Lưỡi chém không gian bị ngăn cản, một giây sau, liền bị hắc khí trên người vừa tới kia nuốt trọn, lưỡi chém không gian liền biến mất không vết tích.
Chiến Bắc Thiên thấy người tới kia chính là Chiến Nam Thiên, chân mày hơi chau lại, lại nhìn nửa người hắn bị ánh sáng trắng bao quanh, nửa còn lại bị hắc khí quấn, nheo mắt lại, trong mắt hiện lên tia sáng mờ.
Hắn thầm nghĩ, cuối cùng cũng ép được tên kia ra ngoài rồi.
“Lão đại.”
Đám tang thi cao cấp nhìn thấy Chiến Nam Thiên, liền nhao nhao lên đầy mừng rỡ.
Chiến Nam Thiên u ám nhìn chòng chọc Chiến Bắc Thiên, nhếch môi lên: “Tên này để tôi đối phó, mấy cậu đi đối phó với những người khác đi.”
“Vâng.”
Đám tang thi cao cấp liền nhằm về phía những dị năng giả khác.
Chiến Lôi Cương đứng trên tường thành qua ống nhòm thấy có người đỡ được đòn tấn công của con trai ông, chân mày nhíu chặt lại.
Đứng bên cạnh ông, Chiến Lôi Bình cũng cầm ống nhòm nhìn Chiến Bắc Thiên, hỏi: “Anh trai, cái tên tang thi đỡ đòn của Bắc Thiên là ai vậy, thoạt trông rất lợi hại, thế mà có thể dùng thân thể đỡ lấy đòn tấn công của Bắc Thiên.”
“Không biết, nhưng mà anh trông tên kia rất giống..”
Chân mày Chiến Lôi Cương càng nhíu chặt lại, nói được nửa câu, liền dừng lại.
Chiến Lôi Bình quay sang: “Giống cái gì?”
Chiến Lôi Cương lắc đầu: “Không có gì, chắc là anh nhìn nhầm.”
Lúc tang thi kia xuất hiện trước mặt con trai ông, chỉ trong chớp mắt, tia sáng và hắc khí trên người tang thi kia bay lên, khiến ông loáng thoáng trông thấy nét mặt của đối phương, nhưng bởi vì ánh sáng trắng và hắc khí bao phủ người kia, cho nên, ông cũng không thể thấy rõ mặt mũi đối phương.
Thế nên, rất có thể ban nãy ông đã nhìn nhầm rồi.
Chiến Lôi Bình quay đầu, nét mặt hết sức khó coi: “Anh, sau khi Bắc Thiên bị đỡ đòn, dị năng giả của chúng ta bị đánh áp đảo rồi.”
Chiến Lôi Cương nghe vậy, vội cầm ống nhòm lên tiếp tục quan sát.
Có tang thi cao cấp tham gia vào, dị năng giả liên tục bị đánh bại, nhiều dị năng giả chết dưới tay một tang thi cao cấp.
Chiến Lôi Cương lại một lần hạ lệnh, các thủ lĩnh và một số cán bộ cấp cao của các doanh địa khác cũng phải tham chiến, ngay cả Chiến gia bọn họ ở tiền tuyến chỉ huy cũng phải ra trận.
Còn có, dị năng giả trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên cũng phải tiến lên cùng đánh bại tang thi.
Dưới sự gia nhập của họ, thế lực đôi bên mới miễn cưỡng cân bằng.
Phan Nhân Triết ngửi thấy mùi dị năng giả đã sát hại Lưu Vũ, dùng sức mạnh sấm sét đánh về phía dị năng giả, nhằm về phía đám Hướng Quốc và Lục Lâm.
Tang thi cao cấp khác đang đánh nhau cùng với Hướng Quốc và Lục Lâm, liếc mắt thấy có tia chớp đánh tới, giật mình, vội dừng chiến đấu, tránh khỏi tia sét cường đại.
Bọn họ thấy Phan Nhân Triết đi tới, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, lại có một tang thi nữa đột nhiên nhảy ra trước mặt họ.
Trương Hoắc âm trầm nhìn chòng chọc Lục Lâm và Hướng Quốc, đi tới đứng bên cạnh Phan Nhân Triết, giận dữ nói: “Anh Nhân, có phải bọn chúng không? Có phải bọn chúng đã giết Lưu Vũ không?”
“Phải.”
“Em muốn báo thù cho Lưu Vũ.”
Trương Hoắc liền phóng ra dị năng hệ kim tấn công về phía nhóm Lục Lâm.
