Bên ngoài thao trường, có hơn mười chiếc xe tải đỗ lại, binh lính lục tục bước xuống xe.
Gương mặt họ uể oải, áo quần trên người cũng lấm lem, thoạt trông hết sức chật vật, nét mặt chán chường mang tới cảm giác như bại trận trở về.
Mộ Nhất Phàm đảo mắt nhìn mặt binh lính, nhưng không trông thấy đám Cao Phi đâu, lập tức kéo lấy một cậu lính hỏi: “Nhóm Cao Phi và Trần Hạo đâu rồi?”
Vẻ mặt cậu lính kia mờ mịt, hiển nhiên không biết hai người họ.
Mộ Nhất Phàm liền buông tay ra, lại bắt lấy vài binh lính để hỏi thăm.
Cuối cùng, một binh lính ở cùng ký túc xá với nhóm Cao Phi, nghe thấy Mộ Nhất Phàm hỏi về họ, không nhịn được mà bật khóc lên: “Đại thiếu gia, nhóm Cao Phi.. có lẽ họ.. sẽ không thể về được nữa.”
“Sao.. sao cơ?” Mộ Nhất Phàm ngẩn ra, lập tức nắm lấy cánh tay cậu ta: “Cậu nói vậy là sao, bọn họ không thể quay về là có ý gì?”
Mộ Duyệt Thành chạy tới sau nghe thấy vậy, chợt chau mày lại.
Ông cũng không ngờ kết quả lại thành ra như vậy, lúc đó Nhất Hàng đề nghị cho đám Cao Phi nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm vật tư, vốn là ông không đồng ý.
Sau đó ông nghĩ đã lâu như vậy Mộ Nhất Phàm không đưa họ ra ngoài luyện tập, nên mới đồng ý chuyện này, hơn nữa, ông cũng hỏi qua ý kiến của nhóm Cao Phi, nếu họ đồng ý thì hẵng đi, không đồng ý có thể ở lại.
Năm người Cao Phi đồng ý ra ngoài rèn giũa bản thân, họ chọn vậy cũng là vì không muốn kéo chân Mộ Nhất Phàm, không ngờ chuyến này đi lại không về được.
Cậu lính lau nước mắt: “Trên đường về, bọn tôi bị thực vật và động vật biến dị tấn công, có rất nhiều binh lính bị động thực vật biến dị kéo vào rừng sâu, Khổng Tử Húc và Đặng Hiểu Nghị cũng bị kéo đi, Cao Phi, Chu Toàn, Trần Hạo vì muốn tìm bọn họ mà chủ động rời đội, sau đó không thấy quay về nữa. Đoàn xe bọn tôi đợi cả đêm không thấy ai về, hơn nữa rừng sâu lại hết sức nguy hiểm, không dám tự tiện đi tìm người, đành phải lái xe về thành B trước, sau đó lại gặp một tiểu đội của Chiến gia, bọn họ biết bọn tôi là binh lính của Mộ gia, lập tức tấn công, cướp hết vật tư bọn tôi kiếm được đi rồi.”
Mộ Duyệt Thành giận dữ, sau khi mắng Chiến gia vài câu, lập tức để sĩ quan đi tìm quân y khám thương cho họ.
Mộ Nhất Phàm mặc kệ chuyện của Chiến gia, vội vàng hỏi: “Đám Đặng Hiểu Nghị bị bắt đi ở đâu?”
“Ở.. một chỗ cách thành 200km, vị trí cụ thể thế nào, tôi cũng không miêu tả được, tôi phải tới đó mới có thể nói rõ được.”
“Cậu dẫn tôi đi tìm họ.”
Mộ Duyệt Thành vừa nghe vậy, muốn ngăn cản Mộ Nhất Phàm không được tự ý hành động, nhưng vừa nói được một chữ “Nhất”, Mộ Nhất Phàm và cậu lính kia đã mất dạng.
Binh lính xung quanh ngẩn người nhìn chỗ Mộ Nhất Phàm vừa đứng.
“Đấy là dị năng gì vậy? Tốc độ gì mà nhanh thế?” Có một binh lính nhỏ giọng nói.
Bọn họ còn chưa thấy rõ đang xảy ra chuyện gì, người đã biến mất như một tia sáng.
