Đệ Nhất Thi Thê

Chương 300: Chương 300




Mọi người ở thành B cũng nhận được tin thi triều chỉ cách thành B chừng 50km nữa. Nhất thời mọi người trở nên hoảng loạn, những người bình thường không có năng lực ra trận dể chiến đấu với tang thi đều trốn trong nhà không dám đi đâu.

Những người khác thì đều được tập hợp lại thành đội để ra tường thành ngăn cản thi triều tới. Giờ cả thành B vắng tanh, vừa căng thẳng vừa hết sức nghiêm túc, lúc này, trên mặt họ không còn nụ cười rạng rỡ nữa.

Trước đó, những khu an toàn khác bị tang thi càn quét qua cũng đều thất thủ, cho nên, thành B có thể may mắn chống trụ được không, vẫn là một ẩn số.

Trước khi thi triều tới, đầu tiên quân đội trong thành B dùng máy bay ném bom, thế nhưng bởi vì động thực vật biến dị quấy rối, nên dẫn tới một nửa số máy bay còn chưa bay tới mục tiêu, đã bị thực vật biến dị tập kích, máy bay rơi xuống nổ tan.

Mà dù có bay tới mục tiêu, có tang thi có dị năng che chở, nhiều máy bay còn chưa kịp bắn pháo đã bị đánh hạ.

Cuối cùng, còn 50% tang thi chưa bị trúng bom, mà dù có bị trúng bom, nếu vẫn chưa vỡ đầu, thì tang thi vẫn như trước kéo lê thân thể đã bị hủy hoại đi tới thành B.

Mọi người trong thành B, từ xa xa nghe thấy tiếng máy bay rơi xuống, càng ngày càng thêm sợ hãi.

Chiến Bắc Thiên đứng trên tường thành, nhìn máy bay rơi xuống, chân mày nhíu chặt lại, suốt mấy ngày nay không liên lạc được với Mộ Nhất Phàm, làm hắn sốt ruột, không biết người bạn đời của hắn có gặp chuyện gì không.

Còn Chiến Nam Thiên, sau khi rời Chiến gia, cũng không thấy xuất hiện nữa, không biết sau này có lại gây chuyện gì không.

Xa xa, tiếng tang thi gào rú, thể như tiếng dã thú khiến người nghe sợ hãi.

Có người căng thẳng nói: “Tang thi tới mỗi lúc một gần.”

Đúng lúc này, đột nhiên có một người từ xa bay tới.

Những người trên tường thành chứng kiến có người bay tới, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc, ầm ĩ dừng động tác lại.

Đến khi họ thấy rõ cái người bay tới kia có đôi mắt đỏ quạch, bờ môi tím tái, trong lòng cả kinh, liền dừng động tác tấn công.

“Là tang thi, là tang thi!” Có người sợ hãi kêu lên.

Có người hét: “Mau tấn công đi.”

Ngay lập tức có người nổ súng về phía bầu trời.

Tang thi bay trên không trung ung dung tránh đạn, làm động tác tạm dừng, ý bảo đừng đánh nữa.

Chiến Lôi Cương nhìn tang thi cao cấp có điều muốn nói, liền phân phó, ra hiệu cho mọi người không cử động.

Tang thi cao cấp thấy người sống kia ngừng bắn, liền lấy loa ra nói: “Tất cả mọi người trong thành B nghe cho kỹ đây, nếu các người thả Mộ lão đại bình yên vô sự ra, chúng tôi sẽ không tấn công thành nữa.”

Dứt lời, ầm một tiếng, mọi người ngạc nhiên thảo luận.

“Mộ lão đại? Là ai? Là Mộ Nhất Phàm sao?”

“Chắc là Mộ Nhất Phàm rồi, không phải trước đó nói anh ta là tang thi sao? Còn nghe nói thi triều là do anh ta gây ra.”

“Mộ Nhất Phàm đâu? Chỉ cần chúng ta giao Mộ Nhất Phàm ra, tang thi sẽ rút lui, chúng ta không phải mệt mỏi sống chết thủ thành này nữa.”

Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại.

