Đệ Nhất Thi Thê

Chương 252: Chương 252




Lỗ Thu càng nghe, chân mày lại càng nhíu chặt lại.

Lúc hắn tìm Trần Giai làm chuyện này, đã dặn đi dặn lại, trước khi chuyện của Mộ Nhất Phàm còn chưa được chắc chắn và chưa được phán quyết, tuyệt đối không được làm gì quá phô trương để người ta nghi ngờ, thế nhưng, tên ấy lại không nghe theo lời hắn, bằng không đã không bị người ta phát hiện ra.

“Về lý do chúng cháu nghi ngờ bác gái…” Mộ Nhất An nhìn về phía Triệu Vân Huyên: “Bởi vì người của cháu lúc thấy bác lên xe, có vẻ vội vội vàng vàng, hết sức lo lắng, người của cháu chú ý, liền theo bác quay về tòa nhà Mộ thị, chuyện về sau thế nào, mọi người đều biết rồi đó.”

Thật ra họ nghi ngờ Triệu Vân Huyên còn vì một lý do khác, lúc hàng xóm của tám người tố cáo bởi vì không được nghe điều tra về vụ xét xử này, nên rảnh rỗi nói chuyện với nhau rằng rất có thể là do mẹ kế hãm hại con riêng, cho nên, câu nói này khiến người của cậu chú ý, sau đó lại thấy Triệu Vân Huyên vội vội vàng vàng lên xe rời khỏi cục điều tra, liền theo sau.

Mộ Duyệt Phong nhìn về phía Triệu Vân Huyên: “Chị ba, chị còn lời gì muốn nói không?”

Triệu Vân Huyên phản bác: “Mấy người nói những thứ này có thể chứng minh được cái gì? Chị chỉ nói với Trương Khánh Vân “Lập tức ngừng chuyện này”, cũng đâu có nói là chuyện gì, là mấy người tự liên hệ chuyện chị nói với vụ Nhất Phàm bị hãm hại, chuyện tố cáo này không liên quan gì tới chị và Nhất Hàng.”

Sắc mặt Lỗ Thu tối xuống.

Rõ ràng Triệu Vân Huyên không muốn thừa nhận chuyện này, muốn hắn phải tự gánh chịu hết mọi hậu quả.

Chín người lính khác đều chau mày, họ đều là binh lính do Mộ nhị thiếu gia chọn ra, họ không hy vọng theo Mộ nhị thiếu gia thì có thể ăn sung mặc sướng, giống như những ngày trước mạt thế, nhưng ít nhất cũng phải đối xử chân thành, coi họ như anh em, nếu như thế, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ một lòng một dạ theo Mộ nhị thiếu gia cả đời.

Chứ không phải như bây giờ, giống như một tấm gỗ, bị người ta vứt bỏ ra ngoài, khiến họ không khỏi hâm mộ với nhóm Cao Phi, nhóm Cao Phi vừa gặp chuyện, đại thiếu gia chẳng nhiều lời, cũng không quản bên ngoài nguy hiểm tới đâu, liền chạy đi tìm họ về, giờ trong doanh địa, không ai là không nói nhóm Cao Phi có phúc lớn.

Mộ Duyệt Thành thấy Triệu Vân Huyên trốn tránh sự việc, giận đến mức hận không thể dùng dị năng đập chết bà: “Quả đúng là Mộ gia bị bà làm cho mất hết thể diện.”

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, trong doanh địa còn mấy ai dám theo Mộ gia nữa chứ.

Triệu Vân Huyên giận dữ: “Sao tôi lại làm mất thể diện của Mộ gia? Mộ Duyệt Thành, anh cứ như vậy đổ hết tội tình lên đầu tôi và con, muốn nhìn tôi và Nhất Hàng xảy ra chuyện gì sao? Nếu như tôi và con xảy ra chuyện, chẳng lẽ Mộ gia sẽ không mất thể diện?”

Mắt Mộ Duyệt Thành đỏ vằn lên nhìn bà chòng chọc: “Triệu Vân Huyên, bà còn nhớ lúc Nhất Phàm vừa tới thành B, tôi đã nói gì không?”

Triệu Vân Huyên sửng sốt.

“Lúc đó tôi đã nói, ‘Nếu sau này bà còn như vậy, tôi sẽ nghi ngờ không biết bà có đủ tư cách làm mẹ hay không’, nhưng sự thật chứng minh, cái chức người mẹ này không hợp với bà một chút nào, Triệu Vân Huyên, sau này bà tự xử lý cho tốt đi.”

Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Mộ Duyệt Phong: “Duyệt Phong, ngày mai em tuyên bố tin anh với Triệu Vân Huyên không còn là vợ chồng ra, từ nay về sau, Triệu Vân Huyên không còn là vợ của Mộ Duyệt Thành này nữa.”

Triệu Vân Huyên liền trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Mộ Duyệt Thành: “Mộ Duyệt Thành, anh muốn hủy quan hệ vợ chồng của chúng ta?”

“Anh ba, anh….”

Mộ Duyệt Phong cũng không biết nên khuyên bảo anh ba của mình thế nào, bởi vì những việc Triệu Vân Huyên đã làm thật quá đáng, trước đó, chuyện bà không nhận Mộ Nhất Phàm là con trai của anh ba đã khiến ông hết sức tức giận, giờ lại thêm chuyện vu khống cho Nhất Phàm nữa.

Phải biết nếu vu khống thành công, không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới nhường nào, không chỉ bị móc tinh hạch ra, còn bị đuổi khỏi thành B, những khu an toàn khác cũng không thu nhận, chỉ có thể làm người bình thường lang thang bên ngoài.

Thế nhưng, ngoài thành nguy hiểm tới nhường nào, hẳn những người ra ngoài tìm vật tư đều biết cả, thật sự không thể sinh tồn một mình bên ngoài.

Cho nên, việc làm lần này của Triệu Vân Huyên quả đúng là có phần quá đáng, nếu không phải bà là chị dâu, ông đã tát lật mặt bà từ lâu rồi.

Nếu cứ giữ Triệu Vân Huyên ở lại Mộ gia, không biết sau này bà còn gây ra bao nhiêu chuyện nữa.

Mộ Duyệt Tri lắc đầu nhìn Mộ Duyệt Phong, ý bảo ông không cần nói nhiều.

Triệu Vân Huyên kích động nhào tới Mộ Duyệt Thành: “Mộ Duyệt Thành, Triệu Vân Huyên tôi đã theo ông bao nhiêu năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cũng đã bỏ ra rất nhiều cho cái nhà này, tôi không tin trong lòng ông không biết, huống hồ chuyện vu khống Nhất Phàm này không phải do tôi làm, ông còn chưa tra rõ, đã nói muốn cắt đứt quan hệ vợ chồng với tôi, ông đúng là quá tàn nhẫn.”

Mộ Duyệt Thành hết sức thất vọng với bà ta, đã tới nước này rồi, mà bà vẫn không chịu thừa nhận chuyện mình làm: “Triệu Vân Huyên, ở đây ai mới là người nhẫn tâm hả, lúc bà hại Nhất Phàm, có nghĩ nếu như chuyện thành công, Nhất Phàm sẽ bị thế nào không? Bà làm như vậy chẳng lẽ không tàn nhẫn? Được, bà nói tôi còn chưa tra cho rõ đã kết luận, vậy tôi sẽ điều tra rõ ràng, để cho bà thấy rõ.”

Ông nhìn về phía Lỗ Thu: “Lỗ Thu, cậu nói xem, chuyện vu khống Nhất Phàm, là cậu ôm cừu thù đại hận với Nhất Phàm, hay là người khác sai cậu đi làm, nếu như có người chỉ điểm, vậy ai đã sai cậu?”

Triệu Vân Huyên căng thẳng nhìn về phía hắn ta, trong mắt lộ ra tia khẩn khoản cầu xin.

Lỗ Thu chau mày, nhìn Mộ Duyệt Thành, lại nhìn Triệu Vân Huyên, do dự không biết mình nên tiếp tục trung thành, hay là nói ra sự thật.

“Lỗ Thu, ông đừng vờ thừa nhận là mình làm nữa, người như Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng, không đáng để chúng ta tận tâm tận tụy với họ.”

Một cậu lính ở bên phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Gánh chịu tất cả hậu quả nghiêm trọng tới cỡ nào, so với bất cứ ai ông còn biết rõ hơn.”

Một cậu lính ở bên trái cũng nói: “Nhìn hành động của Triệu Vân Huyên thế kia, nhất định sau khi ông bị chịu phạt, liền ném ông ra sau đầu, đâu còn bận tâm xem ông sống hay chết, đến khi đó, ông không còn dị năng, sinh tồn bên ngoài thế nào đây?”

Bọn họ đã theo Mộ Nhất Hàng được chừng hai tháng, chưa nói tới chuyện có bao nhiêu tình cảm với Mộ Nhất Hàng, thế nhưng Mộ Nhất Hàng chỉ có huấn luyện và huấn luyện với họ, hy vọng họ có năng lực cao nhất trong doanh địa, trở thành tiểu đội số một của doanh địa.

