Đệ Nhất Thi Thê

Chương 276: Chương 276




Chiến Quốc Hùng có thể hiểu được cảm nhận của con dâu, mới đầu khi ông nghe tin cháu trai ở bên một người đàn ông, cũng đâu có chấp nhận được luôn, thậm chí phản ứng so với bố mẹ nó còn gay gắt hơn.

“Ta biết rồi.” Ông đứng dậy đi tới đại sảnh, thấy Chung Tân đang bế bé con và Chiến Lôi Bình đang chau mày nói chuyện, bèn hỏi: “Hai đứa đứng bên cửa sổ nói chuyện gì thế?”

Chiến Lôi Bình quay đầu lại: “Bố, con đang nói với Chung Tân bên ngoài gió to, mới có một buổi sáng mà tuyết đã lên cao một xích, chắc chị với em không tới đây ăn Tết được.” (Một xích = 1/3 mét)

Chiến Quốc Hùng nghe tin con gái và mấy đứa nhỏ không thể tới đây ăn Tết, khó tránh khỏi thất vọng.

Ông đưa mắt nhìn khung cảnh trắng dã bên ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Giờ tuyết lớn chắn kín đường, xe cộ không di chuyển được cũng không còn cách nào, không thể tới thì thôi, đợi đến khi tuyết tan, chúng ta gặp mặt sau.”

Chung Tân thở dài: “Tuyết cứ rơi như vậy, sớm muộn gì thành B cũng bị phủ kín, nếu không phải thế đất nhà ta cao, biệt thự đã vùi trong tuyết từ lâu rồi.”

Thái Nguyên nói: “Đây là nhờ có mấy cậu lính chịu khó, sáng nào cũng chăm chỉ ra ngoài xúc tuyết.”

“Vậy sao? Nhưng cứ tiếp tục như này nữa, xúc thế nào đây?”

Chiến Lôi Bình nói: “Đây là thiên tai, chúng ta muốn quản cũng không được, chỉ có thể phòng bị tốt thôi.”

Chiến Quốc Hùng gật đầu tán đồng với lời này, ngồi xuống sofa, ý bảo vợ chồng Chiến Lôi Bình ngồi xuống sofa bên tay trái ông, sau đó lại gọi Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên tới ngồi xuống bên cạnh mình.

Chiến Lôi Cương và Dương Phượng Tình liền đi tới ngồi xuống ghế sofa bên tay phải Chiến Quốc Hùng.

Chiến Quốc Hùng vỗ vỗ Mộ Nhất Phàm ngồi bên cạnh: “Lôi Bình, Chung Tân, giờ ta chính thức giới thiệu với hai đứa, đây chính là con trai cả của Mộ tượng tướng, là ba của Mộ Thiên…”

Trong mắt Chiến Lôi Bình và Chung Tân ánh lên sự khó hiểu, đương nhiên họ biết thân phận của Mộ Nhất Phàm, hơn nữa, đã ngồi xuống ăn cơm với nhau rồi, sao giờ lại còn chính thức giới thiệu?

“Thật ra, chính xác hơn mà nói, cậu ấy là mẹ đẻ của Mộ Thiên.”

Chiến Lôi Bình và Chung Tân sửng sốt: “Sao?”

Mẹ đẻ Mộ Thiên là sao chứ?

Không phải cái từ “mẹ” này dành cho phụ nữ sao? Sao lại đặt trên một người đàn ông?

Chiến Quốc Hùng không muốn giải thích nhiều lời, bởi vậy nên cũng không nhắc lại thêm lần nữa: “Ngoài ra, sắp tới cậu ấy là bạn đời của Bắc Thiên.”

Vợ chồng Chiến Lôi Bình vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, còn chưa kịp hỏi rõ chuyện gì, đã lại bị lời nói của Chiến Quốc Hùng làm cho đứng hình.

Chung Tân vẫn đinh ninh rằng Mộ Nhất Phàm chỉ đưa bé con tới, tiện thể ở lại đây ăn một bữa cơm, không ngờ anh lại có một thân phận khác ngạc nhiên tới như vậy.

“Chuyện này, ta mong tạm thời chỉ có Chiến gia chúng ta biết.” Chiến Quốc Hùng nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, “Đây cũng là một cách để bảo vệ cháu, đợi đến khi Mộ gia chấp nhận chuyện hai đứa, chúng ta sẽ thảo luận chuyện gặp mặt sau.”

