Ngay đêm hôm ấy, Mao Vũ liền dẫn hơn mười dị năng giả hệ mộc đi đào cây cối, hoa cỏ ở trong và xung quanh doanh địa, có dị năng giả hệ mộc giúp đỡ, chỉ mấy giờ ngắn ngủi, hoa cỏ cây cối xung quanh đã được dọn sạch sẽ.
Tuy vậy, những người trong doanh địa vẫn rất bất an, họ đều lo mục tiêu tiếp theo sẽ là mình.
Chiến Bắc Thiên cũng không vì chuyện này mà ở lại doanh địa coi chừng Dung Tuyết tới.
Sáng hôm sau, hắn lái một chiếc xe việt dã khác rời khỏi doanh địa.
Lúc hắn sắp ra khỏi thành B, Dung Đức Minh gọi điện cho hắn.
Chiến Bắc Thiên thấy Dung Đức Minh gọi tới, lập tức bắt máy, liền nghe thấy Dung Đức Minh nhỏ giọng nói: “Con bé về rồi.”
Chiến Bắc Thiên nghe vậy, lập tức đạp chân phanh, ánh mắt trở nên tàn khốc, nhạt giọng ừ một tiếng, sau đó cúp máy, nhìn cây cối xung quanh, suy nghĩ một chút, tiếp tục lái xe rời khỏi thành B.
Bên kia, sau khi Dung Đức Minh cúp máy liền khẽ chau mày lại.
“Đức Minh, sao ông ngu thế, ông khai chuyện Dung Tuyết về cho Chiến thiếu tướng luôn, sau này bọn họ còn cho chúng ta lương thực và nước nữa không?” Lạc Tĩnh thấp giọng nói.
“Thượng úy Mao nói, trong vòng nửa tháng mà có tin tức gì của Dung Tuyết, sẽ tiếp tục cho chúng ta lương thực, nhưng nếu nửa tháng sau không có tin tức gì, sau này sẽ không cấp lương thực và nước cho chúng ta nữa, giờ Dung Tuyết về rồi, đương nhiên phải báo chuyện này cho Chiến thiếu tướng, chỉ là….”
Trong lòng Dung Đức Minh cảm thấy bất an, thậm chí hết sức áy náy mà nhìn Lạc Tĩnh: “Bà nghĩ chúng ta làm vậy có được không? Dù gì Dung Tuyết cũng là con gái tôi, thế này…”
Lạc Tĩnh lập tức cắt ngang lời ông: “Ông lo cái gì, Chiến thiếu tướng nói thẳng muốn biết tin tức và tung tích của Dung Tuyết, chứ đâu có nói sẽ làm gì với nó, ông thấy đấy, Dung Tuyết xinh xắn như vậy, nói không chừng Chiến thiếu tướng để ý tới con bé Dung Tuyết nhà chúng ta.”
Từ sau khi Dung Tuyết tới tìm bọn họ, bà vẫn luôn muốn tìm cơ hội gả Dung Tuyết cho nhà có địa vị ở thành B, Dung Tuyết làm vợ bé của mấy người đó, như vậy bà và Dung Đức Minh sẽ không phải chật vật sống như này nữa.
Dung Đức Minh trừng mắt lườm bà: “Cái đồ óc heo, nếu Chiến thiếu tướng để ý tới Dung Tuyết nhà chúng ta, còn cần tôi lén lút thông báo cho cậu ta sao?”
“Nói không chừng người ta muốn cho Dung Tuyết một kinh hỉ, hoặc có lẽ Chiến thiếu tướng thích Dung Tuyết, nhưng Dung Tuyết lại không thích cậu ta, cho nên vẫn tránh mặt Chiến thiếu tướng, nên Chiến thiếu tướng mới dùng cách này để tìm tới Dung Tuyết.”
Dung Đức Minh xùy một tiếng: “Con do chúng ta nuôi, sao tôi lại không biết mắt nhìn người của con bé cơ chứ, người đàn ông ưu tú như Chiến thiếu tướng, sao Dung Tuyết chịu bỏ qua, cho nên, không có chuyện nó tránh mặt đâu.”
Lạc Tĩnh nheo mắt lại: “Có phải ông hối hận rồi không?”
Dung Đức Minh trầm mặc.
Nói gì thì nói, Dung Tuyết cũng là con gái ruột của ông, tuy lúc trông thấy lương thực, ông không nghĩ nhiều như vậy, nhưng giờ ông lại do dự, không biết làm như vậy có nên không.
Lạc Tĩnh ở với ông hơn hai mươi năm, sao lại không biết ông đang nghĩ gì chứ: “Mặc ông muốn làm gì thì làm, nhưng trước khi làm, hãy ngẫm xem số lương thực và nước chúng ta giấu dưới lòng đất còn giúp chúng ta sống thêm được bao lâu nữa.”
