Đệ Nhất Thi Thê

Chương 267: Chương 267




Mộ Nhất Hàng đang muốn khởi động xe rời khỏi thành B, không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Ngoài thành B.”

“Ngoài thành B sao?” Triệu Vân Huyên hồ nghi trông thấy Mộ Nhất Hàng bị cạo đầu, đột nhiên nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong cục điều tra, lo lắng nói: “Không được, chúng ta không thể rời khỏi thành B, Nhất Hàng, con về xin bố con đi, chắc chắn bố con sẽ mềm lòng, đưa chúng ta về Mộ gia.”

“Quay về cầu xin ông ấy?” Mộ Nhất Hàng cười xùy một tiếng, quay đầu giận dữ nói: “Mẹ nghĩ sau khi mẹ nói vậy xong, chúng ta còn quay về đấy được sao?”

Chẳng lẽ hắn không muốn đợi đến khi bố mềm lòng, bố sẽ không kiêng nể mà phái người tới đón hắn sao?

Dù bố hắn có không mềm lòng, chỉ cần Mộ Nhất Phàm chết vì ung thư, đến khi bố hắn chỉ còn lại một người con trai là hắn, sớm muộn gì cũng sẽ sai người đón hắn về.

Thế nhưng, sau chuyện vừa mới xảy ra kia, muốn bố tha thứ cho hắn, là chuyện không thể nào.

Triệu Vân Huyên mờ mịt nhìn hắn: “Mẹ nói cái gì?”

Mộ Nhất Hàng thấy đôi mắt Triệu Vân Huyên có thần, không còn điên điên khùng khùng cười cợt như trước, khẽ nhíu mi: “Mẹ, mẹ không điên à?”

“Sao mẹ lại điên?” Triệu Vân Huyên ôm gương mặt đau nhói, sau đó day day đầu: “Đầu.. đầu mẹ đau quá, mẹ.. mẹ không nhớ nổi sau khi chúng ta bị phán hình, đã xảy ra chuyện gì, mẹ…”

Mộ Nhất Hàng tức giận đập mạnh xuống tay lái, đôi mắt hằn lên tơ máu, thoạt trông hết sức dọa người.

Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, sau khi chúng ta bị phán hình, bị đưa tới phòng hành hình, trong khi không được tiêm thuốc tê, họ đã lấy tinh hạch trong đầu con ra.”

Chỉ cần nhớ tới cảnh đó, hắn liền cảm thấy sợ hãi, thật sự hận không thể giết chết đám bác sĩ đã hành hình với hắn, và cả cái tên Mộ Nhất Phàm hại hắn luân lạc tới nông nỗi này.

Triệu Vân Huyên nghe nói vậy, đầu đau như muốn nổ tung ra, đau đến không chịu nổi.

Hình ảnh Mộ Nhất Hàng bị hành hình từ từ xuất hiện trong đầu bà, sau đó, bà nhớ hết toàn bộ mọi chuyện.

“Mẹ.. mẹ nhớ ra rồi, mẹ thấy trợ lý bác sĩ cạo đầu con, còn.. còn cầm dao rạch xuống đầu con.”

Chỉ vừa nghĩ tới cảnh kia, bà đã không chịu được mà run lên: “Quá.. quá khủng khiếp, quá khủng khiếp!”

Ngay lập tức, bà nghĩ tới điều gì đó, nắm lấy tay Mộ Nhất Hàng: “Nhất Hàng, con không sao chứ? Con có bị lấy tinh hạch dị năng ra không?”

Mộ Nhất Hàng nghi hoặc: “Mẹ, sao mẹ thấy được?”

Theo như hắn biết, lúc phạm nhân bị hành hình, ngoài bác sĩ ra, những người khác không được nhìn.

“Không phải lúc đó mẹ bị đưa tới căn phòng bên cạnh phòng hành hình hay sao? Hai căn phòng cách nhau một bức tường, thật ra lớp tường đấy là kính hai mặt, mẹ có thể thấy rõ những gì xảy ra trong phòng hành hình.”

Triệu Vân Huyên khoanh tay ôm chính bản thân mình: “Lúc đó, dù mẹ gọi thế nào, dù mẹ gào ra sao, người trong phòng hành hình cũng không nghe được tiếng của mẹ, thậm chí mẹ còn dùng đầu muốn đập vỡ kính thủy tinh, sau đó.. sau đó mẹ không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Mộ Nhất Hàng nghĩ rất có thể vì mẹ mình bị kích thích, nên mới phát điên như vậy.

Hắn nổi đóa nói: “Nhất định là do Mộ Nhất Phàm, nhất định anh ta đã mua chuộc người của cục điều tra, khiến họ đưa mẹ tới phòng bên cạnh phòng hành hình, lấy con ra để hành hạ mẹ.”

