Đệ Nhất Thi Thê

Chương 262: Chương 262




Dưới bầu không khí lãng mạn tình cảm như vậy, sao Chiến Bắc Thiên có thể từ chối lời mời của người yêu, hắn ôm Mộ Nhất Phàm chui vào trong căn phòng trong không gian, thời tiết nhoáng cái liền nóng hơn 10°.

Hai người ôm hôn nồng nhiệt, đôi bàn tay không kịp chờ đợi cởi quần áo trên người đối phương, lăn trên giường triền miên dây dưa, tình hình vô cùng kịch liệt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc giường gọn gàng trở nên xốc xếch.

Mãi đến khi bên ngoài không gian đã sang tới ngày hôm sau, hai người mới sảng khoái ra khỏi không gian, quay trở lại khu nhà của Thẩm Khâm Dương.

Những người say rượu đêm qua đều đang day day cái đầu đang phát đau, ngồi trên ghế ăn cháo do hai cô gái nấu cho.

Họ trông thấy hai người đàn ông từ ngoài cửa sổ trở về, đều nở nụ cười sâu xa.

“Uầy uầy, cho tôi xem cái nào, cái gì đây?”

Thẩm Khâm Dương ngồi gần Mộ Nhất Phàm nhất trông thấy chiếc nhẫn trên tay Mộ Nhất Phàm, liền rảo bước tới, giơ tay Mộ Nhất Phàm lên nói với cánh Tỉnh Quân Lâm: “Mấy ông xem, cái gì đây? Cái gì đây?”

Tịch Hoan nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Mộ Nhất Phàm, khó hiểu nhìn Thẩm Khâm Dương: “Không phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi sao? Có gì đâu mà ngạc nhiên?”

“Đúng chỉ là nhẫn, nhưng ngạc nhiên ở chỗ, tối qua còn chưa có, chỉ sau một đêm đã có thêm một chiếc nhẫn.”

Thẩm Khâm Dương nhìn về phía Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm: “Hai người thành thật khai báo đi, cả đêm qua hai người đi đâu? Làm gì?”

Vưu Cảnh Phong cười nói: “Khâm Dương, chuyện phu phu nhà người ta, ông có thể bớt để ý tới không.”

“Hiếm khi tôi có cơ hội trêu Bắc Thiên, mấy ông nhìn xem, Nhất Phàm cười phơ lớ thế kia, có phải hôm qua được cầu hôn hay không?”

“Đúng thì sao?” Mộ Nhất Phàm giơ ngón tay lên, quơ quơ trước mắt Thẩm Khâm Dương: “Chói chưa? Lóa chưa? Bị kim cương trên nhẫn tui làm cho chói lóa chưa?”

Thẩm Khâm Dương vội che mắt lại: “Đâu chỉ chói đâu, suýt mù hai mắt tui rùi đây nè, ai u, đau quá, đau quá.”

Mọi người cười ha hả, bị hai kẻ dở hơi này chọc cười.

Thẩm Khâm Dương buông tay xuống: “Nhất Phàm, sao trên tay cậu có nhẫn, mà Bắc Thiên lại không có?”

Chiến Bắc Thiên chau mày lại.

Hôm qua hắn chỉ nghĩ muốn tặng cho Mộ Nhất Phàm một chiếc nhẫn, không nghĩ tới chuyện mình cũng cần phải đeo một chiếc.

Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng nói: “Tôi không chuẩn bị nhẫn, đợi hôm nào đi tìm vật tư, nhất định sẽ tìm một chiếc thật đẹp về cho Bắc Thiên.”

“Cậu như vậy có phải không có thành ý gì không?”

Khóe miệng Chiến Bắc Thiên cong lên: “Là tại tôi quá đột ngột.”

“Uầy, Bắc Thiên, ông không hổ là quân nhân, cầu hôn mà còn có thể đánh úp.”

Tỉnh Quân Lâm cố nhịn cười: “Khâm Dương, ông đừng trêu hai người họ nữa.”

“Rồi, tôi không trêu hai người họ nữa, chuyển qua trêu ông với Tịch Hoan được không? Hai người nói qua đông sẽ kết hôn, thế sao ngay cả một chiếc nhẫn cũng không có? Nhìn hai người có giống người sắp kết hôn không hả?”

“Làm gì có chuyện bọn tôi không có nhẫn, chẳng qua là lo lúc đi tìm vật tư sẽ làm hỏng nhẫn nên mới cất đi, đợi khi nào cưới thì lấy ra.”