Nói xong, bà ra khỏi phòng bếp, quay trở lại căn phòng chật hẹp của mình, lập tức bắt chuyện với Dung Tuyết đang ngồi trước cửa sổ: “Tuyết Nhi, con đứng bên cửa sổ làm gì? Ở đấy nóng như vậy, lại có ánh nắng chiếu vào, cẩn thận phơi nắng hỏng da.”
Dung Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại mà hỏi: “Mẹ, cây cỏ bên ngoài sân và mấy cây to ở xung quanh nhà đâu cả rồi?”
Ánh mắt Lạc Tĩnh lóe lên, thở dài: “Con cũng biết đấy, giờ trời nóng như vậy, cây cối chết hết cả rồi.”
Thật ra chỗ cây mà Dung Tuyết nói đều là do Dung Đức Minh lấy thuốc độc trong doanh địa Chiến Bắc Thiên về hại chết, cho nên bà cũng rất tò mò không biết vì sao Chiến Bắc Thiên lại kêu Dung Đức Minh làm như vậy.
“Chết rồi?” Dung Tuyết khẽ chau mày: “Chết thì chết, nhưng cây to như vậy, không phải còn có thể che nắng sao, sao lại phải chặt đi?”
“Giờ là mạt thế, cái gì cũng thiếu, đâu còn có thể như trước kia có thể tùy ý dùng gas, than và điện để nấu cơm, hơn nữa, trong khu bắc thành chúng ta cũng không có mấy ai có năng lực ra ngoài thành tìm than, chỉ có thể chặt củi đốt, giờ cây cối xung quanh chết hết, vừa hay mọi người có thể làm củi đốt, dù sao chết vì nắng cũng không bằng chết vì đói.”
“Thiếu củi đốt đến thế sao? Ngay cả rễ cũng lấy đi.”
“Giờ cái gì mà chẳng thiếu, qua mấy ngày nữa, có khi cây cối khắp khu này đều bị chặt đi làm củi đốt.”
Đúng lúc này, Dung Đức Minh bưng cháo tới, đặt xuống bàn: “Tuyết Nhi, qua đây ăn cháo đi.”
Nói là cháo, nhưng thật ra trong nồi chỉ có mấy hạt gạo.
Dung Tuyết nhàn nhạt nói: “Mọi người ăn đi, con không đói.”
“Cái con bé này, sao không ăn chút gì.”
Lạc Tĩnh vội đi lên trước kéo Dung Tuyết ngồi xuống bàn, trông thấy nồi cháo trên bàn chỉ có mấy hạt gạo, trong mắt lóe lên tia chán ghét, nhưng bà nghĩ phải làm dáng trước mặt Dung Tuyết, đành phải nở nụ cười: “Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, mẹ múc cháo cho con.”
Dung Tuyết thấy chỉ có mấy hạt gạo, hơn nữa nước cháo cũng không nhiều, chỉ đủ cho mỗi người ăn bốn, năm thìa, nhất thời mất đi hứng ăn.
“Con không muốn ăn, mọi người ăn đi.”
“Cũng có nhiều cháo đâu, con uống một hơi là hết rồi, uống cho bớt khát, giờ trời nóng, nếu không uống nước, sẽ rất dễ bị cảm nắng.” Dung Đức Minh đưa bát lên trước mặt Dung Tuyết.
Dung Tuyết không hề động tay đỡ lấy bát, quay đầu nhìn về phía cửa sổ tới xuất thần.
Dung Đức Minh không tiếp tục khuyên cô nữa, uống hết nước cháo trong bát, hỏi: “Dung Tuyết, thời gian qua con đi đâu vậy? Con có biết bố rất lo cho con khong?”
Ngày hôm đó đột nhiên Dung Tuyết nói muốn đi vệ sinh, sau đó không thấy cô đi ra nữa, ông hỏi người trong sân, cũng không ai thấy Dung Tuyết đi.
Hơn nữa, cửa phòng vệ sinh khóa trái, nhưng trong phòng lại không có ai, sau đó có một cậu thanh niên bò qua cửa sổ mới có thể mở cửa phòng ra.
Dung Tuyết không lên tiếng đáp lại.
Lạc Tĩnh liền ném cho Dung Đức Minh cái nhìn ‘Đấy ông xem, ông lo cho con bé như vậy, nó có cảm kích không’.
Dung Đức Minh trầm mặt xuống: “Dung Tuyết, bố đang hỏi con đấy.”
Dung Tuyết thu hồi ánh mắt, nhìn chòng chọc Dung Đức Minh, lạnh lùng nói: “Chuyện của con, sau này mọi người đừng xen vào.”
“Con…” Dung Đức Minh bị cô chọc tức điên lên: “Tôi là bố cô, tôi mặc kệ thì ai quản cô hả?”
