Trong lòng nhóm Cao Phi cũng phải đấu tranh tư tưởng mãi mới dám nhận món quà quý giá này, trong lòng họ, vô cùng biết ơn Mộ Nhất Phàm.
Nếu không có anh, có lẽ giờ họ vẫn là một người bình thường, bị khí hậu biến thái hành hạ, thậm chí còn lặng lẽ chết đi, cho nên, bọn họ quyết định hấp thu tinh hạch này để thăng cấp dị năng, sau này có thể đỡ đần Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm và sáu người họ cùng đi ăn trưa, tiện thể giúp họ xin về nhà, đợi họ hấp thụ tinh hạch xong có thể rời doanh địa về thăm người nhà bất cứ lúc nào.
Xong xuôi rồi, anh đưa cho nhóm Cao Phi một chiếc điện thoại vệ tinh có thể liên lạc, chiếc điện thoại vệ tinh này là sáng nay Chiến Bắc Thiên cho anh, nói là để tiện cho anh liên lạc với nhóm Cao Phi, không cần vì một chuyện nhỏ mà tốn công chạy tới thông báo cho họ.
Sau đó, dưới ánh nhìn của họ, anh rời doanh địa, quay trở lại cao ốc Mộ thị, vào thang máy lên tầng bảy mươi chín, thấy Mộ Duyệt Thành và Mộ Khiếu Hổ đang ngồi trên sofa tán gẫu, bèn đi tới: “Bố, ông, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Mộ Khiếu Hổ trả lời: “Ta và bố cháu đang nói về cháu.”
Mộ Nhất Phàm tò mò hỏi: “Nói chuyện gì về cháu? Chẳng lẽ hai ngày không gặp đã nhớ cháu rồi?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là chúng ta thấy tính cháu thay đổi nhiều, không còn u ám như trước đây, khiến mọi người phải lo lắng, cháu không biết đó thôi, trước đây ta từng nghĩ, nếu ta không may xuống dưới, biết ăn nói sao với mẹ cháu đây, nhất định mẹ cháu sẽ trách ta không nuôi dạy cháu tốt.”
Mộ Duyệt Thành không vui chau mày: “Bố, bố đang nói gì vậy, sao lại nói như thế.”
“Đúng đó ông nội, nhất định ông có thể sống lâu trăm tuổi.”
Mộ Khiếu Hổ thở dài, đổi đề tài: “Sắp thanh minh rồi, nhưng thanh minh năm nay ta không thể tới thăm mộ mẹ cháu, cả cháu nữa, cũng đừng đi, ngoài kia nguy hiểm như vậy, không nên vì chuyện dâng hương mà để mất mạng, đây cũng không phải điều mẹ cháu muốn thấy.”
Mộ Nhất Phàm nhớ mẹ của thân thể này không chôn cất ở thành B, mà ở quê GZ tỉnh N, hai thành cách nhau hơn 1000km.
“Ông nội, cháu có dị năng hệ quang, tới thành N chỉ mất một phút thôi.”
Thanh minh năm trước, vì muốn ám sát Chiến Bắc Thiên, nên anh không đi thăm mộ mẹ của thân thể này, cho nên năm nay không thể bỏ qua được, nếu không thì quá bất hiếu.
Mộ Khiếu Hổ chau mày: “Sao? Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, đợi thanh minh, cháu sẽ đi thăm mẹ.”
Mộ Khiếu Hổ nói: “Vậy cháu thay ta mua tặng mẹ cháu bó hoa tươi đi, mẹ cháu thích hoa bách hợp nhất.”
Nói đến đây, sắc mặt ông tối xuống: “Xem ta kìa, giờ là mạt thế rồi, lấy đâu ra hoa tươi.”
“Ông à, không nhất định phải là hoa thật, có thể nhờ người dùng giấy trắng gấp thành một bó bách hợp.”
Mộ Khiếu Hổ liền cười tươi: “Đúng rồi, tìm người gấp một bó bách hợp tặng mẹ cháu.”
“Năm nay ta cũng không thể đi thăm mẹ con được.” Mộ Duyệt Thành nói theo: “Trước đây ta có giữ mấy quyển sách mẹ con lúc sinh thời thích đọc nhất, đến khi đó, con giúp ta đốt cho mẹ con.”