Thẩm Khâm Dương nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tỉnh Quân Lâm, cảm thấy chẳng thú vị chút nào, liền chuyển qua Vưu Cảnh Phong: “Cảnh Phong, Quân Lâm với Tịch Hoan sắp kết hôn tới nơi rồi, ông với Tào Hân Hân định khi nào thì cưới?”

Vưu Cảnh Phong chau mày: “Có phải ông phải trêu tất cả mọi người xong mới chịu được hay không hả? Hơn nữa, trước khi nói bọn tôi, sao ông không tự kiểm điểm lại mình đi? Bao giờ ông mới chịu tìm bạn gái hả?”

Thẩm Khâm Dương hừ nhẹ: “Tôi thèm vào mà tìm bạn gái ấy.”

Viêm Lỗi cười nói: “Ông không tìm bạn gái, thế tìm bạn trai cũng được.”

Những người khác cười ha hả.

“Sợ mấy ông rồi, tôi vào bếp lấy cháo cho hai người Nhất Phàm đã.”

Thẩm Khâm Dương vội trốn vào phòng bếp, tránh cho bị đám người trong phòng khách thay phiên nhau trêu chọc.

Anh vừa đi, mọi người cười rộ lên.

Mọi người ăn sáng xong, đều lên xe rời khỏi khu nhà của Thẩm Khâm Dương.

Chiến Bắc Thiên đưa Mộ Nhất Phàm và con trai về doanh địa.

Hai người bước xuống xe, một bông tuyết nhỏ như hạt gạo rơi xuống mũi Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm sờ lên mũi, thấy bông tuyết trắng dính trên ngón tay, liền ngẩng đầu lên nhìn, anh thấy nền trời u tối, từng bông tuyết nhỏ khẽ bay.

“Tuyết rơi rồi.”

Chiến Bắc Thiên ngước mắt nhìn lên bầu trời, bế con trai ra khỏi xe, bước nhanh tới tòa nhà văn phòng, sau đó đặt con xuống: “Kình Thiên, con tự đi tìm ông Trịnh đi.”

“Vâng.”

Mộ Kình Thiên được quấn kín như bánh chưng, đôi chân ngắn quen lối mà chạy đi tìm Trịnh Quốc Tông.

Những người lớn đi qua bên cạnh bé con, đều bị sự đáng yêu của em làm cho rung rinh.

Chiến Bắc Thiên vừa vào phòng làm việc liền hỏi Mao Vũ vẫn đang bận rộn: “Đã chuẩn bị ổn thỏa để trú đông chưa?”

Mao Vũ thấy Chiến Bắc Thiên vừa vào phòng làm việc đã hỏi chuyện này, liền quay đầu nhìn mưa tuyết bên ngoài cửa sổ: “Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, các thiết bị giữ ấm đã được lắp đặt xong.”

“Nhân lúc tuyết còn chưa lớn, cậu với Lục Lâm lại dẫn đội ra ngoài tìm thêm nhiều tinh hạch và vật tư về, nhất là tinh hạch, phải kiếm nhiều vào, nhân mùa đông này không thể ra ngoài tìm vật tư, có thể ở trong phòng hấp thu năng lượng trong tinh hạch.”

“Vâng, em đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Mộ Nhất Phàm đi vào sau nghe thấy Chiến Bắc Thiên phân phó nhiệm vụ, bèn nói: “Em cũng phải nhân lúc tuyết còn chưa lớn, dẫn nhóm Trần Hạo đi tìm vật tư mới được.”

Chiến Bắc Thiên lại không đồng ý: “Mộ Nhất Hàng và mẹ cậu ta còn chưa bị trục xuất khỏi thành B, chuyện vẫn chưa được coi là đã kết thúc, cho nên, nếu em không ở thành B, rất có thể sẽ xảy ra biến cố, về nhóm Trần Hạo, có thể đi tìm vật tư cùng nhóm Mao Vũ.”

“Được, em nghe theo anh..”

Mộ Nhất Phàm muốn đưa nhóm Trần Hạo đi làm nhiệm vụ cũng là vì muốn nhân lúc khắp nơi chưa bị tuyết bao phủ, lại một lần nữa cho họ rèn luyện.

Chiến Bắc Thiên bàn giao nhiệm vụ xong, liền dẫn Mộ Nhất Phàm đi dạo trong doanh địa, xem trong doanh địa còn thiếu những gì.

“Hình như doanh địa của anh lại có thêm người.” Mộ Nhất Phàm để ý thấy có nhiều người đi tới đi lui qua thao trường hơn trước kia.

