Đệ Nhất Thi Thê

Chương 338: Chương 338




Mọi người vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi nhìn Thiên Nam.

Mộ Nhất Phàm mở mắt ra, nhìn về phía nhóm Chiến Lôi Bình.

Chiến Lôi Bình ngưng khóc, nhìn chòng chọc gương mặt xa lạ trước mắt mình, cố gắng tìm ra những điểm quen thuộc, cuối cùng ông bị ánh mắt của Thiên Nam thu hút.

“Nam Thiên? Cậu là Nam Thiên sao?”

Ông không xác định nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, thấy Chiến Bắc Thiên không lên tiếng phản đối, lại quay đầu nhìn lại.

Thiên Nam cũng nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, khàn giọng hỏi: “Anh, có.. phải… anh đã biết từ trước… rằng em chính là… Nam Thiên không?”

Lúc đó bởi vì tha thiết mong được gặp lại người nhà, lại lo người nhà không để ý tới mình, hoặc là không chấp nhận mình, cho nên, dưới đủ mọi lo toan sợ hãi, cậu đã không chú ý tới hành động dị thường của Chiến Bắc Thiên.

Giờ nhớ kỹ lại, với tính tình cẩn thận của Chiến Bắc Thiên, không có chuyện anh ấy để một người xa lạ tới bên cạnh người nhà mình, cho nên, nhất định anh ấy đã đoán được thân phận của cậu nên mới làm như vậy.

Nét mặt Chiến Bắc Thiên dịu đi nhiều, hắn đi tới trước mặt Thiên Nam, xoa xoa tóc cậu: “Cũng không phải là biết từ trước, lúc đó chỉ suy đoán thôi, sau này nhìn cách em dùng tay viết, rồi nét chữ, và cách em ở bên giúp đỡ chú hai thím hai, mới có thể xác nhận thêm được.”

Chiến Lôi Bình nghe vậy, kích động nắm lấy tay Thiên Nam: “Con là Nam Thiên thật.”

Ông nghĩ tới hành động của Thiên Nam từ khi gặp mặt, lại càng thêm khẳng định người trước mặt này chính là con trai của mình.

“Bố.” Thiên Nam liền nắm lấy tay Chiến Lôi Bình: “Con… con là Nam Thiên thật.”

Chiến Quốc Hùng thấy con trai mình không mất đi con, liền thở phào một hơi, miệng lẩm bẩm nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi”

Chiến Lôi Cương tin con trai mình sẽ không nhận người lung tung, hoặc là nhận nhầm người, liền cong môi cười, cảm thấy mừng cho em trai mình, ngay sau đó, liền lộ vẻ nghi hoặc: “Nam Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao linh hồn của con lại nằm trong thân thể người khác vậy?”

Những người khác cũng tò mò nhìn Thiên Nam.

Ánh mắt Thiên Nam tối xuống, bởi vì nói không được trôi chảy, nên cậu viết ra giấy, còn Chiến Lôi Cương thì đọc cho mọi người nghe: “Chính cháu cũng không biết vì sao nữa, cách mạt thế mấy tháng, cả người cháu đột nhiên cứ mơ mơ màng màng, thường xuyên quên mất mình đã làm cái gì, hoặc là tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở một chỗ khác, hơn nữa, còn thường xuyên nghe thấy có tiếng người nói xì xào bên tai, cứ như vậy mấy ngày, vốn là cháu định đi khám bác sĩ, thế nhưng đột nhiên lại bị ngất xỉu, đến khi tỉnh lại, đã thấy mình đứng trong mộ đế vương, cũng chính là ngôi mộ đế vương chúng ta vừa tới. Lúc đó cháu còn tưởng mình đang nằm mơ, bởi vì tay chân không nghe theo sự điều khiển của cháu, chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc quan tài đang mở ra bên trong đen thui, trong đó có một thi thể đang nằm, mà thi thể kia chính là thân thể này.”

Mọi người nghe mà hãi hùng.

Chiến Lôi Bình vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thiên Nam tiếp tục viết: Sau đó, cơ thể cháu từ từ đi tới gần thi thể, má hiệng về phía hắc khí thi thể kia phát ra, hít một hơi thật sâu, hút hắc khí vào cơ thể, cùng lúc đó, đột nhiên thi thể mở mắt, ôm chặt lấy người cháu không buông, dù cháu giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự trói buộc của đối phương, sau đó có một lực hút hút cháu vào trong đó, cuối cùng, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, đến khi tỉnh lại, thì đã nằm trong thân thể này.

Mộ Nhất Phàm cả kinh, vội hỏi: “Thi thể kia hút linh hồn của cậu vào đó sao?”

Thiên Nam không mấy chắc chắn: “Có lẽ vậy.”

“Có phải linh hồn của ông ta vẫn còn tồn tại trong người cậu không?”

Thiên Nam lắc đầu: “Không, linh hồn kia… đã…chết rồi.”