Hắn biết ngay vẫn còn chiêu cuối, nên thời gian trước đó mới không phí sức bao che chuyện Mộc Mộc là tang thi, huống hồ hắn cũng không có ý định lén lút che giấu thân phận của Mộc Mộc.

Người nhà họ Mộ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt hết sức khó coi.

Tuy bọn họ không vì chuyện này mà tin Mộ Nhất Phàm là tang thi, thế nhưng, họ rất thắc mắc vì sao tang thi cao cấp lại gọi Mộ Nhất Phàm là Mộ lão đại, đây là cố ý vu khống sao?

Tại sao tang thi lại muốn hại Mộ Nhất Phàm? Giữa bọn họ có hận thù gì?

Mộ Duyệt Thành nheo mắt lại.

Ông biết con trai mình là tang thi, nhưng lại có thể khẳng định chắc chắn thi triều này không phải do con trai ông gây ra.

Trong lúc mọi người đang khẽ thảo luận, đột nhiên ầm một tiếng, một quả pháo bắn về phía tang thi cao cấp.

Tang thi cao cấp không ngờ đối phương lại đột nhiên nổ pháo, nhất thời không kịp tránh, pháo bắn vào người, rầm một tiếng, tang thi cao cấp kia bị nổ thành tro tàn.

Mọi người ngẩn ra nhìn bầu trời đang bốc lửa.

Một lúc lâu sau, mới có người lấy lại tinh thần vội hỏi: “Ai bắn pháo vậy, có biết như vậy là tuyên chiến với đám tang thi, để chúng nó tấn công tới không?”

“Hình như là người nhà họ Chiến bắn pháo.”

Rất nhiều người nhìn về phía đội ngũ của Chiến gia, nhìn vẻ mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, mọi người giận nhưng lại không dám nói gì.

Chiến Lôi Cương chau mày lại, đè thấp giọng nói với con trai mình: “Con có biết làm như vậy sẽ khiến mọi người nổi giận không?”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn cha mình: “Bố, chẳng lẽ bố nghĩ nếu giao Mộc Mộc ra, đám tang thi sẽ không đánh tới nữa?!”

“Bố không có ý này, bố..”

“Hay là bố nghĩ có thể lấy Mộc Mộc để bức lui tang thi?”

Chiến Lôi Cương giận dữ: “Con nhìn bố con như vậy à? Con cho rằng bố con là người hèn nhát như vậy, cần dựa vào Mộ Nhất Phàm để bức lui thi triều à?”

“Nếu không phải thì đừng để tang thi cố kéo dài thời gian nữa, cũng đừng để tang thi có cơ hội gây xích mích chúng ta, để chúng ta mất tinh thần, gây chia rẽ đoàn kết, đấu đá nội bộ, gây ra rất nhiều hiểu lầm.”

Chiến Lôi Cương tức giận lườm hắn một cái, liền ra hiệu lệnh, để tang thi qua đây đánh đấu.

Rất nhiều người bất mãn với chuyện Chiến gia nổ súng với tang thi, nhưng nếu đã bắn pháo, họ cũng không tiện nói gì nữa, huống hồ đối đấu với kẻ địch mạnh, cần đồng lòng đối ngoại mới phải.

Tang thi cao cấp sau khi bị bắn pháo, liền khiến đám tang thi phẫn nộ, đẩy nhanh bước chân tiến về phía thành B.

Chiến Nam Thiên ở sau lưng thao túng tất cả thấy Chiến Bắc Thiên thà đắc tội mọi người, cũng không muốn giao Mộ Nhất Phàm ra, sắc mặt u ám, thầm nghĩ, chẳng lẽ Chiến Bắc Thiên thích Mộ Nhất Phàm hiện tại thật, chứ không phải lấy Mộ Nhất Phàm ra làm bia đỡ?

Đến khi thi triều tiến vào tầm bắn, người nhà họ Chiến liền ra lệnh nổ pháo, dùng hỏa lực mạnh nhất để tấn công thi triều.

Tuy tầm nhìn của binh lính bị rừng cây rậm rập che lấp, nhưng từ tiếng động có thể nhận ra số tang thi đi tới rất khổng lồ.