Mộ Nhất Phàm cảm kích gật đầu, anh biết Chiến Quốc Hùng làm vậy, là đã chấp nhận thân phận của anh, hơn nữa, còn không muốn người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt dị nghị, đợi đến khi hai nhà cùng chấp nhận chuyện của mình, những người khác sẽ không dám đàm tiếu.

Đúng lúc này, nhiệt độ trong đại sảnh hạ thấp xuống.

Mọi người không chịu được mà rùng mình một cái.

Chiến Quốc Hùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thái Nguyên đi thăm dò điều hòa, phát hiện điều hòa đã ngừng hoạt động, ông kiểm tra thêm lần nữa, mới biết biệt thự bị cúp điện.

“Lão gia, bị cúp điện rồi.”

“Bị cúp điện?”

Mọi người nhìn nhau.

Chiến Bắc Thiên nói: “Ngoài trời gió to tuyết lớn, chắc dây điện bị ảnh hưởng.”

Chung Tân hỏi: “Thế làm sao bây giờ? Không có điện, lạnh chết mất.”

Chiến Quốc Hùng chau mày lại: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không hay, có cách nào giải quyết vấn đề này không?”

Chiến Lôi Cương thấp giọng nói: “Giờ tuyết lớn như vậy, ra ngoài chưa được năm phút đã đủ cóng thành băng, không thể tìm người sửa dây điện được, tạm thời cứ như vậy đi, đợi thời tiết ấm lại, tìm người giải quyết sau.”

Chiến Quốc Hùng thở dài: “Đành phải như vậy.”

Dứt lời, mọi người không tự chủ mà chà xát đôi bàn tay, nhiệt độ bên ngoài quá thấp, tuy trong trong sảnh vẫn còn chút hơi ấm của hệ thống sưởi mới tắt, thế nhưng chỉ mấy phút nữa, nhiệt độ trong phòng sẽ hạ xuống.

Chiến Lôi Bình vội lấy áo khoác ra mặc vào.

Ngay sau đó, đột nhiên mọi người cảm thấy nhiệt độ ấm trở lại, Dương Phượng Tình hỏi: “Có điện rồi sao?”

Mộ Kình Thiên vẫn đứng bên cạnh Mộ Nhất Phàm nói: “Bà ơi, là ba ba phát nhiệt ra đó.”

Chiến Quốc Hùng cũng cảm nhận được hơi nóng bên cạnh truyền ra, không đồng ý nói: “Cháu dùng dị năng để làm ấm à? Không phải như vậy sẽ hao rất nhiều dị năng sao?”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Chỉ hao một chút dị năng thôi, đợi chú Thái mang chậu than lên, cháu sẽ thu hồi dị năng lại.”

Chiến Quốc Hùng thấy cả nhà lạnh đến run lên, cũng không bảo anh thu dị năng về nữa.

Ánh mắt Chiến Lôi Bình và Chung Tân nhìn Mộ Nhất Phàm có vẻ kì lạ, trong lòng họ có rất nhiều nghi vấn, nhưng thật sự không tiện hỏi rõ ràng trước mặt, chỉ có thể đợi Mộ Nhất Phàm đi, bọn họ tìm hai anh chị hỏi một chút.

Lúc này, điện thoại Chiến Quốc Hùng đổ chuông.

Ông liền bắt máy, cũng không rõ đối phương nói gì, ông chau mày, thở dài: “Ta biết rồi, các con ở nhà đón năm mới đi vậy, đợi tuyết tan thì tới sau.”

Chiến Quốc Hùng cúp máy, Chiến Lôi Bình liền hỏi: “Là em gọi tới ạ?”

“Không phải nó thì là ai nữa, nó nói cửa nhà bị tuyết chặn không ra được, chỉ có thể chờ tuyết tan mới đi được, phải rồi, lúc ta gọi, tiếng đứt quãng, hình như sóng điện thoại vệ tinh cũng bị ảnh hưởng.”

Dương Phượng Tình thở dài: “Không biết trận tuyết này bao giờ mới ngừng.”

Mộ Nhất Phàm nghe vậy, khẽ nhẩm tính trong lòng, trận tuyết này ít nhất phải tới tháng ba, nói cách khác, còn tiếp tục lạnh hai tháng nữa.

Không lâu sau, Thái Nguyên mang chậu than lên, mọi người ngồi xung quanh chậu than sưởi ấm.

