Xe chạy một đường tới một nhà xưởng ở ngõ Đông thành Tây ở thành G, nơi đây chuyên cho thuê nhà kho gửi hàng hóa.
Chiến Bắc Thiên dừng xe lại, đánh thức Mộ Nhất Phàm đang giả vờ ngủ dậy, sau đó xuống xe đi tới chỗ Mao Vũ đang kiểm hàng.
Mộ Nhất Phàm bước xuống xe, thấy rất nhiều công nhân đang vận chuyển hàng hóa vào trong kho hàng, liền đoán ra rất có thể đây là nơi nam chính thuê địa điểm để gửi vật tư.
Để tránh nam chính nhìn ra tình trạng dị thường của mình, anh chủ động đi tới chỗ nam chính và Mao Vũ, mỉm cười chào Mao Vũ: “Hi~~~”
Đối với người chỉ có thể nói được một ít từ đơn như anh, từ “Hi” này là cách chào hỏi tốt nhất.
Mao Vũ cười nói: “Mộc Mộc, anh cũng tới hả.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu, không quấy rầy hai người họ nữa.
Mao Vũ lại nói: “Lão đại, mấy chiếc xe này là lô hàng cuối cùng chúng ta thu mua được ở nơi khác, tiếp theo anh định làm gì?”
Chiến Bắc Thiên hờ hững nói: “Trước tiên hạ hàng xuống đi rồi nói sau.”
“Vâng, giờ em phải kiểm hàng tiếp, có chuyện gì thì anh vào trong kho hàng tìm em.”
Chiến Bắc Thiên gật đầu, đợi Mao Vũ rời đi, liền lấy di động ra, gọi điện ngay trước mặt Mộ Nhất Phàm: “Chào ngài Droguett, tôi là Chiến Bắc Thiên.”
Hắn nói tiếng nước Y, Mộ Nhất Phàm thấy thế mà mình cũng nghe hiểu được, thầm nghĩ, có lẽ bởi vì chủ nhân cơ thể này cũng hiểu tiếng nước Y.
“Chuyện là thế này, giờ tôi đang cần gấp số hàng đã đặt với chỗ các ông, mong các ông có thể giao dịch sớm.”
Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, liền biết nam chính đang gọi điện cho nhà buôn vũ khí, nhất định nam chính đang lo tận thế sẽ tới sớm hơn.
Thật ra hắn lo lắng cũng không có gì kỳ lạ, ai bảo hai người bệnh nhân kia lại trốn khỏi viện nghiên cứu sớm hơn, mà cơ thể anh cũng bị thi hóa nhanh hơn dự kiến.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mộ Nhất Phàm tối xuống.
Anh sắp biến thành tang thi, đừng nói là càng không giết được nam chính, hơn nữa, còn không thể tiếp tục ở chung một chỗ với nam chính, cho nên, trong mấy ngày này, anh phải nhanh chóng tìm thời điểm rời nơi này.
“Sớm nhất là hai ngày sau?” Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu lại, “Được, vậy hai ngày sau, chúng ta gặp nhau ở địa điểm lần trước.”
Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên, đợi nam chính đi rồi, anh có thể tìm một chỗ trốn đi.
Chiến Bắc Thiên cúp máy, dẫn Mộ Nhất Phàm đi tới chỗ cái ghế đặt bên cạnh một cái lều, sau đó, cầm điện thoại lên mạng kiểm tra tin tức, xem có tin gì về hai người bệnh nhân trốn đi không.
Nửa giờ sau, Mao Vũ kiểm kê hàng hóa xong quay lại: “Lão đại, hàng đã hạ xuống hết rồi, anh có muốn vào nhà kho nhìn một chút không.”
Chiến Bắc Thiên cất điện thoại đi: “Tắt hết các camera giám sát trong kho hàng đi.”
Mao Vũ sửng sốt: “Vâng.”
Cậu ta xoay người đi, tắt toàn bộ camera giám sát trong kho hàng.
Đến khi quay trở lại, Chiến Bắc Thiên lại nói: “Mao Vũ, cậu và Mộc Mộc cứ đợi ở đây, tôi vào xem rồi ra.”
“Vâng.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu.
Chiến Bắc Thiên đi rồi, Mao Vũ liền kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Mộ Nhất Phàm, cười híp mắt nói: “Mộc Mộc, có thể nói cho tôi nghe chút, rốt cuộc anh với lão đại quen nhau thế nào không?
Mộ Nhất Phàm nhìn cậu ta, khó khăn nói: “Bị… đau..họng..”
Mao Vũ ngẩn người: “Đau họng? Không nói chuyện được à? Có phải trong đồ ăn hôm qua có món gây nhiệt không?”
Có người tìm cho anh một cái thang, Mộ Nhất Phàm liền trèo xuống, gật đầu với Mao Vũ.
“Thế về nhà anh nhớ uống thuốc, như vậy mới mau tốt lên được.”
Mộ Nhất Phàm lại gật đầu lần nữa.
Mao Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Mộc Mộc, tuy rằng anh không thể nói chuyện, nhưng có thể dùng di động gõ chữ trả lời tôi.”
Mộ Nhất Phàm thấy cậu ta có vẻ rất hứng thú với chuyện của mình và nam chính, do dự một chút, rồi lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra.
