Đệ Nhất Thi Thê

Chương 132: Chương 132: Cong thiệt rồi!




Vào buổi tối, Mộ Nhất Phàm ăn tối cùng với Chiến Bắc Thiên xong, như một làn khói mà lao vào phòng của Trịnh Quốc Tông.

Trịnh Quốc Tông thấy Mộ Nhất Phàm đi tới, liền chọc anh: “Chẳng lẽ cậu lại giận dỗi với thiếu tướng, nên chạy tới chỗ tôi để trốn?”

“Không phải đâu mà.” Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng cười, ngồi xuống bên người Trịnh Quốc Tông, hỏi: “Kình Thiên đâu rồi chú?”

“Thằng bé đang chơi trong phòng Mao Vũ và Lục Lâm, muộn nữa mới về.” Trịnh Quốc Tông liếc mắt nhìn anh: “Có phải cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi không?”

Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng gãi đầu, mất tự nhiên mà khẽ ho một tiếng: “Cái kia… lang băm này, lần trước chú nói với cháu, lúc bị hôn, tim đập thình thịch thình thịch, hơn nữa, hôn xong còn thấy hết sức vui là thích, có phải không?”

“Ừa.” Trịnh Quốc Tông cười cười nhìn anh: “Sao? Có phải phát hiện ra mình thích Chiến thiếu tướng rồi không? Nếu cậu còn chưa xác định mình thích cậu ấy hay không, vậy cậu thử tưởng tượng một chút, đổi sang hôn người khác, xem cậu có cảm giác như vậy hay không?”

Mộ Nhất Phàm liền nghĩ tới cảnh mình hôn Dung Nhan, nhưng hình như chẳng thấy vui gì hết trơn.

Trịnh Quốc Tông thấy anh không nói gì, còn tưởng là anh không tưởng tượng được, bèn nói: “Vậy đi, cậu nhìn tôi, tưởng tượng xem đối tượng là tôi, cậu…………”

Mộ Nhất Phàm nghe vậy, đối tượng trong đầu liền biến thành Trịnh Quốc Tông, ngay lập tức anh rùng mình một cái, cắt ngang lời ông: “Xì tốp, xì tốp, xì tốp, chú đừng làm cháu buồn nôn.”

Lúc tưởng tượng đối tượng là Dung Nhan, anh thấy không hôn nổi rồi, giờ đổi thành Trịnh Quốc Tông, anh lại càng không thể hôn được hơn, miễn bàn xem có vui hay sướng gì.

Trịnh Quốc Tông tức giận cười nói: “Cái thằng chết bầm này, tôi còn chưa ghét bỏ cậu mà cậu đã ghét bỏ tôi rồi.”

Mộ Nhất Phàm cười hề hề, đứng dậy rời khỏi phòng của Trịnh Quốc Tông.

Lý do anh tới tìm Trịnh Quốc Tông rất đơn giản, chỉ là anh muốn xác định xem mình có thích Chiến Bắc Thiên thật hay không mà thôi.

Sau khi trở lại phòng, Mộ Nhất Phàm thoáng nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng nước, hai cái tai liền dựng thẳng lên như cún con.

Anh thấy Chiến Bắc Thiên không ở trong phòng, thầm đoán hẳn hắn đang tắm trong phòng tắm, nhất thời trái tim ngứa ngáy khó chịu.

Nhất là đột nhiên nhớ tới mộng xuân lần trước, tâm tư muốn nhìn lén cảnh xuân bên trong lại càng nổi lên sâu đậm hơn.

Mộ Nhất Phàm thấy cửa phòng khép hờ, do dự một chút, dè dặt vươn tay ra, đẩy cửa phòng tắm ra một cái khe hở khoảng 10cm, len lén nhìn vào bên trong.

Từ khe cửa phòng tắm căn bản không thể trông thấy rõ chỗ tắm, cũng may là trên tường có một cái gương, có thể phản chiếu toàn bộ cảnh trong phòng tắm, bao gồm cả người đang tắm bên trong.

Bởi không có hệ thống nước máy nên không thể sử dụng vòi nước, cho nên, Chiến Bắc Thiên chỉ có thể ngồi trên cái ghế con, dùng hai thùng nước trước mặt mà dội nước tắm cho mình.