Trong mắt mẹ hắn, hắn là tất cả của mẹ, tận mắt chứng kiến con trai mình bị hành hạ như vậy, quả thật kinh khủng hơn bất cứ hình phạt nào khác.

Mộ Nhất Hàng sờ tay về phía túi áo, trong đó có đựng tinh hạch của hắn, trong mắt hắn từ từ toát lên hận thù và sự tàn ác: “Mộ Nhất Phàm, hãy đợi đấy.”

Hắn khởi động xe, lái về phía ngược lại thành B.

Triệu Vân Huyên càng ngày càng đi xa khỏi thành B, vội vàng hỏi: “Nhất Hàng, con định đi đâu? Giờ con không có dị năng, chúng ta sẽ chết bên ngoài mất, con quay về thành B tìm bố con đi, nhất định ông ấy không nỡ để con chịu khổ đâu.”

Mộ Nhất Hàng cố nén lửa giận: “Mẹ, chúng ta không thể về được.”

“Sao lại không về được, con là con trai bố con, ông ấy…”

“Mẹ!” Mộ Nhất Hàng giận dữ la to: “Rốt cuộc mẹ có nhớ, ban nãy mẹ vừa nói gì với ông nội không?”

Triệu Vân Huyên bị tiếng la của con trai làm cho giật mình: “Nói gì?”

“Chuyện mẹ tìm người đi hại ông nội, mẹ nói ra hết rồi, mẹ nghĩ rằng giờ chúng ta còn quay lại được sao?”

“Sao.. sao cơ?” Triệu Vân Huyên không thể tin nhìn con trai: “Sao.. sao lại thế, sao mẹ lại có thể nói ra chuyện này..”

Dù có đánh chết bà, bà cũng không thể nói ra.

“Trước đó mẹ điên lên, cái gì cũng nói hết ra, nếu mẹ tỉnh táo sớm một chút, đã không thành ra như vậy.” Mộ Nhất Hàng tức giận đạp mạnh chân ga, phóng ra ngoài.

Lời đã nói giống như nước đã đổ, không thể vãn hồi.

Chỉ là, hắn không thể hiểu, vì sao mẹ hắn đang điên như vậy, lại đột nhiên tốt lên?

Ngay lập tức, Mộ Nhất Hàng thấy trên đường lớn có hai bóng người, lập tức phanh gấp.

Triệu Vân Huyên đang ngẩn ra vội bám lấy thân xe: “Nhất Hàng, sao đột nhiên lại phanh gấp?”

Đôi mắt Mộ Nhất Hàng đỏ quạch lên, nhìn chòng chọc ra bên ngoài, trong miệng lạnh lùng gằn ra ba chữ: “MỘ – NHẤT – PHÀM!”

Sau đó, hắn bị người đàn ông đứng bên cạnh Mộ Nhất Phàm làm cho ngẩn ra.

Kia không phải đại thiếu gia nhà họ Chiến, Chiến Bắc Thiên hay sao? Sao Chiến Bắc Thiên lại ở với Mộ Nhất Phàm?

Mộ Nhất Hàng lập tức chú ý tới bàn tay đang ôm eo Mộ Nhất Phàm kia, hai người thân mật thể như đôi tình nhân, khiến hắn không thể đoán ra rốt cuộc giữa hai người có mối quan hệ gì.

Triệu Vân Huyên nghe vậy, vội ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Dưới gốc cây to, có bóng hai người đang đứng, một trong số đó là Mộ Nhất Phàm.

Lúc này, bà như lên cơn điên mà đẩy cửa xe ra, nhưng lại bị Mộ Nhất Hàng ngăn lại.

Mộ Nhất Hàng hạ cửa xe xuống, gió lạnh lập tức thốc vào.

“Là anh phải không? Anh đã dùng dị năng hệ tinh thần khiến mẹ tôi nói ra những lời đó phải không?”

Mộ Nhất Phàm không lên tiếng, cứ như vậy lặng lẽ nhìn Mộ Nhất Hàng, cái đầu trọc lốc và đôi mắt đỏ quạch, cùng gương mặt tràn đầy hận thù kia khiến anh không thể nào tìm ra được bóng hình của anh trai mình trong đó.

Anh trai đối xử rất dịu dàng với anh, không giống như Mộ Nhất Hàng ở trước mặt đang nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy hận thù, cả Triệu Vân Huyên cũng như vậy.

Tuy rằng trong hiện thực mẹ rất ít khi chăm sóc anh, nhưng chưa từng bỏ rơi không quan tâm đến anh, mỗi khi nhìn thấy anh, gương mặt lại thấp thoáng ý cười, không giống người trước mặt anh lúc này đây một chút nào.

