Chiến Bắc Thiên thấy trong mắt Mộ Nhất Phàm đong đầy thắc mắc, bèn giải thích: “Cậu thấy mặt cậu bây giờ, dạ dày và đùi cậu, cả cánh tay cậu nữa, có thể ăn được hải sản sao?”
Nói như vậy xong, hắn mới nhận ra trên người đối phương đầy bệnh tật, quá đỗi yếu ớt.
Nhất thời Mộ Nhất Phàm im bặt lại.
Vốn là anh muốn nhân lúc còn chưa biến thành tang thi mà ăn cho thỏa thê một bữa, nếu không, đến khi anh thành tang thi thật rồi, đồ ăn chín với anh mà nói không có bất cứ mùi vị gì, đưa vào miệng chỉ như nhai sáp.
Chiến Bắc Thiên thấy Mao Vũ vẫn đang âm thầm quan sát bọn họ, nói: “Cậu gọi món đi.”
“Vâng.” Mao Vũ cười híp mắt nhận lấy tờ thực đơn, đưa mắt nhìn gương mặt bị băng kín của Mộ Nhất Phàm, gọi liền năm sáu món thanh đạm, thêm mấy món tủ của Hán Lâu, sau đó còn gọi thêm hơn mười món nổi tiếng địa phương.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, đám Lục Lâm cũng ngồi vào ghế.
Mộ Nhất Phàm thầm đếm trong lòng một chút, trong bao sương có tổng cộng hai mươi hai người, đều là cấp dưới của Chiến Bắc Thiên, ai ai cũng đều cao lớn, không có ai thấp hơn mét tám, hơn nữa bắp thịt rắn chắc, khiến người ta vừa nhìn đã biết là người từng kinh qua huấn luyện.
Đến khi toàn bộ mọi người vào chỗ xong, đều đưa mắt nhìn nhau.
Hướng Quốc ho nhẹ một tiếng, nhìn Mộ Nhất Phàm hỏi: “Mộc tiên sinh, anh cũng đừng trách tôi nói thẳng, bạn bè của lão đại hầu như chúng tôi đều gặp qua, thế nhưng, sao lại chưa từng gặp anh nhỉ? Anh quen với lão đại chúng tôi từ khi nào vậy?”
Mộ Nhất Phàm thành thật trả lời: “Chúng tôi mới quen nhau trong tháng này.”
“Mới quen nhau trong tháng này?”
Đám Hướng Quốc và Lục Lâm đều không thể tin lão đại của họ lại dẫn một người mới quen một tháng tới gặp những anh em từng vào sinh ra tử với mình.
Bọn họ cho rằng, đã là người lão đại đưa tới, chắc chắn quan hệ không bình thường.
Hướng Quốc chợt nhớ tới mấy hôm trước lúc lão đại nhận điện thoại, nghe thấy đầu dây bên kia có giọng nam, còn tưởng là bạn gái lão đại mới ngủ dậy, cho nên giọng mới trầm khàn, nghe như giọng nam vậy. Giờ hồi tưởng lại, nói không chừng lúc đó thực sự là đàn ông, hơn nữa, còn là chàng trai tên Mộc Mộc này.
Anh lấy lại tinh thần, hỏi: “Mộc tiên sinh, anh… có phải mấy hôm trước anh ở cùng một chỗ với lão đại không? À, ý tôi là hai người ở cùng một phòng.”
“Ừa, mấy hôm nay bọn tôi ngủ chung một chỗ.”
Mọi người nín thinh.
Qua hồi lâu, Tôn Tử Hào mới thốt lên một câu: “Hóa ra đã ngủ chung một chỗ rồi.”
Chiến Bắc Thiên: “………….”
Sao hắn cảm thấy đề tài này càng nói lại càng khiến người ta hiểu lầm chứ.
Mộ Nhất Phàm thấy bầu không khí có vẻ quái dị, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hướng Quốc vội lắc đầu: “Không, không có, chỉ là sáng hôm đó gọi cho lão đại, nghe thấy đằng đó có giọng nam, cho nên tò mò hỏi một chút.”
“Ồ. Mọi người đừng gọi tôi là Mộc tiên sinh nữa, nghe cứ là lạ không quen, sau này mọi người cũng như Bắc Thiên ấy, gọi Mộc Mộc là được rồi.”