Mộ Nhất Phàm lập tức để ý tới vị trí giữa hai chân Chiến Bắc Thiên, nơi ấy hết sức hùng vĩ, khiến Chiến Bắc Thiên trở nên khí thế hơn người, thế nhưng, không hiểu sao anh lại cảm thấy cúc hoa đau đau.

Anh không khỏi đưa tay sờ lấy cái mông mình, anh nhớ từng nghe người ta nói qua, đồng tính với nhau đều phải cắm vào phía sau, không biết sau này đi tìm vật tư, anh có nên tiện thể tìm mấy đồ dùng tình thú, mang dầu bôi trơn về hay không?

Mộ Nhất Phàm ý thức được hành động của mình, động tác cứng đơ lại, vội vã thu tay về, “hừ hừ hừ” mấy tiếng trong lòng.

Chết tiệt!

Sao lại nghĩ tới cái này kia chứ, còn không biết sau này ai cắm ai đâu, nói gì thì nói, cậu em của anh lúc chào cờ cũng hùng vĩ lắm chứ bộ.

Đúng lúc này, Chiến Bắc Thiên đứng lên, cầm cục xà phòng trên giá bôi loạn lên cánh tay, cơ thể đột nhiên duỗi ra cao to đến tận mét chín.

Hơn nữa, tỉ lệ dáng người vô cùng đẹp, cơ thể hình tam giác ngược, bụng sáu múi, các đường cong hết sức rõ ràng, cánh tay và bắp chân bởi được trui rèn trong thời gian dài nên hết sức rắn chắc lực lưỡng.

Những giọt nước trong suốt từ trên người chảy xuống cơ bụng, tựa như vuốt ve cơ thể cường tráng lại hữu lực, gắt gao thu hút đường nhìn của Mộ Nhất Phàm, khiến anh không tự chủ mà nuốt nước miếng ực một cái.

Anh vươn tay sờ xuống nơi đang dựng lên, tức giận nói: “Em giai à, em có thể cam chịu một chút không?”

Chỉ mới nhìn thôi đã có phản ứng rồi, không biết lúc đè người xuống cậu em sẽ cứng tới mức nào nữa.

Thế nhưng, dựa vào dáng người cao lớn của Chiến Bắc Thiên, muốn đè người xuống, dường như là chuyện không thể nào.

Mộ Nhất Phàm nhận ra mình càng nhìn phía dưới lại càng cứng, vội vã thu hồi đường nhìn, rời khỏi cửa phòng tắm.

Ngay trong khoảnh khắc anh rời đi, Chiến Bắc Thiên ngồi trong phòng tắm nhìn về cái gương đối diện mình, qua gương không còn thấy cậu chàng đứng coi rình ngoài khe cửa nữa, khóe miệng không khỏi cong lên.

Mộ Nhất Phàm bổ nhào xuống giường, ôm cậu em đã chào cờ, buồn bực kêu lên: “Cong rồi, cong rồi, cong thiệt rồi!”

Anh có phản ứng với Chiến Bắc Thiên, cũng đồng nghĩa anh thực sự thích Chiến Bắc Thiên.

“Bố, mẹ, con trai có lỗi với hai người, không thể sinh người nối dỗi tông đường cho Mộ gia, sau này muốn ôm cháu, bố mẹ tìm anh cả đi!!”

Mộ Nhất Phàm nói tới đây, buông tay ôm quần ra, khẽ cau mày lại.

Nói lại nghĩ, liệu anh còn có thể quay về hiện thực không?

Nếu không thể quay về hiện thực, sao anh còn lo chuyện không thể nối dõi tông đường chứ?

Không phải giờ anh đang có sẵn một cậu con trai hay sao? Hơn nữa, còn rất giống Chiến Bắc Thiên nữa, Chiến gia cũng không phải lo Chiến Bắc Thiên bị tuyệt hậu.

Chỉ là, rốt cuộc Chiến Bắc Thiên có thích anh không?

Dù sao thì trong tiểu thuyết, Chiến Bắc Thiên cũng thành đôi với nữ chính.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy hết sức khó chịu.

Khoảng thời gian trước đó, Chiến Bắc Thiên thường xuyên ghép đội làm nhiệm vụ với nữ chính, nói không chừng hai người đã từ từ vun đắp được tình cảm rồi.

Còn có, giờ anh là tang thi, đến hôn thôi cũng có thể lây bệnh cho Chiến Bắc Thiên, vậy sau này anh ở bên Chiến Bắc Thiên thế nào đây?

