Đệ Nhất Thi Thê

Chương 59: Chương 59: Có muốn tôi tự động thủ hay không?




“Hở?”

Đến lúc này Mộ Nhất Phàm mới tỉnh cả người: “Sao phải cởi quần áo?”

Chiến Bắc Thiên không nói gì, quay đầu nhìn về phía lò bếp.

Trên đó là một thùng nước to có đường kính một mét và độ cao cũng chừng một mét, bên trong vừa đủ chứa một người, lúc này, trong thùng sắt tỏa ra khói trắng, cùng với vị thuốc đông y nồng nặc xông vào mũi, hơn nữa, phía dưới thùng sắt còn đang đốt lửa lớn, giống như đang đun sôi thùng nước to kia.

Mộ Nhất Phàm nhìn theo ánh mắt hắn.

Không hiểu tại sao, trông thấy cảnh này, đột nhiên anh liên tưởng tới dục dũng chứa thuốc tắm thời cổ đại, vừa nấu thuốc vừa ngâm thân thể mình trong đó, sau đó bức độc trong cơ thể ra. (dục dũng: thùng chứa nước tắm)

Mộ Nhất Phàm lờ mờ đoán ra được nam chính muốn làm gì, không khỏi lui về phía sau hai bước, dịch người ra phía cửa.

Anh cứ cảm thấy cái thùng sắt chứa nước nóng này không đơn giản, nhất định trong đó có nước linh tuyền trong không gian của nam chính.

Chiến Bắc Thiên nhanh hơn anh một bước, đóng cửa phòng bếp lại, ngăn cản đường đi của Mộ Nhất Phàm, chân mày nhíu chặt lại, trầm giọng nói: “Đi vào tắm.”

Mộ Nhất Phàm giả bộ làm vẻ mặt như không biết hắn muốn làm gì: “Vào đâu?”

Bất chợt Chiến Bắc Thiên híp mắt lại, ra lời cảnh cáo: “Có muốn tôi tự mình động thủ không?”

Hắn không hiểu, rõ ràng tắm là chuyện rất thoải mái dễ chịu, sao người này giống như lúc uống thuốc, làm như sẽ xảy ra án mạng không bằng.

“Tối hôm qua tôi vừa tắm rồi, không phiền anh phải hao tâm tổn trí như thế…” Mộ Nhất Phàm vừa cười nói, vừa lui về phía sau.

Thế nhưng, không đợi anh nói xong, một tay Chiến Bắc Thiên vươn ra kéo lấy tay anh, một tay kia túm lấy góc áo, vén lên, thẳng tay cởi áo anh ra.

“Chiến Bắc Thiên, anh đang làm cái gì đấy!” Mộ Nhất Phàm lớn tiếng kêu lên, ôm chặt lấy áo bị lôi ra, bởi vì anh đang mặc quần áo ở nhà nên dễ dàng bị Chiến Bắc Thiên cởi ra.

Chiến Bắc Thiên không để ý tới anh, một tay ôm lấy người, tay kia kéo quần Mộ Nhất Phàm xuống, hai ba cái liền cởi anh trần truồng cả ra, bỏ anh vào trong cái thùng sắt.

Mộ Nhất Phàm muốn đứng lên, lại bị Chiến Bắc Thiên dùng tay đè xuống.

Anh cả giận nói: “Chiến Bắc Thiên, anh đừng tưởng hai ta đều là đàn ông thì anh có thể tùy tiện cởi quần áo khi chưa có sự cho phép của tôi nhá, anh có tin tôi tố cáo anh tội khiếm nhã không?”

Chiến Bắc Thiên: “…….”

Hắn lấy từ trong túi quần một dải lụa trắng dài ra, gấp lại nhiều lần, bịt hai mắt Mộ Nhất Phàm lại.

“Sao anh lại muốn che mắt tôi?”

Mộ Nhất Phàm muốn cởi dải lụa ra, lại bị Chiến Bắc Thiên ngăn cản: “Không được gỡ xuống.”

“Thế cho tôi một lý do không thể gỡ xuống đi.”

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Cậu có muốn tôi dùng dải lụa này trói cậu lại không?”

Nhất thời Mộ Nhất Phàm ngoan hơn hẳn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Sau đó, không biết có phải bởi vì thân thể anh không, nhiệt độ nước đột nhiên lạnh như nước lã, dần dần, thân thể anh bị biến hóa, lúc thì xương cốt cả người đau đến khó chịu, lúc lại cảm thấy vô cùng thoải mái, vô cũng đối lập.

Hơn nữa, bởi hai mắt bị che lại, thính lực trở nên vô cùng bén nhạy.

Lúc nghe thấy tiếng Chiến Bắc Thiến đưa tay vào trong nước, anh né tránh theo bản năng, sau đó, cả hai người đều khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.