“Được.” Hướng Quốc cười sang sảng, cầm hai chén rượu đặt lên bàn xoay, chuyển tới trước mặt Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm, nói: “Mộc Mộc, anh và lão đại tới cuối cùng, phải uống phạt một chén.”
“Được.” Mộ Nhất Phàm sảng khoái cầm chén rượu lên.
Thế nhưng, vừa đưa tới bên mép, lại bị Chiến Bắc Thiên ngồi bên cạnh giật lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó, hắn nhấc chén rượu kia lên, lại uống cạn một hơi.
“Uây, lão đại, biết không nỡ cho người ta rồi kìa.” Tôn Tử Hào trêu chọc nói.
Chiến Bắc Thiên nhíu nhíu mày: “Cậu ấy không được uống rượu.”
Mọi người nhìn gương mặt bị băng kín của Mộ Nhất Phàm, liền hiểu rõ trong bụng, cũng không mời rượu Mộ Nhất Phàm nữa.
Sau khi Mao Vũ mời rượu mọi người xong, bắt đầu nói về tình hình gần đây: “Lão đại, từ sau khi người của tập đoàn Mộ thị tranh giành thu mua gạo, số nơi mua được gạo càng ngày càng ít, anh nói xem, chúng ta có nên đi tới những nơi xa hơn thu mua gạo về không?”
Chiến Bắc Thiên mím môi, không nói lời nào.
Hướng Quốc ngồi ở phía chéo đối diện bên tay phải tức giận nói: “Em thấy lần này tập đoàn Mộ thị mua gạo, trên mặt nổi là Mộ Nhất Hàng phái người đi, chắc chỉ là để che giấu, rất có thể là Mộ Nhất Phàm giở trò trong bóng tối.”
Mộ Nhất Phàm: “………..”
Sao lại đổ hết lên người anh chứ.
Mọi người vừa nghe thấy ba chữ Mộ Nhất Phàm, sắc mặt đều vô cùng khó coi, thậm chí có những người còn tỏ vẻ phẫn nộ.
“Mọi người nghĩ xem, từ trước tới nay hắn đã thích đối nghịch và gây phiền phức cho lão đại, giờ tra ra chúng ta mua vật tư, nhất định hắn sẽ nghĩ hết biện pháp quấy rối, không muốn chúng ta có thể thuận lợi, thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, sao hắn lại biết chúng ta ở thành G nhỉ?”
Mộ Nhất Phàm: “………….”
Đụng phải người cứ thích tự bổ não, đau không dậy nổi.
Chiến Bắc Thiên không nói gì, nhưng trong lòng đã có suy nghĩ riêng.
Không bao lâu sau, nhân viên lục tục bưng đồ ăn lên, mọi người lập tức ném chuyện Mộ Nhất Phàm ra sau đầu, bắt đầu ăn uống thả ga, còn tuyên bố không say không về.
Chiến Bắc Thiên rất có chừng mực, lúc mọi người kính rượu, hắn chỉ nhấp một ngụm, không giống như mọi người đều uống một hơi vào bụng.
Trong lúc này, thi thoảng ánh mắt hắn lại liếc qua bên cạnh, toàn bộ hình ảnh Mộ Nhất Phàm như chú chuột nhỏ ăn vụng đồ hải sản rơi vào tầm mắt hắn.
Chiến Bắc Thiên buồn cười, khóe môi khẽ nhếch lên.
Mộ Nhất Phàm không hề hay biết rằng Chiến Bắc Thiên phát hiện ra mình ăn vụng hải sản, anh đưa lưng về phía Chiến Bắc Thiên, vừa ăn vụng, vừa hăng hái tán gẫu với người bên cạnh.
Thế nhưng, anh cũng không ăn nhiều, nếu không Chiến Bắc Thiên đã sớm lên tiếng ngăn cản.
Toàn bộ cảnh này đều được Mao Vũ thu vào mắt, nhỏ giọng chậc chậc mấy tiếng.
Nhất định là lão đại đã lún sâu rồi, nhìn xem, ánh mắt lão đại nhìn Mộc Mộc thế kia, nói bao nhiêu ôn nhu đều có bấy nhiêu.
Lúc này, trong TV vang lên tiếng tin thời sự.