“Sao cậu biết?”

Thiên Nam lại cúi đầu viết: “Tôi có kế thừa một chút ký ức của người ấy, cho nên, biết vì người này chết không nhắm mắt, nên sau khi bị phong ấn, muốn hút linh hồn con người để sống lại, nhưng không ngờ, ông ta chờ hàng ngàn hàng vạn năm, dẫn tới linh lực càng ngày càng suy yếu, cuối cùng ngay cả tôi cũng không đấu lại được, sau đó, hồn bay phách tán.”

Mộ Nhất Phàm thở phào.

Cũng may mà đế vương kia chết rồi, nếu không bọn họ sẽ lĩnh đủ.

Anh lại hỏi: “Nếu thân thể cậu đã là của đế vương kia, sao cậu lại không có dị năng?”

Thiên Nam giải thích: Căn linh cơ thể này đã bị hủy, muốn có dị năng của mình, cần có linh căn mạnh hơn, phải tu luyện linh đạo, tuy rằng tôi không có dị năng, nhưng tôi có thể vẽ bùa, chỉ là xác xuất bùa thành công tương đối thấp.

Chiến Bắc Thiên hỏi: “Bởi vì em kế thừa ký ức của đế vương, nên mới quen thuộc với mộ đế vương như vậy, có phải không?”

Thiên Nam gật đầu: “Vâng, mộ đế vương kia là do con trai người này xây dựng theo sơ đồ lúc sinh thời ông ta vẽ, muốn cha mình có cơ hội sống lại.”

Chiến Lôi Bình vội hỏi: “Vậy sau này con có rời khỏi thân thể này không?”

Thiên Nam lắc đầu: “Con.. con cũng không biết.”

Chiến Lôi Bình cảm thấy khổ sở.

Chiến Quốc Hùng liền nói: “Nó về là tốt rồi, nó về là tốt rồi, giờ nhà chúng ta coi như đã đoàn tụ, từ nay về sau có gì thì tính sau, cũng đâu có xảy ra chuyện gì, con nghĩ nhiều như thế làm cái gì, hơn nữa, chuyện này chưa chắc đã xảy ra.”

Chiến Lôi Bình nghĩ cũng thấy đúng, ông đúng là lo bò trắng răng rồi.

Chiến Lôi Cương nghi hoặc nhìn Chiến Quốc Hùng: “Bố, con để ý thấy từ đầu tới giờ bố vẫn rất bình tĩnh, có phải bố đã biết chuyện này trước rồi không?”

Chiến Quốc Hùng than dài: “Lần trước, lúc Nam Thiên quay về, Bắc Thiên có nói cho ta biết chân tướng, để ta đề phòng Nam Thiên.”

Ông khoát khoát tay: “Không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa, qua cả rồi, không muốn phiền lòng vì chuyện này nữa.”

Thiên Nam do dự một chút, lại nói: “Cháu… cháu còn một chuyện.. muốn nói rõ.”

Chiến Lôi Bình sợ có chuyện không hay, trái tim liền treo lên: “Có chuyện gì?”

Thiên Nam căng thẳng nhìn Chiến Lôi Bình: “Thật… thật ra con cũng là một tang thi.”

Mọi người sửng sốt.

Chiến Quốc Hùng tức giận nói: “Hóa ra chỉ là tang thi thôi, ta cứ tưởng có chuyện gì, Nam Thiên, có phải cháu muốn lão già này sợ chết khiếp không.”

Thiên Nam vội quay đầu: “Không… không phải, ông nội, cháu… cháu không cố ý muốn dọa ông.”

Chiến Lôi Cương vỗ vỗ vai Thiên Nam: “Nam Thiên, cháu theo chúng ta tới Thủy Thành, thì hẳn cũng biết chúng ta không chú ý tới chuyện này, nếu không đã không mặc anh cháu làm liều tới Thủy Thành, có phải không.”

Thiên Nam mỉm cười.

Chiến Lôi Bình vui vẻ nói: “Nói chuyện này cho A Tân đi.”

Thiên Nam vội ngăn cản: “Mẹ, mẹ… bị kích thích, để mẹ… để mẹ nghỉ ngơi đi.”

Chiến Lôi Bình mừng rỡ: “Ừ, đợi mẹ con tỉnh lại, chúng ta nói cho bà ấy biết sau.”

Ông nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, cái tên chiếm lấy thân thể Chiến Nam Thiên rốt cuộc là ai vậy?”

Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.

Chiến Lôi Bình không nói gì, cũng không gặng hỏi hắn, dù sao thì người cũng đã chết rồi, hỏi là ai thì có ích gì chứ.

Ông nhìn về phía Thiên Nam: “Nam Thiên, giờ bố vẫn chưa quen với gương mặt này, để bố nhìn cho kỹ nào, cho nó quen, cho nó quen.”

Thiên Nam nở nụ cười điềm đạm: “Vâng, bố cứ từ từ nhìn đi ạ.”