Nhìn tới đây, đột nhiên anh hiểu rõ một điều, dù hai người có trông giống nhau tới đâu, nhưng tâm tình khác nhau, sẽ mang tới rất nhiều khác biệt, thậm chí còn cảm thấy hai người đó không giống nhau một chút nào.

Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn sang một bên, không muốn trông thấy hai người họ nữa.

Chiến Bắc Thiên hôn lên trán anh, giúp anh đội kín mũ lại.

“Anh.. hai người….” Mộ Nhất Hàng kinh hãi nhìn họ, ngay lập tức, hắn suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ của hai người đàn ông trước mắt.

Hắn nhếch môi cười mỉa: “Hóa ra hai người là đồng tính, nếu bố biết chuyện hai người, chắc vẻ mặt sẽ thú vị lắm đây, Mộ Nhất Phàm, tôi thấy, người tiếp theo bị đuổi ra khỏi nhà sẽ là anh..”

Chẳng trách Mộ Nhất Phàm có thể làm mọi chuyện mà không để lộ bất cứ sơ hở nào, hóa ra là có người nhà họ Chiến giúp đỡ, hắn không thua dưới tay Mộ Nhất Phàm mới là lạ.

Mộ Nhất Phàm quay đầu lại: “Không cần chú phải lo chuyện này, bố đã biết quan hệ của anh với Bắc Thiên từ lâu rồi.”

Mộ Nhất Hàng ngẩn ra.

Bố hắn thế mà đã biết chuyện Mộ Nhất Phàm ở với Chiến Bắc Thiên từ lâu rồi ư?

“Mộ Nhất Phàm, mày đúng là đồ hèn hạ, khiến tao cảm thấy ghê tởm.” Triệu Vân Huyên châm chọc trợn mắt nhìn Mộ Nhất Phàm: “Tao thấy mày vì muốn đối phó với Nhất Hàng nhà tao, nên mới thông đồng với nhà họ Chiến đúng không? Mộ Nhất Phàm, mày là một thằng đàn ông, có phải bị một thằng đàn ông khác đè rất sướng không?”

Bà nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến thiếu tướng, cậu đừng để bị nó lừa, trước đây nó thích đàn bà, vì muốn đối phó với chúng tôi nên mới ở với cậu.”

Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng vô cùng nguy hiểm, khiến Triệu Vân Huyên sợ hãi vội dời đường nhìn.

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Triệu Vân Huyên, không có hứng thú phản bác hay giễu cợt lại bà.

Sở dĩ Triệu Vân Huyên có thể khôi phục lại bình thường, hoàn toàn là vì Chiến Bắc Thiên yêu cầu anh dùng dị năng hệ tinh thần chữa trị đầu óc bà ta.

Đương nhiên, đây cũng không xuất phát từ lòng tốt gì.

Theo như Chiến Bắc Thiên nói, lúc con người ta điên, sẽ không hiểu cái gì cả, chỉ có người bình thường mới hiểu cái gì là đau khổ, cái gì là hối hận, cho nên, mới khôi phục lại cho Triệu Vân Huyên.

Mộ Nhất Hàng tự biết giờ bản thân mình không đấu lại họ, lập tức khởi động xe, nói với Mộ Nhất Phàm: “Mộ Nhất Phàm, một ngày nào đó, tôi sẽ quay về tính món nợ này với anh.”

Hắn đóng cửa sổ xe lại, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, hắn nghe thấy Chiến Bắc Thiên ở bên ngoài thấp giọng nói: “Tao sẽ không cho mày có cơ hội đấy.”

Toàn thân Mộ Nhất Hàng run lên, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên, vội lái xe rời đi, bởi vì hắn biết người đàn ông này không dễ dây vào.

Mãi đến khi qua gương chiếu hậu không còn trông thấy Mộ Nhất Phàm nữa, hắn mới khẽ thở phào một hơi.

“Không ngờ Mộ Nhất Phàm lại vô liêm sỉ như vậy, lại đi dụ dỗ Chiến Bắc Thiên, mẹ thấy Chiến Nam Thiên cứ gây sự với con như vậy, có khi là Mộ Nhất Phàm bảo Chiến Nam Thiên làm vậy cũng nên.”

Suốt dọc đường Triệu Vân Huyên không ngừng mắng chửi: “Nếu bố con đã biết nó ở cùng Chiến Bắc Thiên, chẳng lẽ ông ấy không nghĩ chuyện Chiến Nam Thiên muốn giết con, có thể có liên quan tới Mộ Nhất Phàm sao?”

Bà vừa nói xong, xe đột nhiên phanh gấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.