“Cái thằng này!” Mộ Duyệt Thành chau mày phân phó cho một tiểu đội đi tìm người, nếu như gặp nguy hiểm thì lập tức quay trở về thành.
Lúc này, Mộ Nhất Hàng được một cậu lính đỡ tới.
Trong lòng hắn lúc này cảm thấy hết sức xấu hổ và mất mặt, một dị năng giả cấp bốn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đã bị thua dưới tay Mộ Nhất Phàm, hơn nữa còn thua Mộ Nhất Phàm trước mặt toàn bộ mọi người trong doanh địa.
Đến lúc này hắn đã hiểu vì sao Mộ Nhất Phàm lại cho gọi toàn bộ binh lính tới thao trường, mục đích là để hắn bị bẽ mặt.
Mộ Nhất Hàng lạnh mặt đi tới trước mặt Mộ Duyệt Thành: “Bố.”
Mộ Duyệt Thành thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Mộ Nhất Hàng lắc đầu.
Mộ Duyệt Thành bực mình nói: “Anh con cũng thật là, ra tay mà chẳng biết nặng nhẹ, đợi nó về, nhất định ta sẽ răn dạy lại nó.”
Mộ Nhất Hàng biết Mộ Duyệt Thành chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, cũng không để trong lòng, theo Mộ Duyệt Thành quay về phòng làm việc, lúc này mới lên tiếng: “Bố, con có một người bạn đang nghiên cứu chế tạo máy kiểm trắc tang thi, chỉ cần chiếu lên người là có thể biết rõ đối phương có bị nhiễm virus tang thi hay không, cá nhân con cảm thấy máy kiểm trắc này rất tốt, chúng ta cũng nên mua một máy về, để tiện sau này ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu gặp ai bị lây, hoặc là có người trong đội bị lây hoặc bị tang thi tấn công, trong tình huống mọi người không rõ, có thể chiếu thử xem, tránh cho sau này xảy ra những tình huống ngoài ý muốn.”
Mộ Duyệt Thành đã nghe nói qua về chiếc máy kiểm trắc này: “Con có thể lấy về được sao?”
Nếu như trong đội có máy kiểm trắc như vậy thì rất tốt, tốt nhất là phải lấy mấy cái máy về, sau này ra ngoài thành tìm vật tư, mọi người không cần phải lo lắng đề phòng người bên cạnh sẽ biến thành tang thi bất cứ lúc nào.
“Được nhiên có thể rồi, cậu ấy là bạn tốt của con, có thể lấy bất cứ lúc nào, giờ con phái người đi tìm cậu ấy, để cậu ấy đưa một cái qua đây, đợi sau này chế tạo được nhiều máy kiểm trắc rồi, con lại bảo cậu ấy đưa thêm mấy cái nữa, sau này mọi người đi tìm vật tư về, có thể chiếu xem thế nào.”
“Ừ, chuyện này ta giao cho con.”
“Vâng.”
Khóe miệng Mộ Nhất Hàng cong lên tạo thành một nụ cười thật sâu.
——
Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ ánh sáng đưa binh lính đi ra khỏi doanh địa của Mộ thị xong, lập tức xuất hiện ở ngoài cổng thành B, hai người làm thủ tục xuất nhập, sau đó lập tức rời thành B.
Chỉ mất hai phút, họ đã đi tới chỗ nhóm Cao Phi xuống xe.
Cậu lính bị Mộ Nhất Phàm bế theo còn chưa kịp hoàn hồn lại, tốc độ nhanh khiến cậu cảm thấy hết sức kích thích, nhưng mặt bị gió thổi đau tới nóng bừng lên, dường như bị mấy ngàn con dao tạt vào mặt, hơn nữa, mặt sắp bị thổi đến biến dạng.
Mộ Nhất Phàm quan sát cảnh vật xung quanh, hai bên đường đều là rừng rậm, hết sức yên ắng: “Nhóm Cao Phi xuống xe ở đây sao?”
Cậu lính xoa xoa mặt, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, chú ý tới hai chiếc cây hết sức to lớn, kích động gật đầu: “Đúng, đúng, chính là ở đây, tôi chắc chắn bọn họ xuống xe ở đây, sau đó đi về phía cánh rừng bên phải.”