Chiến Bắc Thiên chau mày: “Đúng là nhiều hơn, mỗi lần đi tìm vật tư về, trong đội lại dẫn theo một nhóm người may mắn còn sống về, chỉ là doanh địa này sắp không chứa nổi nhiều người như vậy.”

Vốn là hắn muốn cho dựng lều vải trên bãi đất trống, nhưng giờ thời tiết không quá nóng thì cũng quá lạnh, căn bản không thể dựng lều cho người sống ở bên ngoài, nếu không, họ sẽ chết vì lạnh hoặc chết vì nóng.

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Doanh địa của anh quy hoạch tốt thật đấy, cứ như một đất nước thu nhỏ ấy, anh xem, bên kia còn có một khu giao dịch, chuyên cho mọi người trao đổi tinh hạch và lương thực, đúng là rất tiện cho họ.”

Chiến Bắc Thiên nhìn những người còn sống sót đang trao đổi vật tư dưới trường học, nói: “Chỗ của anh rất tự do, ngày nghỉ họ có thể ra ngoài kiếm tinh hạch hoặc tự tạo thành đội đi tìm vật tư, những đồ họ kiếm được đều thuộc về họ, tạo khu giao dịch kia cũng là để họ tiện mua được đồ dùng mình cần.”

Sau khi xác định mọi việc trong doanh địa đều được an bài ổn thỏa, Chiến Bắc Thiên mới yên tâm dẫn Mộ Nhất Phàm tới căn tin ăn cơm trưa.

Bọn họ vừa đi tới cổng, đã bị một cặp vợ chồng trung niên ngăn giữa lối đi.

“Chiến thiếu tướng, tôi muốn biết con trai tôi Trương Lạc đã phạm sai lầm gì, vì sao bị giam nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa được thả ra.”

Mộ Nhất Phàm nhận ra đôi vợ chồng trung niên này, họ chính là cha mẹ của Trương Lạc.

Chiến Bắc Thiên nghe thấy họ nhắc tới Trương Lạc, nheo mắt lại: “Nhóm Mao Vũ chưa nói Trương Lạc phạm sai lầm gì sao?”

Nếu cha mẹ của Trương Lạc không xuất hiện, suýt nữa hắn đã quên phải xử lý chuyện của Trương Lạc.

“Có nói, nói là Trương Lạc đã cãi lệnh của Chiến thiếu tướng nhiều lần nên mới bị giam, nhưng mà con trai chúng tôi đã bị giam cả tháng nay rồi mà vẫn chưa thấy đi ra, bậc cha mẹ chúng tôi đương nhiên phải lo lắng.”

Bọn họ tin tưởng cách làm việc của cấp dưới Chiến thiếu tướng, chắc chắn sẽ không có chuyện dùng hình phạt để hành hạ con trai họ, nhưng thân là cha mẹ Trương Lạc, sao họ có thể không lo cho con trai mình được.

Chiến Bắc Thiên nói: “Chuyện của em ấy cháu vẫn chưa xử lý, đợi cháu xử lý xong sẽ thả người ra.”

Ngày đó, sau khi trở về thành B, để canh chừng Chiến Nam Thiên, hắn không rời dị không gian lấy nửa bước, cho nên vẫn chưa thẩm vấn Trương Lạc.

“………….”

Không đợi bố mẹ Trương Lạc hỏi thêm, Chiến Bắc Thiên đã nói: “Giờ cháu đi xem Trương Lạc luôn.”

Nhà giam không phải chỗ người thường có thể tới, cha mẹ của Trương Lạc hiển nhiên không dám đi theo.

Mộ Nhất Phàm nhìn cặp vợ chồng trung niên phía sau: “Cũng vì Mộ Nhất Phàm từng giết hại anh trai cậu ta, nên Trương Lạc mới ra tay hại em, em nghĩ anh không nên xử phạt cậu ấy vì chuyện này.”

“Cậu ta bị giam trong nhà lao, không chỉ vì chuyện này, còn vì cậu ta đã làm trái lệnh rất nhiều lần, nếu như không trừng phạt răn đe, sau này cậu ta sẽ còn làm như vậy, lần này cậu ta không giết được em, có thể lần sau sẽ dùng những biện pháp khác để hại em.”

Mộ Nhất Phàm không nói gì nữa, theo Chiến Bắc Thiên đi tới cửa buồng giam thì dừng lại, tránh cho Trương Lạc nhìn thấy anh rồi lại kích động, anh ở bên ngoài cửa buồng giam nghe Chiến Bắc Thiên thẩm vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.