Về phần này họ vẫn vui lòng phối hợp, bởi vì họ cũng không muốn mình thua kém những người khác.

Thế nhưng, ngoài huấn luyện và xem thành thích huấn luyện của họ ra, Mộ Nhất Hàng không có bất cứ qua lại gì với họ, huấn luyện xong không sai họ đi làm việc, thì cũng là quay về phòng làm việc của Mộ thượng tướng để nghỉ ngơi, khiến họ có cảm giác như mình là con chó của Mộ Nhất Hàng.

Giờ gây thêm chuyện như này, lòng họ lại càng nguội lạnh.

Lỗ Thu nghĩ tới trước đó Triệu Vân Huyên cứ một mực trốn tránh, trông bà như vậy, đúng là thật sự có thể mặc kệ sự sống chết của họ thật, nếu như vậy, thật sự không đáng để họ phải hy sinh.

Hắn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, mới lấy lại tinh thần nói: “Mộ thượng tướng, đúng là nhị thiếu gia đã sai tôi đi hãm hại đại thiếu gia, hơn một tháng trước, cũng chính là lúc đại thiếu gia đi tìm nhóm Cao Phi, nhị thiếu gia đã ra lệnh cho tôi đi làm chuyện này.

Mới đầu hắn còn không đồng ý làm chuyện này, bởi vì dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại người khác không hợp với một quân nhân như hắn, sau đó, hắn đã phân vân rất lâu mới đồng ý làm chuyện này.

Lại nói, chính hắn cũng không biết khi đó mình làm sao, có lẽ vì muốn nhị thiếu gia tin tưởng mình hơn một chút, muốn trở thành một thủ hạ đáng tin của nhị thiếu gia, nên mới làm loại chuyện không có tình người này.

Mộ Duyệt Thành ngẩn ra.

Tuy rằng ông đã biết rõ ai phái Lỗ Thu đi làm, nhưng sau khi nghe chính miệng Lỗ Thu thừa nhận xong, vẫn cảm thấy rất kinh hãi, có chút không thể chấp nhận chuyện con trai thứ của mình đi hại con trai cả.

Mộ Duyệt Phong và Mộ Duyệt Tri cũng không thể tin Mộ Nhất Hàng lại làm chuyện này, chuyện này xảy ra, ngoài kinh hãi ra, họ còn thấy đau lòng, khó chịu.

“Cậu nói vớ vẩn, cậu đang vu khống con trai tôi, Nhất Hàng con tôi không thể làm chuyện này.” Triệu Vân Huyên trở nên hết sức kích động, thậm chí còn có phần điên cuồng, bà nhào về phía Lỗ Thu, túm lấy cổ áo hắn: “Nhất Hàng nhà tôi đã làm gì có lỗi với cậu, sao cậu lại muốn hại Nhất Hàng.”

Ngay sau đó, “Bốp” một tiếng, Triệu Vân Huyên giáng một cái tát vào mặt Lỗ Thu, lúc này đây, hình tượng phu nhân của bà đã mất hoàn toàn.

Mộ Duyệt Thành thấy Triệu Vân Huyên đánh binh lính của mình, liền giận dữ: “Mấy cậu còn không kéo bà ta ra.”

Binh lính bên cạnh Lỗ Thu lập tức kéo Triệu Vân Huyên ra.

Triệu Vân Huyên ra sức giãy giụa, rống to lên: “Mấy người buông ra, tôi muốn đánh chết cái tên vu khống con tôi này.”

Mộ Duyệt Thành tiến lên một bước, “bốp” một tiếng, ông tát mạnh vào mặt Triệu Vân Huyên, Triệu Vân Huyên bị tát lật mặt, trên gương mặt còn hằn dấu bàn tay đỏ lừ.

“Triệu Vân Huyên, bà làm loạn đủ chưa? Bà tưởng rằng bà làm loạn như vậy thì có thể thoát tội được à?”

Mộ Duyệt Thành cố đè nén lửa giận trong lòng, mệt mỏi nói với Mộ Nhất An: “Trước mắt nhốt vào trong địa lao, đợi xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi, quay lại xử lý bà ấy sau.”

Triệu Vân Huyên nhìn ra Mộ Duyệt Thành nghiêm túc, lúc này mới hốt hoảng, vội nắm lấy ống tay áo Mộ Duyệt Thành: “Duyệt Thành, Duyệt Thành, anh không thể như vậy, anh không thể giam em vào trong địa lao, em.. em sai rồi, em sai rồi vẫn chưa được sao, anh tha thứ cho em lần này có được không, sau này em không dám tái phạm nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.