Chiến Bắc Thiên ngẩng đầu nhìn lên TV, đầu tiên biên tập viên đưa những tin ngắn quan trọng, sau đó mới đưa chi tiết từng tin nhỏ.
“Chín giờ sáng nay, ở bệnh viện tâm thần XX thành H, có hai bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần..”
Bỗng chốc Chiến Bắc Thiên dừng động tác ăn cơm lại, chăm chú nhìn biên tập viên trong TV đưa ra hai bức ảnh, trầm giọng nói: “Yên lặng.”
Giọng hắn tuy không lớn, nhưng rất uy phong, đặc biệt với những quân nhân được huấn luyện qua mà nói, quả đúng là một mệnh lệnh.
Cả bao sương đang ầm ĩ tiếng hò reo nói cười, trong nháy mắt yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng biên tập viên đưa tin trong tivi.
“Bệnh tình của hai bệnh nhân này vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần gặp người liền cắn, hơn nữa trên người họ còn có thể mắc bệnh truyền nhiễm đáng sợ, virus sẽ lây lan thông qua vết thương hở, dẫn tới cơ thể người nhanh chóng suy nhược, thậm chí có thể dẫn tới tử vong. Nếu như mọi người thấy hai bệnh nhân này ở đâu, xin lập tức tránh xa, hoặc gọi điện thông báo địa chỉ của hai bệnh nhân qua đường dây nóng, số điện thoại là XXXXXXXX….”
Mộ Nhất Phàm nhíu mày, cảm thấy nội dung tin tức vô cùng quen thuộc, ngay lập tức nghĩ ra cái gì đó, hai mắt trợn to, đây không phải là nguồn căn virus tang thi bị lây truyền mà anh miêu tả trong tiểu thuyết hay sao?
Nói viện tâm thần chỉ là để che giấu, thực chất hai bệnh nhân này chạy ra từ một viện nghiên cứu quốc gia, mà nguồn gốc bệnh phát ra đến từ chính hai bệnh nhân này..
Họ vốn là hai nhà khảo cổ học, trong một lần tham gia khảo cổ, đào một ngôi mộ đế vương hàng ngàn năm tuổi, tiếc là bên trong ngoại trừ một cỗ quan tài màu đen, bên ngoài được chạm khắc vô cùng tinh xảo ra, không có bất cứ vật bồi táng nào, ngay cả bên trong quan tài cũng trống không.
Thế nhưng, tới khi họ mở quan tài ra, bên trong phả ra một luồng khí đen.
Từ đó về sau, hai nhà khảo cổ học này trở nên kì quái, ánh mắt càng ngày càng dại ra, động tác cũng trở nên chậm chạp, cuối cùng, gặp người liền cắn.
Những người bị họ cắn qua, cũng sẽ giống như bọn họ, thậm chí còn ăn thịt người, vô cùng đáng sợ.
Bởi vì lúc đó phát hiện sớm, cho nên cục diện được khống chế, sau đó, hai nhà khảo cổ học cùng với những người từng bị cắn qua được đưa tới viện nghiên cứu quốc gia, làm đối tượng nghiên cứu của các nghiên cứu viên.
Giờ hai bệnh nhân trốn thoát, cũng đồng nghĩa với việc mạt thế sắp tới.
Thế nhưng, theo như anh nhớ, hai người bệnh này phải đến ngày 25 mới trốn ra khỏi viện nghiên cứu, sao lại sớm hơn một tuần rồi?
Tin tức kết thúc, mọi người vẫn không dám lên tiếng.
Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại, một lúc lâu sau mới nói: “Lục Lâm, trong khoảng thời gian này không được rời thành G, về phần thu mua vật tư, chỉ thu mua ở thành G là được rồi, còn có, nếu mấy cậu gặp phải người trong thời sự, hoặc là người nào đi lại hành động có vẻ chậm chạp, lập tức đi đường vòng cho tôi, không được để ý, càng không được tiến lên, nếu như họ đánh về phía các cậu, dùng súng bắn nát đầu họ, đừng để họ làm bị thương các cậu.”
“Dùng… dùng súng?” Đám Lục Lâm khiếp sợ há hốc miệng.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên toát lên sự nghiêm nghị: “Đúng, đây là mệnh lệnh, nếu như xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm thay cho các cậu.”
“Vâng.”