—-
Ở bên kia chiến trường, Chiến Nam Thiên nở nụ cười u ám: “Chiến Bắc Thiên, mày nói xem, nếu mọi người trông thấy rõ tướng mạo của tao, không biết họ sẽ phản ứng thế nào, liệu còn nghe nhà họ Chiến của mày chỉ huy nữa hay không?”
Chiến Bắc Thiên không nhiều lời cùng hắn, liền phóng dị không gian ra, bao vây xung quanh lại, đồng thời, khống chế các tang thi có dị năng xung quanh, để dị năng của chúng mất tác dụng.
Trong khoảnh khắc dị không gian đánh tới, Chiến Nam Thiên vung tay phải ra, phóng ra hắc khí làm khiên chắn, ngăn cản dị không gian chụp tới.
Khoảnh khắc dị không gian chạm vào hắc khí, liền mất đi tác dụng.
Ngay sau đó, Chiến Nam Thiên vung tấm khiên hắc khí về phía sau, bao bọc những tang thi có dị năng và dị năng giả.
Thế nhưng, hắn mau chóng thu hồi hắc khí lại, chỉ thu về hắc khí trên người tang thi có dị năng.
Những dị năng giả khác vẫn bị hắc khí bám trên người, mất đi sức chiến đấu.
Bọn họ sợ hại nhìn tang thi trước mặt: “Đừng, đừng mà.”
Thậm chí có người sợ hãi, co người nằm dưới đất, có người bởi vì không chịu nổi sự ăn mòn của hắc khí, mà đau đớn lăn lộn trên đất.
Đám tang thi nhân cơ hội giết chết dị năng giả, tiện thể lấy ra tinh hạch.
Chiến Nam Thiên cúi đầu cười: “Chỉ cần dị năng của mày không chụp được tao, mày không thể bắt tao được.”
Dứt lời, hắn vung tia laser, đánh về phía Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên tạo bức tường không gian ngăn cản, ung dung đỡ dị năng hắn bắn tới.
Để không làm tổn thương tới những người vô tội, hắn liền biến mất khỏi vị trí.
Chiến Nam Thiên ngẩn ra, nhìn trái nhìn phải, phát hiện Chiến Bắc Thiên xuất hiện ở nơi cách đó 10m, liền vừa đánh vừa đi theo, chẳng mấy chốc bị đưa ra khỏi phạm vi chiến trường.
Sau khi họ rời đi, Chiến Lôi Cương di dời tầm mắt, nhìn về phía đám tang thi cao cấp đang chiến đấu.
Có dị năng giả cao cấp gia nhập, tình hình chiến trận chuyển biến tốt hơn, nhất là nhóm Thẩm Khâm Dương và Tỉnh Quân Lâm đã là dị năng giả cấp năm, đối phó với tang thi cao cấp dễ dàng hơn so với dị năng giả cấp bốn nhiều.
Dị năng của Thẩm Khâm Dương hệ độc, chỉ cần trong cơ thể tang thi có virus, anh ta có thể khống chế virus trong cơ thể chúng, khiến chúng nổ tung mà chết.
Viêm Lỗi là dị năng giả hệ khí, có thể nén không khí hoặc khống chế tang thi.
Còn Vưu Cảnh Phong là dị năng trọng lực, có thể đối phó với Trang Tử Duyệt dị năng tiên đoán và hệ phong, trọng lực có thể khiến thân thể Trang Tử Duyệt thay đổi thể trọng, không thể bay được.
Hơn nữa, dưới tác dụng của lực từ trường, hệ phong sẽ trở nên chậm chạp, ngay cả những dị năng khác hệ phong cũng hành động hết sức chậm chạp, giống như slow- motion trong phim ảnh.
Dưới tình huống như vậy, tiên đoán không còn tác dụng gì, trừ phi, dị năng được sử dụng trước khi dị năng trọng lực của Vưu Cảnh Phong phát ra, Trang Tử Duyệt có thể dự cảm được mà tránh, cho nên sau đó Trang Tử Duyệt có thể dùng tiên đoán để đối phó với Vưu Cảnh Phong hay không, phải xem vận may và đẳng cấp.
Tỉnh Quân Lâm là dị năng tinh thần, có thể đối phó với Trịnh Gia Minh dùng ảo thuật.
Các tang thi cao cấp còn lại, dưới sự phân phó của Chiến Bắc Thiên, mỗi dị năng giả trong doanh dịa của hắn lại phụ trách đối phó với một tang thi cao cấp, lợi dụng ngũ hành tương sinh tương khắc để ngăn cản đòn tấn công của tang thi.