Mao Vũ híp mắt cười, nhân lúc Chiến Bắc Thiên còn chưa ra, vội vã hỏi vào trọng điểm: “Mộc Mộc, lão đại có dịu dàng với anh không?”
Mộ Nhất Phàm lấy làm kì quái, không hiểu sao cậu ta lại hỏi câu này, nhưng vẫn gõ chữ: “Sao anh ta có thể đối xử dịu dàng với tôi chứ.”
Bởi vì xương tay anh cứng, gõ chữ vô cùng chậm, Mao Vũ thấy mà sốt ruột: “Không phải chứ, lão đại không dịu dàng với anh sao?”
Mộ Nhất Phàm gật đầu.
Mao Vũ lại hỏi: “Lão đại đâu phải là người thích thô lỗ đâu? Lão đại hành động thô lỗ như nào cơ?”
Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, trả lời qua loa: “Không được sự cho phép của tôi, mà đã lột sạch quần áo tôi ra rồi.”
Mao Vũ trợn to mắt, lập tức tự bổ não, liên tưởng tới mấy hình ảnh ở mãi đâu đâu: “Lão đại… lão đại thế mà lại dùng sức với anh… Khụ, cái này, Mộc Mộc, anh có thích lão đại không?”
Chẳng có lẽ vì Mộc Mộc không thích lão đại, mà lão đại quá thích Mộc Mộc, nên mới dùng sức cưỡng ép với Mộc Mộc?
Thích Chiến Bắc Thiên? Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút, ở trong hiện thực, Chiến Bắc Thiên là trúc mã của anh, đương nhiên anh rất thích người bạn Chiến Bắc Thiên này, nhưng bây giờ, anh đang ở trong truyện.
Thật ra, nghiêm túc mà nói, Chiến Bắc Thiên ở trong truyện cũng rất tốt, ngoại trừ mới ban đầu, thái độ với anh có hơi tệ ra, sau đó hắn đối xử với anh tốt vô cùng, cũng rất săn sóc cho anh.
Mao Vũ thấy anh không trả lời, cảm thấy sốt ruột, sợ là lão đại yêu đơn phương người ta, đang muốn hỏi lại một lần nữa, lại thấy Mộ Nhất Phàm gõ ra: “Thích.”
Thấy chữ này rồi, cậu ta liền thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tuy bình thường lão đại bọn tôi thích nghiêm mặt, không biết làm thế nào để chiều lòng người khác, nhưng chắc chắn anh ấy là một người đàn ông tốt đáng tin cậy!”
Mộ Nhất Phàm cũng đồng ý như vậy, mỉm cười gật đầu.
Chiến Bắc Thiên có tốt hay không, anh biết rõ hơn ai hết.
“Anh cũng nghĩ như vậy là tốt rồi, hê hê.” Mao Vũ vui vẻ ôm vai anh nói: “Mộc Mộc, anh thế mà lại tìm được người đàn ông tốt nhất trên đời.”
“Hở?” Mộ Nhất Phàm sửng sốt, sao câu này nghe cứ kì kì.
“Hai người đang làm gì đấy?” Chiến Bắc Thiên từ trong nhà kho đi ra, liền trông thấy Mao Vũ đang ôm vai Mộ Nhất Phàm, ánh mắt tối xuống, trong lòng không khỏi cảm thấy không vui.
Mao Vũ để ý tới ánh mắt của lão đại, vội vã thu tay mình về, có chút nịnh nọt mà cười: “Lão đại, Mộc Mộc với em đang nói chuyện thích anh, Mộc Mộc, anh nói có phải hay không?”
Mộ Nhất Phàm không biết vì sao Mao Vũ lại nói nội dung họ buôn dưa ra, nhưng vẫn gật đầu.
Đôi mắt hững hờ của Chiến Bắc Thiên đột nhiên lóe lên tia giật mình, nhìn Mộ Nhất Phàm không nói lời nào.
Mao Vũ thấy sắc mặt lão đại dịu đi nhiều, cười hỏi: “Lão đại, ban nãy anh vào trong kho nhìn, có còn thấy thiếu gì không?”
Chiến Bắc Thiên nhìn về phía cậu ta, phân phó: “Cậu thông báo với đám Hướng Quốc, ngày mai đi làm nhiệm vụ.”
Mao Vũ vừa nghe thấy có nhiệm vụ, liền thu nụ cười trên môi lại, nghiêm túc nói: “Vâng ạ.”
“Còn có, vật tư trong kho tôi tự an bài, cậu đừng hỏi nhiều.” Chiến Bắc Thiên nói xong, liền dẫn Mộ Nhất Phàm rời đi.
Mao Vũ gãi đầu một cái, cứ cảm thấy lời này của lão đại có một ý nghĩa sâu xa khác.
Đến khi xe đi xa rồi, cậu mới xoay người trở về nhà kho, vật tư trong kho hàng thế mà lại không cánh mà bay sạch, đến cả vật tư khí giới cũng không thấy đâu.
Giờ cả nhà kho trống trơn, so với lúc tới thuê còn sạch sẽ hơn, cho dù có kẻ trộm, cũng không thể trong lúc cậu đang ở đây, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã khuôn sạch đồ trong nhà kho đi.
Mao Vũ khiếp sợ trợn tròn mắt: “Mẹ kiếp, vật tư đâu cả rồi?!”