Đệ Nhất Thi Thê

Chương 6: Chương 6: Dọa ông đây chết khiếp!




Đến khi có vẻ tương đối ổn rồi, Mộ Nhất Phàm nổi lên dã tâm, nhắm trúng tim Chiến Bắc Thiên, dùng sức đâm xuống phía dưới.

Chỉ nghe thấy “Phụt” một cái, là tiếng dao đã đâm vào trong.

Mộ Nhất Phàm sợ hãi, cuống quít buông dao ra, không dám mở mắt nhìn xem Chiến Bắc Thiên còn sống hay đã chết, chỉ sợ trông thấy một cái xác, hoặc là thấy Chiến Bắc Thiên tức giận trợn trừng mắt nhìn.

Đột nhiên “reng reng”, chuông ngoài cửa vang lên, anh giật bắn mình mở to mắt ra nhảy dựng lên, không thấy người đâu cả, chỉ trông thấy con dao gọt hoa quả cắm sâu vào sô pha, anh sợ hãi lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Người đâu rồi?!

Mộ Nhất Phàm vội vã đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng Chiến Bắc Thiên đâu, không khỏi tự lẩm bẩm: “Thế quái nào lại không thấy?”

Chẳng lẽ trong lúc mình nhắm mắt hắn đã chạy?!

Nhưng mà, sao anh không nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cửa mở?!

Mà không đúng, làm gì có chuyện Chiến Bắc Thiên chạy đi như vậy, nếu hắn trông thấy mình cầm dao giết hắn, nhất định hắn sẽ tóm lấy mình, đoạt con dao kia đi.

Dường như Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Chắc là linh hồn Chiến Bắc Thiên muốn sống lại rồi, còn theo không gian tùy thân trọng sinh về thời điểm trước mạt thế một tháng, nói cách khác, rất có khả năng linh hồn Chiến Bắc Thiên cảm nhận được nguy hiểm, cho nên đã tiến nhập vào không gian.

Nếu quả thật là như vậy, chắc Chiến Bắc Thiên không thấy anh giết hắn đâu nhỉ, nếu không Chiến Bắc Thiên đã chẳng đột nhiên biến mất, làm lộ chuyện không gian tùy thân này ra.

Đúng lúc này, chuông cửa lại kêu “reng reng” thêm một lần nữa.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, giận dữ quát: “Bấm cái gì mà bấm, dọa ông đây sợ chết khiếp, có biết không hả?!”

Tiếc là cách âm trong biệt thự quá tốt, căn bản người bên ngoài không thể nghe được tiếng rống giận của anh.

Mộ Nhất Phàm rút con dao gọt hoa quả đang cắm vào ghế sô pha ra, trên lưỡi dao không có máu, cho nên, anh không đâm trúng Chiến Bắc Thiên.

Anh thở ra hít vào, cũng không biết là mình nên thở phào nhẹ nhõm vì đã không giết người, hay là nên cảm thấy lo lắng vì Chiến Bắc Thiên đã sống lại.

Bởi Chiến Bắc Thiên từng trải qua thử thách mạt thế là một người rất tàn khốc, hết sức cảnh giác và nghi ngờ, cho nên người có thể tiếp cận hắn trong vòng một mét đã ít nay lại càng ít hơn, càng không nói đến chuyện lấy được sự tin tưởng của hắn, cho nên nhất định sau này khó mà tìm được cơ hội giết hắn.

Mộ Nhất Phàm còn chưa kịp nghĩ sâu, đã lại bị tiếng chuông đòi mạng cắt ngang.

Anh tức giận ném con dao gọt hoa quả vào giỏ, đoạn đi ra ngoài cửa, qua mắt mèo trông thấy người tới là Lý Thanh Thiên, lúc này mới nhớ ra hồi sáng anh có dặn đêm nay Lý Thanh Thiên tới giúp anh kiểm tra thân thể.

Mộ Nhất Phàm mở cửa lớn, để Lý Thanh Thiên đi vào, nhạt giọng nói: “Tới phòng giải trí đi.”

Anh không cho Lý Thanh Thiên ở đại sảnh là bởi lo Chiến Bắc Thiên ra khỏi không gian sẽ trông thấy Lý Thanh Thiên.

Lý Thanh Thiên lấy làm kỳ quái mà nhìn Mộ Nhất Phàm vẫn còn đeo khẩu trang và kính mắt, hết sức tò mò vì sao họ lại phải tới phòng giải trí.

Mộ Nhất Phàm đi tới phòng giải trí, còn chưa đóng cửa đã cởi áo ra, đoạn nói: “Trước tiên lấy đạn trong tay tôi ra cái đã.”

Lý Thanh Thiên thấy vết đạn trên cánh tay anh, ánh mắt gắt gao, không dám hỏi nhiều, vội vã mở vali thuốc, lấy thuốc tê, thuốc cầm máu, cái nhíp và băng gạc ra.

Mộ Nhất Phàm không nhìn ông ta, ngồi trầm tư trên ghế sô pha, đến khi Lý Thanh Thiên gắp đạn ra rồi mới lên tiếng: “Làm phiền ông một việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.