Trông tình hình trước mắt, tuy rằng dị năng giả bọn họ có thể tạm thời khiến tang thi có dị năng không rảnh làm những chuyện khác, thế nhưng, tang thi cấp thấp mới là ngọn nguồn tai họa.
Không bị các dị năng giả ngăn cản, cũng không còn đạn pháo với uy lực lớn, chúng chẳng mấy mà bò qua hàng phòng tuyến thứ nhất, đi về phía hàng phòng tuyến thứ hai.
Chiến Lôi Cương vội vã ra lệnh: “Binh lính ở phòng tuyến thứ hai, thứ ba, thứ tư lui lại, dùng đạn pháo tấn công tang thi ở phòng tuyến thứ nhất.”
Ngay sau đó, chuông báo động vang lên, các dị năng giả ở phòng tuyến thứ nhất nghe thấy tiếng chuông báo động, biết chỉ huy muốn bỏ tường thành đầu tiên, mặt hơi biến sắc, vội vừa đánh vừa chạy khỏi hàng phòng tuyến đầu tiên.
Sau khi bọn họ rút lui, pháo đạn lại một lần nữa nổ lên, phát ra những tiếng vang ầm ầm, bức tường thành vừa cao vừa dày chẳng mấy chốc bị nổ thành nhiều lỗ to, nhất thời, pháo lửa mù mịt.
Rất nhiều tang thi bị nổ tan xác.
Chiến Lôi Cương lại ra lệnh cho dị năng giả ở hàng phòng tuyến thứ nhất tưới dầu, phóng hỏa đốt cháy thi thể tang thi.
Trong khi bên kia tường thành pháo nổ ầm ầm, thì Chiến Bắc Thiên và Chiến Nam Thiên cũng đánh nhau hết sức kịch liệt.
Bóng hai người lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời, khi thì xuất hiện ở phương thành phía Bắc, lúc lại xuất hiện ở phương thành phía Đông.
Chiến Nam Thiên liên tục phóng ra dị năng hệ ám, muốn dùng dị năng hệ ám để dị năng của Chiến Bắc Thiên mất đi hiệu lực, nhưng tốc độ của Chiến Bắc Thiên nhanh hơn hắn, mỗi lần hắn phóng ra dị năng hệ ám, Chiến Bắc Thiên đều tránh được.
Dị năng hệ quang của hắn lại bị bức tường không gian của Chiến Bắc Thiên ngăn cản gây trở ngại, mỗi lần bắn ra tia laser và dị hỏa, đều bị bức tường không gian của Chiến Bắc Thiên cản lại, căn bản không thể chạm được vào người Chiến Bắc Thiên.
Đương nhiên, Chiến Bắc Thiên cũng không chiếm được lợi thế, dù tốc độ của Chiến Bắc Thiên nhanh hơn hắn, nhưng Chiến Bắc Thiên vẫn phải né tránh hắc khí trên người hắn, để tránh bị hắc khí ăn mòn.
Ngoài ra, dị năng Chiến Bắc Thiên phóng ra, chỉ cần chạm vào hắc khí, sẽ mất đi tác dụng, nên căn bản không thể gây thương tổn cho Chiến Nam Thiên.
Chiến Bắc Thiên tranh đấu với Chiến Nam Thiên gần mười phút thì mau chóng nhận ra điểm này.
Hắn nheo mắt lại, tăng tốc độ phóng dị năng, không ngừng đánh về phía Chiến Nam Thiên.
Nhân lúc đối phương không chú ý, một lưỡi chém không gian đánh về phía bên trái thân thể Chiến Nam Thiên, cũng chính là nơi bị quầng sáng trắng bao bọc.
Chiến Nam Thiên cả kinh, vội tránh né, nhưng vẫn chậm một bước, lớp áo và da thịt bên cánh tay trái đều bị cắt một mảng lớn, có thể thấy rõ xương bên trong cánh tay.
Hắn cúi đầu nhìn cánh tay mình, cười u ám.
Ngay sau đó, nơi bị cắt mau chóng lành lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, da thịt mau chóng khôi phục lại như ban đầu.
“Chiến Bắc Thiên, mày tàn nhẫn thật đấy, đây chính là thân thể em họ mày, thế mà mày lại nhẫn tâm gây tổn thương.”
Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: “Nếu linh hồn trong cơ thể đã không phải người thân mà tao biết, như vậy, tao cũng không cần phải kiêng dè gì nữa.”
Chiến Nam Thiên cười xùy một tiếng: “Nếu mày không để ý, thì mày đã ra tay với tao từ lâu rồi, chứ không phải chờ đến tận bây giờ.”
Dứt lời, ánh mắt hắn khẽ gợn, cơ thể hóa thành một luồng sáng trắng.