Mộ Nhất Phàm sử dụng dị năng hệ tinh thần quét vào bên trong, cảm thấy bên trong rừng hết sức nguy hiểm, nhìn cậu lính bên cạnh nói: “Giờ tôi đưa cậu về trước, sau đó đi tìm bọn họ.”
Cậu lính cũng sợ mình sẽ làm liên lụy tới Mộ Nhất Phàm, bèn gật đầu.
Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, họ đã quay về cổng thành.
Cậu lính ngạc nhiên nhìn cổng thành B, ở đó có đoàn xe đang ra ra vào vào, giống như đang nằm mơ, tốc độ nhanh tới kinh hồn.
Sau khi Mộ Nhất Phàm đưa cậu lính về, lại quay trở về nơi ban nãy, anh đi về phía bìa rừng bên tay phải, sau đó dùng dị năng hệ tinh thần dò xét tình huống xung quanh.
Giờ dị năng tinh thần của anh chỉ có thể dò xét trong vòng ba mươi dặm, bởi trong vòng ba mươi dặm không tìm được người, cho nên lại dùng dị năng hệ ánh sáng, tránh những nơi nguy hiểm mà đi tới nơi cách đó ba mươi dặm, sau đó lại tiếp tục sử dụng dị năng hệ tinh thần.
Anh đi tới một nơi cách đó hơn trăm dặm, cuối cùng cũng nghe được sóng dao động của con người.
Mộ Nhất Phàm lập tức sử dụng dị năng hệ ánh sáng, đi tới nơi phát ra sóng dao động, liền trông thấy một người mặc áo ba lỗ đen và quần bộ đội, người nọ đang cúi người dùng gậy đào bùn đất, miệng liên tục lẩm bẩm: “Mọi người yên nghỉ.”
Anh lập tức chạy tới, thấy Cao Phi đang đào đất, kích động cất tiếng gọi: “Cao Phi.”
Thật may quá!
Cao Phi không làm sao!
Trước đó anh còn lo họ đã bỏ mạng trong rừng rậm.
Cao Phi nghe thấy tiếng Mộ Nhất Phàm liền ngẩng đầu lên, thấy anh ở đó, lập tức ném cây gậy trong tay, tiến lên ôm chầm lấy Mộ Nhất Phàm, kích động nói: “Nhất Phàm, Nhất Phàm, sao anh lại ở đây? Anh đi tìm bọn em đúng không?”
“Đương nhiên là đi tìm mấy cậu rồi, chứ không cậu nghĩ anh tới đây để ngắm cảnh chắc? Thế nhóm Trần Hạo, Chu Toàn đâu rồi?”
Cao Phi chỉ tay về bốn mô đất phía sau lưng: “Họ ở đó.”
Mộ Nhất Phàm nhìn mô đất, cả kinh: “Bọn họ.. bọn họ.. đã chết rồi sao?”
Anh buông Cao Phi ra, chạy tới, không thể tin nhìn bốn mô đất: “Tôi vẫn tới chậm một bước sao?”
Trước khi tới anh còn nghĩ dù không cứu được nhóm Đặng Hiểu Nghị, nhưng ít nhất cũng có thể cứu được nhóm Chu Toàn và Trần Hạo, thật không ngờ, anh vẫn đến chậm một bước.
Mộ Nhất Phàm lập tức nắm lấy cánh tay Cao Phi ở phía sau, “Nói cho tôi biết, rốt cuộc mấy cậu đã gặp chuyện gì đi?”
Sắc mặt Cao Phi trầm xuống: “Bọn em bị một nhóm động thực vật biến dị lớn tập kích, đây là chuyện em chưa từng nghe qua, cũng chưa từng xảy ra, cho nên em nghĩ có người muốn hại bọn em, bởi vì lúc quay về thành B, em phát hiện có một tên lính bôi phẩm màu ở mui xe, lúc đó em không để ý, chỉ nghĩ tên kia rảnh đời nên nghịch một chút, giờ ngẫm lại, rất có thể phẩm màu kia là thứ dẫn nhóm động thực vật biến dị tới.”
Sắc mặt Mộ Nhất Phàm lạnh đi, anh biết đây là do Mộ Nhất Hàng muốn hại nhóm Cao Phi: “Trước khi tới anh đã nghe qua chuyện các cậu bị tập kích, cho nên anh không hỏi mấy cái này, anh muốn hỏi Trần Hạo, Chu Toàn chết thế nào?”