Lạc Tĩnh cũng mất hứng chau mày lại.
Dung Tuyết chẳng hề sợ Dung Đức Minh tức giận, mặt không đổi sắc nói: “Bố quan tâm con thật sao? Thế sao lúc mạt thế xảy ra, không thấy bố đi tìm con?”
“Bố….”
Trong mắt Dung Đức Minh lóe lên tia chột dạ, còn chưa nói gì, đã bị Lạc Tĩnh cướp lời: “Ai nói ông ấy không đi tìm con, sao con biết ông ấy không tìm con, lúc đó ông ấy không thấy con, không biết đã phái bao nhiêu người đi tìm, nhưng thành G lớn như vậy, lại không có thiết bị truyền tin, đâu có dễ tìm như vậy.”
“Thế à?” Trên mặt Dung Tuyết vẫn không có bất cứ biểu tình gì: “Thế nhưng sao con lại nghe nói, lúc mạt thế xảy ra, mẹ với ông ấy quá sợ hãi, lên trực thăng rời khỏi thành luôn, sau đó trốn tới thành B, bởi vì không có người quen ở thành B, cũng bởi vì mạt thế nên tiền tài châu báu trong tay không dùng được, nên mới nghèo túng như bây giờ.”
Lúc cô tới thành B, cũng không hề nghĩ tới chuyện tìm mấy người Dung Đức Minh, nếu không phải Mộ Nhất Phàm chỉ đường, căn bản cô đã không xuất hiện ở đây.
Lần này cô về, cũng chỉ là muốn ở đây tạm thời tránh né Chiến Bắc Thiên.
Cô cho rằng trước đó Chiến Bắc Thiên tới đây không tìm được người, sẽ không phái thêm người tới đây tìm mình nữa, cho nên mới quay về chỗ của Dung Đức Minh.
“Rầm” một tiếng, Dung Đức Minh giận dữ quát: “Dung Tuyết, cái thái độ này của con là sao, con nói chuyện với bố mình như thế hả?”
Ông cảm thấy từ lúc con gái tới thành B tìm mình, nó đã thay đổi rất nhiều.
Không còn giống như trước kia luôn chạy vào lòng ông làm nũng, tuy rằng trước đó mỗi lần làm nũng con gái không vòi tiền thì cũng là vòi mua đồ, nhưng ông cảm thấy con gái mình như vậy vẫn rất đáng yêu.
Nhưng Dung Tuyết bây giờ, mặt mũi lúc nào cũng âm trầm, giống như tới đòi nợ, cũng không thích nói chuyện với mọi người, khiến hai cha con ông giờ như người xa lạ.
Lạc Tĩnh vội khuyên bảo: “Đức Minh, có gì từ từ rồi nói, đừng tức giận, với cả, có lẽ mấy ngày này Dung Tuyết bị bên ngoài làm cho hoảng sợ, nên mới thành ra như vậy, ông bỏ qua cho con bé đi.”
Đột nhiên Dung Tuyết đứng lên, bộ dạng như muốn bỏ đi.
Lạc Tĩnh thấy vậy thì vội vã ngăn Dung Tuyết lại: “Tuyết Nhi, con định đi đâu vậy? Bố con không giận con thật đâu, chỉ là gần đây ông ấy bị đè nén nhiều, nên mới mắng con như vậy, con cũng đừng để ý.”
Dung Đức Minh nổi đóa nói: “Nó muốn đi thì kệ nó đi.”
Dung Tuyết lập tức giãy ra khỏi Lạc Tĩnh, muốn bỏ đi.
Lạc Tĩnh tức giận trừng mắt lườm ông, sau đó liếc mắt về phía phòng bếp, ý nhắc nhở ông nếu không giữ Dung Tuyết lại, sau này đừng mong được sống tốt.
Trong mắt Dung Đức Minh lóe lên tia bối rối, cuối cùng ông thở dài: “Tuyết Nhi, ban nãy bố sai rồi, nên mới dữ với con như vậy, con cũng đừng giận bố, bố hứa sau này sẽ không như vậy nữa.”
Dung Tuyết nhàn nhạt nói: “Con chỉ muốn đi tới phòng vệ sinh mà thôi.”
Lời này khiến Dung Đức Minh tức đến ê răng.
Lạc Tĩnh thử thăm dò: “Con sẽ không như lần trước, vào phòng vệ sinh xong lại biến mất chứ?”
“Không đâu.”
Lạc Tĩnh thầm thở phào.
Dung Tuyết đi về phía cửa.
Lúc đi tới cửa, không biết trông thấy gì đó, ánh mắt cô ngẩn ra, đột nhiên lui về phía sau một bước: “Không phải anh ra khỏi thành rồi sao?”