Thế nhưng, dù sao chậu than cũng chỉ là chậu than, chỉ có thể làm ấm phía trước, còn phía sau lưng vẫn lạnh như băng, không thể sưởi ấm cả người được.

Cuối cùng, không thể làm gì hơn là đun nước ngâm nóng chân, sau đó về phòng mình đắp chăn.

Mộ Nhất Phàm vừa về phòng, lập tức hiện nguyên hình, hưng phấn nhào lên người Chiến Bắc Thiên: “Ban nãy bố mẹ anh không phản đối ông nói chuyện của chúng ta cho chú thím biết, chẳng lẽ họ đã đồng ý cho chúng ta bên nhau rồi sao?”

Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên ý cười: “Cũng gần gần như vậy.”

Mộ Nhất Phàm cao hứng hôn lên mặt hắn một cái: “Sau này em có thể ngày ngày ở bên anh rồi.”

Chiến Bắc Thiên ôm anh vào lòng: “Đợi đến khi hai nhà đồng ý chuyện của chúng ta, chúng ta sẽ tổ chức uống rượu mừng, mời tất cả bạn tốt tới.”

“Được, em muốn con trai chúng ta làm phù rể nhí.”

“Còn gì nữa?”

“Đến khi đó, em muốn du thành một vòng, để tất cả mọi người biết chúng ta là bạn đời của nhau, phải rồi, anh không được lái xe, phải dùng xe kéo đẩy em một vòng.”

“Nếu làm như vậy, chắc mất một, hai ngày mất, sẽ làm lỡ giờ cưới của chúng ta.”

Mộ Nhất Phàm chau mày: “Cũng đúng, để lỡ giờ lành cũng không hay, thế thôi, đổi thành máy bay, máy bay đủ nhanh chưa?”

Chiến Bắc Thiên nhìn vẻ mặt phiền não của anh, đôi mắt lại ánh lên ý cười: “Nếu đổi sang bay, mọi người ở dưới đất sẽ không nhìn thấy rõ chúng ta.”

Mộ Nhất Phàm nghĩ cũng có lý, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Em biết rồi, đến khi đó chúng ta cưỡi động vật biến dị du thành, nhất định sẽ thu hút rất nhiều người tới xem.”

Anh càng nói càng thỏa mãn: “Chắc chẳng có mấy ai dám làm như vậy, chúng ta sẽ là đôi đầu tiên, cứ quyết định như vậy đi, trước khi cưới chúng ta phải bắt con dị thú vừa uy phong vừa lẫm liệt về.”

Chiến Bắc Thiên cười hỏi: “Em chắc là sẽ thu hút người tới xem, chứ không phải dọa họ chạy hết chứ?”

“………..” Mộ Nhất Phàm tức giận quay đầu: “Chiến Bắc Thiên, anh nói xem anh có ý gì hả? Sao em nói gì anh cũng dập tắt thế, anh cố tình đúng không?”

Chiến Bắc Thiên khẽ cười, ôm sát anh vào lòng: “Anh chỉ muốn hôn lễ của chúng ta thật hoàn hảo mà thôi, để không phải tiếc nuối chuyện gì.”

“Chúng ta có thể đi tìm mọi người tham khảo, sau đó sàng lọc lấy ra ý kiến hay nhất, chỉ cần chúng ta vui vẻ là được.”

Ngay sau đó, Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Mà chúng ta nghĩ vậy, không phải sớm quá rồi chứ? Bố mẹ anh với bố em còn chưa chấp nhận chuyện của chúng ta, đợi đến khi họ đồng ý còn phải chọn ngày, chọn giờ tốt.”

Chiến Bắc Thiên an ủi anh: “Đừng lo, họ sẽ đồng ý mau thôi.”

Mộ Nhất Phàm nghe vậy, liền tràn đầy lòng tin, tiếp tục bàn chuyện kết hôn với Chiến Bắc Thiên: “Đợi đến lúc động phòng, chúng ta phải đùa lại nhóm phá động phòng mới được, với cả.. với cả…”

Chiến Bắc Thiên nghe anh líu ra líu ríu, nụ cười trên khóe môi càng thêm rạng rỡ, sắc mặt cũng càng lúc càng dịu dàng.

Lúc này, căn phòng không có điều hòa vốn lạnh như băng, lại chìm trong bầu không khí ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.