“Trần Hạo? Chu Toàn?” Cao Phi khó hiểu nhìn Mộ Nhất Phàm: “Bọn họ đã chết đâu.”
“Chưa chết?” Mộ Nhất Phàm lại ngẩn ra một lần nữa: “Nếu không chết, vậy họ ở đâu?”
Cao Phi lại chỉ chỉ về phía mấy mô đất: “Bọn họ ở đó.”
“Mịa nó, không chết thì cậu chôn họ ở đó làm cái quần gì? Với cả, ban nãy cậu còn nói cái gì mà yên với chả nghỉ, chẳng lẽ không phải là đã chết?”
Mộ Nhất Phàm vừa tức chết đi được, vừa đau lòng đến độ muốn khóc.
Bởi nếu không vì anh, Mộ Nhất Hàng đã không hại bọn họ.
“Chết là hai người lính khác, Chu Toàn và Trần Hạo chỉ ngất đi thôi.”
Mộ Nhất Phàm: “………..”
Thế quái nào..
Anh rất có xung động muốn chôn chết Cao Phi!!
“Sao Chu Toàn với Trần Hạo lại bị ngất?”
“Em cũng không biết, lúc đó bọn em đi tìm Đặng Hiểu Nghị và Khổng Tử Húc, gặp phải động vật biến dị, ba bọn em chia nhau ra, đến khi em tìm được họ thì đã là chuyện mấy giờ sau, hơn nữa, họ đã ngất xỉu xuống đất, em bèn khiêng họ tới đây, đưa họ tới chỗ chôn hai binh lính chết đi khác.”
Nói tới đây, Cao Phi ngượng ngùng gãi đầu: “Vốn là em định đợi mấy cậu ấy tỉnh lại rồi đi tìm nhóm Đặng Hiểu Nghị, cơ mà đợi mấy tiếng rồi vẫn chưa thấy tỉnh lại, không thể làm gì hơn là chôn họ xuống, giấu tạm đi, tự mình đi tìm nhóm Đặng Hiểu Nghị, thật không ngờ anh lại tới.”
Mộ Nhất Phàm nhũn người ngồi xuống đất, anh bị Cao Phi hù suýt chết, nhưng nghĩ về hai người khác bị tách đội ra cũng cảm thấy sốt ruột, lập tức đứng dậy quơ một nắm đất rắc về phía mộ: “Mọi người yên nghỉ nhé.”
Hai người này xem như bị liên lụy.
“Cái kia, Nhất Phàm, anh rắc nhầm mộ rồi.” Cao Phi dè dặt nói.
“……..” Mộ Nhất Phàm tức giận quay đầu lườm Cao Phi: “Cậu còn không mau đào nhóm Trần Hạo lên.”
“Nhưng mà em còn muốn đi tìm tụi Đặng Hiểu Nghị.”
Mộ Nhất Phàm liếc mắt: “Cậu đào họ lên, chúng ta mỗi người cõng một đi tìm nhóm Đặng Hiểu Nghị, cứ để họ ở đây, bị động vật biến dị ăn tươi mất.”
Cao Phi ngẫm thấy cũng đúng, lập tức đào người ra khỏi đất.
Mộ Nhất Phàm cõng Chu Toàn lên lưng: “Cậu biết đám Đặng Hiểu Nghị bị kéo đi về phía nào không?”
Cao Phi gật đầu, chỉ về phía trước: “Biết, ở cách đó năm dặm có dấu vết bị kéo đi, chắc Hiểu Nghị bị kéo về phía bên đó.”
“Hy vọng họ còn sống.”
“Nhất định họ còn sống.” Cao Phi lớn tiếng phản bác: “Dù có bị ăn, em cũng tin họ có năng lực trở thành người biến dị.”
Nghe cậu ta nói vậy, Mộ Nhất Phàm mới nhớ ra trong tiểu thuyết không phải đám Đặng Hiểu Nghị bị biến thành người biến dị hay sao?
Anh cười nói: “Đúng, nhất định họ có thể chống chọi được.”
Mộ Nhất Phàm đi về phía Cao Phi chỉ: “Đi, chúng ta đi tìm họ.”