Đối mặt với nhiều tang thi như vậy, bọn họ vừa căng thẳng, lại vừa hưng phấn, cầm pháo lên không ngừng bắn.

Nhất thời, tiếng pháo ầm ĩ rung động, cây cối trong rừng rung lên theo tiếng pháo nổ, từng gốc từng gốc cây lớn đổ xuống đất, trái tim mọi người cũng treo lên.

Chỉ chốc lát sau, trong rừng rậm bốc hỏa, khói mù cuồn cuộn, càng không trông thấy rõ bóng tang thi.

Thế nhưng, lúc những gốc cây lớn đổ xuống, những người đứng ở nơi cao nhất có thể nhìn qua ống nhòm, thấy trong rừng có rất nhiều tang thi đang đi về phía họ, tang thi nối tiếp tang thi, rậm rạp, thể như không bao giờ tiêu diệt sạch sẽ được.

Ngay lập tức, có người không biết thấy cái gì, vội nói: “Trung tướng Chiến, tang thi cũng có súng và xe pháo.”

“Sao cơ?”

Chiến Lôi Cương cả kinh, nhanh chóng cầm kính viễn vọng nhìn về phía tay binh lính chỉ, chỉ thấy trên con đường bằng phằng, có rất nhiều xe pháo hướng về phía bọn họ.

“Bắn pháo xuống đường, ngăn cản xe pháo của chúng tiến về phía trước.”

“Vâng.”

Binh lính dùng đại bác càng dốc sức, bắn hết quả pháo này tới quả pháo khác, mặt đất nổ rung lên như động đất mãi chẳng ngừng, phát ra những tiếng rầm rầm ầm ĩ.

Khiến những người ẩn náu trong thành cảm thấy hết sức sợ hãi.

Bọn họ không nhìn thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể qua tiếng động mà biết trận đánh ngoài kia hết sức dữ dội, ngoài thành chỉ có tiếng đại bác ầm ĩ.

Pháo bắn hết sức dữ dội, rất nhiều tang thi cấp thấp bị bắn hạ, nhưng đạn pháo rồi cũng sẽ có lúc cạn kiệt, lúc đợt thi triều thứ ba kết thúc, số đạn pháo họ có cũng đã dùng gần hết, thế nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều đợt thi triều trào lên.

Tang thi không có ý thức nên không biết sợ là gì, đối diện với cảnh rừng rậm hỏa hoạn ầm ĩ, chúng không chút sợ hãi kéo lê bước chân, đi vào trong màn khói dày đặc.

Dù cho áo quần trên người bốc cháy, da thịt bị nướng chín, tay chân bị nổ đứt, chúng vẫn từ từ hướng về phía thành B.

Chiến Lôi Bình đứng trên thành, cầm ống nhòm nhìn thấy hết tất cả, giận dữ nói: “Mẹ kiếp, đánh tới vậy rồi mà chúng nó vẫn bò tới, mọi người tiếp tục dùng pháo tấn công đi.”

Binh lính báo cáo: “Thiếu tướng Lôi Bình, chúng ta đã dùng gần hết đạn pháo rồi.”

Chiến Lôi Bình chau mày lại: “Sao nhanh như vậy đã hết?”

“Vừa rồi chúng ta đã nổ banh mấy trăm vạn tang thi.”

“Chỉ có mấy triệu tang thi mà cậu cũng dám nói, cậu có biết phía sau còn có bao nhiêu tang thi không?”

“Không biết ạ.”

Chiến Lôi Bình tức chết đi được: “Tiếp tục bắn, bắn đến khi hết đạn mới thôi.”

Đúng lúc này, đột nhiên “ầm” một tiếng, tường thành B bị bắn tạo thành một lỗ hổng.

Những người đứng ở lỗ hổng kia, nếu không bị nổ chết thì cũng từ trên thành cao rơi xuống, những người ở xung quanh dù không bị bắn trúng, nhưng cũng hét lên những tiếng thê lương.

“Là tang thi có dị năng, tang thi có dị năng tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.