“Vâng.”
Mộ Duyệt Thành lại chuyển đề tài: “Dạo này con với mẹ thằng bé thế nào rồi?”
“Tình cảm càng ngày càng tốt.”
Mộ Duyệt Thành liền bị anh chặn cứng họng.
Mộ Khiếu Hổ hỏi: “Nếu tình cảm hai đứa đã tốt như vậy, sao không dẫn về ra mắt chúng ta.”
“Còn phải hỏi xem bố cháu có đồng ý hay không nữa, nếu bố cháu đồng ý, cháu dẫn về ngay à.”
Mộ Duyệt Thành hừ lạnh, không lên tiếng.
Mộ Khiếu Hổ đưa mắt nhìn con trai mình: “Bố cháu đã nói rồi đó, nếu người nhà họ Chiến đồng ý, nó cũng sẽ đồng ý.”
Mộ Nhất Phàm cười tươi: “Sớm muộn gì họ cũng chấp nhận cháu thôi.”
Mộ Duyệt Thành không lên tiếng phản bác.
Thanh minh hôm ấy, mọi người trong thành B đều cầm hương và nến ra ngoài đường cúng cho người thân đã qua đời của họ, chỉ cần nghĩ tới những người nhà bị chết vì trúng virus hoặc biến thành tang thi, họ lại không nén được đau buồn.
Nhất là khi nghĩ tới tương lai không chút ánh sáng phía trước, trong lòng họ càng thêm đau thương khổ sở, cũng cảm thấy mờ mịt trước tương lai vô định, giống như có làn sương mờ che mắt, không thể thấy rõ con đường phía trước là cái gì, trong lòng hết sức lo lắng và sợ hãi.
Sáng sớm Mộ Nhất Phàm đã rời giường đánh răng rửa mặt và ăn sáng, sau đó liền mang theo đồ cúng rời khỏi cao ốc Mộ thị.
Bên ngoài thành hoa cỏ cây cối mọc um tùm, trở thành một khu rừng rậm, cho nên, phải mất mấy phút mới tìm được khu mộ ở GZ tỉnh N.
Xung quanh khu mộ có rất nhiều cây cỏ mọc cao, Mộ Nhất Phàm phải mất một lúc mới tìm được mộ của mẹ thân thể này.
Ảnh chụp trên bia mộ là một người phụ nữ còn rất trẻ, ngũ quan thanh tú, thế nhưng đôi mày cau lại trông nghiêm túc không hợp với tuổi của người phụ nữ, mái tóc đen được tết cuốn cẩn thận ra sau gáy, trông có vẻ chững chạc già dặn.
“Đây là mẹ của Mộ Nhất Phàm sao?” Mộ Nhất Phàm khe khẽ cất tiếng.
Anh ngồi xổm người xuống, nhổ bỏ cỏ xung quanh, cả một ngôi mộ hiện ra.
Anh đặt bó bách hợp được gấp bằng giấy trắng lên trước mộ: “Mẹ Mộ Nhất Phàm, tuy rằng con không phải Mộ Nhất Phàm thật, nhưng con sẽ coi cô giống như mẹ ruột của mình, con biết lúc còn sống mẹ thích hoa bách hợp, nên đã đặc biệt tìm người gấp hoa cho mẹ, hy vọng mẹ đừng ghét, giờ mạt thế muốn tìm hoa tươi, thật sự không dễ.”
Mộ Nhất Phàm lại cầm một bó hoa khác đặt lên trước mộ: “Đây là của ông tặng mẹ, giờ ông nội đã lớn tuổi, không tiện tới thăm mẹ, còn có, đây là sách của bố đưa cho mẹ, bố nói lúc còn sống mẹ thích mấy cuốn sách này nhất, nên đã tìm lại cho mẹ, để mẹ ở dưới đấy có thể đọc giết thời gian.”
Anh đặt sách lên trước phần mộ, sau đó lại thao thao bất tuyệt một hồi, nói những chuyện như hiện tại anh ở bên Chiến Bắc Thiên, hy vọng người mẹ này có thể thông cảm.