Cơ mà, có phải anh đã nghĩ nhiều rồi hay không.

Giờ anh còn chưa xác định được nam chính có thích mình hay không kìa.

Lúc này, Chiến Bắc Thiên từ trong phòng tắm đi ra: “Nhân lúc trời còn chưa tối, mau đi tắm đi.”

Mộ Nhất Phàm thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng phát ra tiếng nước to.

Chiến Bắc Thiên: “……………”

Hắn nghĩ nhất định là người ở bên trong cố ý, thế mà lại không đóng cửa phòng tắm lại.

Mộ Nhất Phàm thả lỏng mình, tập trung tắm rửa, sau đó cả người liền nhẹ nhõm khoan khoái hẳn ra, bao nhiêu buồn bực trước đó đều bị quét sạch sành sanh.

Anh đi ra khỏi phòng tắm, trông thấy Chiến Bắc Thiên đang bật đèn pin đọc sách.

Mộ Nhất Phàm thấy hắn đọc sách chăm chú như vậy, ánh mắt khẽ gợn sóng, treo khăn lau lên thành ghế dựa, sau đó nhào lên trên giường, bò tới bên cạnh Chiến Bắc Thiên hỏi: “Bắc Thiên này, em nhận ra anh rất thích đọc sách, thế em hỏi một vấn đề, không biết anh có trả lời được hay không.”

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn anh: “Thử nói xem là vấn đề gì đã.”

“Em hỏi này, một nghiên cứu viên lúc nghiên cứu virus có đeo găng tay, anh nói xem liệu anh ta có thể bị nhiễm virus không?”

“Vậy phải xem găng tay có bị thủng hay không, hoặc là xem xem độc tính của virus có mạnh không, nếu tiếp xúc thẳng vào da có bị lây hay không.”

Mộ Nhất Phàm buồn bực lẩm bẩm một tiếng: “Thế chẳng lẽ lần nào làm cũng phải đeo bao à?”

Giọng anh nhỏ xíu, Chiến Bắc Thiên không nghe rõ anh nói gì, hỏi: “Em đang nói gì cơ?”

“Không có gì, thế nếu găng tay không bị thủng, nhưng virus lại rất nguy hiểm, vậy có bị lây nhiễm hay không?”

“Chắc không dễ lây như vậy đâu, nếu không, trong viện nghiên cứu còn ai dám nghiên cứu virus nữa.”

Mộ Nhất Phàm thở phào: “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”

Chiến Bắc Thiên nghi hoặc nhìn anh: “Em hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm người nghiên cứu virus trên người em?”

“Không phải, không phải đâu, anh đọc sách tiếp đi.”

Mộ Nhất Phàm vội vã trở mình đưa lưng về phía hắn, tránh được câu hỏi kia của hắn.

Chiến Bắc Thiên không thể làm gì hơn là tiếp tục đọc sách trong tay, thế nhưng, còn chưa được mấy giây, người bên cạnh đã lại xoay người.

Mộ Nhất Phàm không ngước mắt nhìn Chiến Bắc Thiên, cũng không nhắm mắt lại, cứ như vậy nhìn chòng chọc một chỗ trên người Chiến Bắc Thiên.

“Bắc Thiên này, có phải anh không mặc quần lót không?”

Đột nhiên anh cất tiếng hỏi, bởi vì anh không nhìn thấy dấu quần lót dưới quần ngủ.

Chiến Bắc Thiên: “………….”

Rốt cuộc cái cậu này đang nhìn chỗ nào trên người hắn vậy?

Mộ Nhất Phàm lại nói: “Thật ra không mặc quần lót cũng tốt, có thể cho cậu em hít thở không khí, sau này em nó càng có thể hạnh phúc hơn.”

Chiến Bắc Thiên: “………….”

Có phải hôm nay bị hắn làm cho kích thích quá độ rồi không?

Bị Mộ Nhất Phàm làm phiền, Chiến Bắc Thiên cũng chẳng còn tâm tình đâu mà đọc sách nữa, hắn tắt đèn pin, nằm xuống giường ngủ.

Mộ Nhất Phàm cười hì hì, lập tức bổ nhào tới, ôm lấy Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên thấy anh chủ động ôm mình như vậy, trong bóng tối, khóe miệng khẽ cong lên, đoạn nghiêng người, kéo anh vào lòng mà ôm chặt, nhắm mắt vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.