Nụ cười ôn hòa điềm đạm khiến Chiến Lôi Bình cong môi lên, bất tri bất giác sờ lên khóe miệng Thiên Nam: “Trước đây con cũng thích cười như vậy.”

Thành thật mà nói, ông vẫn chưa quen với bộ dạng này của con trai, dù sao thì một gương mặt nhìn suốt bao nhiêu năm như vậy, giờ đột nhiên lại trở thành một gương mặt khác, trong lòng kiểu gì cũng thấy thật xa lạ, xem ra phải từ từ làm quen mới được.

Chiến Lôi Cương không làm phiền bọn họ nữa, đứng dậy đi vào phòng kể với Dương Phượng Tình những chuyện đã xảy ra trong phòng khách.

Mộ Duyệt Thành nhìn cha con họ gặp lại nhau, thấy mừng thay cho họ, trong lòng lại có vẻ khổ sở, nghĩ tới đứa con trai cả của mình.

Ông thở dài, đi về phía cửa.

Mộ Nhất Phàm liền cất tiếng gọi: “Bố.”

Mộ Duyệt Thành nói: “Ta đi nghỉ ngơi một chút.”

Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Duyệt Thành rời đi, ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi Chiến Bắc Thiên: “Có phải bố em không tài nào chấp nhận được em? Cho rằng em không phải con ruột của ông ấy không?”

Chiến Bắc Thiên xoa xoa đầu anh: “Có lẽ ông ấy đang tự trách mình vì chuyện của con trai, để ông ấy yên tĩnh một chút.”

“Ừa.”

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, nhạt giọng hỏi: “Thoạt nhìn em đỡ hơn rồi nhỉ.”

“Uha.” Mộ Nhất Phàm trông thấy ánh mắt hắn bất thường, vội đổi giọng: “Không không, người em hẵng còn đau lắm, ông nội ơi, cháu đau quá đi mất.”

Mộ Khiếu Hổ vừa nghe, vội chạy tới: “Đau ở đâu? Đau ở đâu? Có cần tìm dị năng giả hệ thủy chữa cho cháu không.”

Trong mắt Chiến Bắc Thiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này, Mao Vũ đi tới: “Báo cáo, lão đại, bọn em có việc cần báo cáo.”

Chiến Bắc Thiên đứng dậy: “Chúng ta vào trong phòng rồi nói.”

“Vâng.”

Bọn họ vừa đi, đám Trần Hạo liền xông tới.

Cao Phi vội hỏi: “Nhất Phàm, anh có khỏe không?”

Mộ Nhất Phàm thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, hết sức vui vẻ, cười nói: “Anh không sao.”

“Sao không sao được chứ, anh nhìn khắp người anh xem, không biết bị tróc ra bao nhiêu thịt.”

“Nhìn người anh ghê thế thôi, chứ anh không sao thật, nếu không anh lấy đâu ra sức nói chuyện với mấy cậu.”

“Đúng vậy.”

Vương Băng ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng chọc vào vết thương trên người Mộ Nhất Phàm: “Mami, mami đau lắm có phải không?”

Cao Phi tức giận vỗ đầu cậu ta: “Biết anh ấy đau mà cậu còn chọc vào vết thương của anh ấy.”

“Mami, chú ấy đánh con.”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Cao Phi, cậu đừng bắt nạt Vương Băng nữa, lần này tới núi Táng Long, cậu ấy có công lớn nhất, mọi người phải khen ngợi cậu ấy nhiều hơn mới đúng.”

Cao Phi khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không phản đối lời Mộ Nhất Phàm nói.

Ở bên kia, năm người Chiến Bắc Thiên đi vào phòng, Mao Vũ liền báo cáo: “Lão đại, chuyện anh giao phó cho chúng em, chúng em không làm được, mấy tang thi anh muốn chúng em bắt kia… đã bị hút vào trong mộ đế vương, chúng em không thể bắt chúng về được.”

Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: “Bọn chúng chết rồi.”

Trên mặt đám Mao Vũ không có bất cứ dao động gì, chỉ nói tiếp: “Lão đại, tuy rằng bọn em không bắt được mấy tang thi Phan Nhân Triết, nhưng dọc đường về, lại bắt được một tang thi tên Á Uy, lúc đó tên ấy đang trên đường chạy về phía mộ đế vương, không biết lão đại định xử lý tên ấy thế nào?”

“Á Uy?” Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Giao cho Khâm Dương làm nghiên cứu đi.”

“Vâng ạ.”

Mao Vũ nhìn vết thương trên người Chiến Bắc Thiên, bèn hỏi: “Lão đại, có cần bọn em chữa thương cho anh không?”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Không có gì đáng ngại.”

Hắn tìm một vị trí ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đám Mao Vũ, hỏi: “Ban nãy ở đại sảnh xảy ra chuyện, chắc trong lòng mấy cậu cũng đoán được có chuyện gì rồi phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.