Mộ Nhất Phàm không dám nán lại quá lâu, bởi anh lo Mộ Nhất Phàm thật hôm nay cũng sẽ tới vấn an mẹ hắn.
Ngay lúc anh định đốt hoa và sách, một luồng cảm giác quen thuộc đột nhiên ập tới, trong lòng kinh hãi, ngay cả hoa và sách cũng không kịp đốt, vội rời khỏi khu mộ.
Anh vừa biến mất khỏi khu mộ thì ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở nơi anh vừa đứng.
Chiến Nam Thiên thấy ngôi mộ được lau dọn sạch sẽ cùng hoa giấy và sách được đặt trước mộ, ánh mắt ngẩn ra, sau đó lập tức đoán được ra ai tới viếng mộ mẹ hắn.
“Còn rất có tâm.”
Hắn phẩy tay một cái, liền đốt trọi chỗ hoa và sách chưa kịp đốt, sau đó ngồi xổm người xuống, đặt một bó bách hợp tươi xuống đất, đây cũng là lý do vì sao hắn đến muộn, vì để tìm hoa thật tới tặng mẹ hắn.
“Mẹ à, con tới thăm mẹ đây.”
——
Sau khi Mộ Nhất Phàm sử dụng dị năng hệ quang bỏ đi thì tới thành N, anh thấy Chiến Nam Thiên không đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Tuy rằng cái tên Chiến Nam Thiên này độc ác, nhưng mà vẫn còn rất có hiếu, chí ít vẫn còn nhớ thanh minh phải tới thăm mẹ mình.”
Nói đoạn, anh nhìn xung quanh, nhận ra bản thân đang ở trong thành N, trên đường phố có vài đội người sống đang thu thập vật tư ở xung quanh, họ bận bận rộn rộn, căn bản không để ý tới Mộ Nhất Phàm.
Đột nhiên, con phố trước trước mặt vang lên tiếng phụ nữ hét chói tai: “Có tang thi, có tang thi.”
Bảy người đang tìm vật tư trong nhà vội lao ra, chạy về phía phát ra tiếng hét.
Mộ Nhất Phàm tò mò nhìn về phía đường bên kia, thấy một nam tang thi tóc dài bị bảy người sống đuổi theo.
Những người sống kia liều mạng dùng dị năng tấn công tang thi, nam tang thi gào rú kêu lên: “Tôi không phải tang thi, tôi là người.”
Mộ Nhất Phàm khẽ chau mày.
Sao anh lại cảm thấy tiếng nói này rất đỗi quen tai.
Các loại dị năng đánh vào cơ thể tang thi, nhưng không có bất cứ tác dụng nào, chỉ như gãi ngứa cho tang thi kia, thế nhưng áo quần trên người thì không được may mắn như vậy.
Một đốm dị hỏa đã đốt trụi áo quần trên người nam tang thi.
Nam tang thi không để ý nhiều như vậy, tăng tốc chạy nhanh về phía trước, ngay sau đó, trông thấy một gương mặt quen thuộc, thu hút sự chú ý của anh ta.
Hai mắt anh sáng lên, phát ra tiếng gào: Anh gì ơi, là tôi đây, tôi đây này, anh còn nhớ tôi không?
Mộ Nhất Phàm nghe thấy chữ “anh gì ơi”, lập tức nhớ ra đối phương là ai, trông thấy anh ta chạy về phía mình, sợ người khác cũng phát hiện ra anh là tang thi, anh mắng “đậu” một tiếng, rồi dùng dị năng hệ ánh sáng biến đi.
Nam tang thi thấy Mộ Nhất Phàm bỏ đi, trong mắt ánh lên tia mất mát, nhưng vẫn chạy về phía Mộ Nhất Phàm bỏ đi.
Những người sống phía sau thấy nam tang thi đuổi theo một người khác, liền dừng bước: “Chúng ta đừng đuổi theo nữa.”
“Không cần giúp dị năng giả kia sao?”
“Đến thân mình còn chưa lo xong, lo cho người khác làm gì, hơn nữa, dị năng giả kia nhanh như vậy, tang thi kia không đuổi kịp anh ta đâu, giờ chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”