại dị năng này, không biết làm kết giới gì mới có thể đỡ lại đòn tấn công của Chiến Nam Thiên mà không bị vỡ.

Á Uy nhân cơ hội phóng băng tấn công về phía Vương Băng.

Lực chú ý của Mộ Nhất Phàm dồn hết trên người nhóm Chu Toàn, lúc băng sắp đâm vào cơ thể Vương Băng mới phản ứng được.

Anh lo lắng hô to: “Vương Băng, mau tránh ra.”

Mộ Nhất Phàm muốn tạo kết giới phòng ngự cho Vương Băng nhưng không kịp, băng phóng nhanh đâm mạnh vào thân thể Vương Băng.

“Vương Băng!” Nhóm Chu Toàn thấy Vương Băng bị đâm, vội vã kêu một tiếng.

Vương Băng cúi đầu nhìn nơi mình bị đâm, tủi thân mình Mộ Nhất Phàm: “Mami, con đau quá.”

Mộ Nhất Phàm thấy cậu ta không gặp vấn đề gì, mắng một tiếng: “Đồ ngốc này, ở đây nguy hiểm lắm, mau đi đi.”

Vương Băng chẳng động đậy gì, sau đó cơ thể “bùm” một tiếng, một Vương Băng hóa thành mấy trăm Vương Băng.

Mọi người sửng sốt.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Sao nhiều Vương Băng chui ra vậy?!

Chiến Nam Thiên nhíu mi, đây vẫn là lần đâu tiên hắn chứng kiến tình huống này.

Chu Toàn mau chóng lấy lại tinh thần, lập tức cưỡi dị thú rời đi.

Chiến Nam Thiên mất hứng thú với nhóm Chu Toàn, cũng không tiếp tục truy đuổi họ nữa, quay trở về mặt đất, ngẩng đầu nhìn mấy trăm Vương Băng trên bầu trời.

Mấy trăm Vương Băng nhìn nhau, dường như không bị thương, cậu khôi phục lại bộ dạng cao hứng, chạy tới bên người Mộ Nhất Phàm, gối lên vai Mộ Nhất Phàm, liên tục làm nũng gọi: “Mami ơi, mami ơi!”

“Cậu không sao chứ?”

Mộ Nhất Phàm thử sờ tay lên chỗ vết thương của một Vương Băng, thế mà lại không có miệng vết thương nào.

Đúng là kì lạ thật đấy.

Vương Băng nói: “Mami, con muốn chơi trốn tìm.”

Một Vương Băng khác cũng nói: “Mami, con muốn chơi trốn tìm.”

“Mami, con muốn chơi trốn tìm.”

“Mami, con muốn chơi trốn tìm.”

“Mami, con muốn chơi trốn tìm.”

Mộ Nhất Phàm: “………………….”

Chiến Nam Thiên lạnh lùng nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cậu có một đứa con trai lớn như vậy từ khi nào?”

Không phải chỉ có một, phải là vô số mới đúng.

Mộ Nhất phàm bị mấy trăm Vương Băng làm cho đau cả đầu, đâu còn rảnh để ý tới Chiến Nam Thiên.

“Rồi, rồi, mấy đứa đi trốn trước đi, tôi tìm sau được chưa?”

“Được.” Mấy trăm Vương Băng đều vỗ tay vui vẻ.

Mộ Nhất Phàm chỉ về phía Chiến Nam Thiên: “Nhớ phải trốn cho kỹ, đừng để bọn họ tìm được đấy.”

“Vâng.” Vương Băng gật đầu, nói với Chiến Nam Thiên: “Mấy chú bịt mắt trước đi.”

Chiến Nam Thiên: “………….”

Á Uy: “……………”

Trần Khải Hào: “……………..”

Mộ Nhất Phàm đỡ trán: “Không cần bịt mắt, mau đi nhanh lên, nếu không bị bắt được bây giờ.”

Mấy trăm Vương Băng nghe vậy, sốt ruột xoay người chạy, hơn nữa, mỗi Vương Băng lại chạy về một hướng khác nhau.

Muốn bắt được cháu á.

Không có cửa đâu!

Cả đám Vương Băng vừa đi, bầu không khí yên tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.