Người đầu tiên Mộ Nhất Phàm nghĩ tới là anh giai tối hôm qua bắt cá cho anh làm sashimi, nếu không, còn ai vào đây biết anh muốn ăn sashimi nữa, đương nhiên, ngoại trừ Trịnh Quốc Tông ra.
Chỉ là anh với anh ta không quen không biết, sao lại muốn làm sashimi cho anh, sao lại rủ anh tới thành G?
Anh hỏi: “Tiểu Trương này, cái người gửi đồ cho anh là người trong thôn sao? Trông anh ta như thế nào?”
Trương Lạc nói: “Cái anh kia cao ơi là cao, đầu đội mũ rơm, vành mũ che đi gần nửa khuôn mặt, với cả, lúc ấy em đang ở ven đường, đèn rất tối, anh kia lại đưa lưng về phía đèn, em cũng không rõ trông anh kia thế nào nữa, nhưng mà, em chắc chắn anh ấy không phải người trong thôn.”
Trịnh Quốc Tông hỏi: “Cháu không thấy mặt mũi cậu ta ra sao, sao biết cậu ta không phải người trong thôn?”
Trương Lạc phản bác: “Trong thôn ta không có ai đi boot da.”
Trịnh Quốc Tông xoa xoa đầu cậu ta: “Thằng bé này giỏi, quan sát cẩn thận phết.”
Mộ Nhất Phàm nói lời cảm ơn với Trương Lạc, quay trở về trong phòng khách, mở hộp đựng thực phẩm ra, một mùi hương đặc biệt bay vào mũi, thơm ngang mùi thịt người sống vậy.
Anh thật sự không nhịn được mà cầm đôi đũa trên bàn lên, nhanh tay gắp một miếng sashimi đưa vào trong miệng.
Trịnh Quốc Tông quay trở về phòng khách, thấy Mộ Nhất Phàm ăn đến là ngon miệng, hỏi: “Bạn cậu đưa tới à?”
Mộ Nhất Phàm vừa ăn vừa lắc đầu: “Cháu cũng không biết anh ta là ai, lang băm, chú mau lấy một cái bát ra đây đi, phần một chút cho Gia Minh, không cháu ăn hết bây giờ.”
Anh thật sự ăn không ngừng lại được, ngẫm lại, đã rất lâu rồi anh không được ăn một bữa ngon miệng như vậy, cũng may là đối phương chuẩn bị cả một hộp to đùng.
Trịnh Quốc Tông do dự: “Nhưng đây là của người khác cho cậu mà.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Cho cháu thì là của cháu, cháu muốn chia một chút cho Gia Minh thì sao, với cả, đây là đồ ngon đó, cháu ăn cái, không thấy đói bụng gì nữa, cứ như thịt người sống vậy.”
Trịnh Quốc Tông vừa nghe thấy không còn đói, nhanh chân vào phòng bếp cầm một chiếc bát sạch đi ra, vừa gắp vừa nói: “Cậu bảo ăn như thịt người sống, không phải làm từ thịt người đấy chứ?”
“Không phải, cái này cháu vẫn ăn ra được, chắc chắn là sashimi cá.”
Mộ Nhất Phàm càng ăn càng thấy cả người thoải mái lên hẳn, giống như được nạp đầy năng lượng, khiến cả người khoan khoái.
Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, chợt dừng đũa lại.
Có thể khiến sashimi cá ăn như thịt người sống, lại có hiệu quả khiến anh không còn đói bụng nữa, ngoại trừ có liên quan tới linh tuyền trong không gian của Chiến Bắc Thiên ra, anh thật sự không nghĩ ra trên đời này còn ai có thể làm ra món sashimi cá ngon như vậy nữa.
Thế nhưng…
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện hôm đó ở tập đoàn Mộ thị, ánh mắt tối xuống.
Chiến Bắc Thiên đã biết anh là Mộ Nhất Phàm, giờ hận không thể giết anh ngay, chứ sao có thể lấy đồ trong không gian ra cho anh ăn, hơn nữa, sao Chiến Bắc Thiên biết được anh ở thôn Thủy Hương.
Thế nhưng nếu không phải hắn, vậy còn ai có thể làm chuyện này?
Trịnh Quốc Tông thấy Mộ Nhất Phàm dừng đũa lại, sắc mặt âm trầm, vội vã lo lắng hỏi: “Cậu Mộc, cậu sao vậy? Có phải sashimi có vấn đề gì không?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Không có vấn đề gì, chỉ là đột nhiên cháu nhớ tới một người bạn của mình.”
Anh buông đũa xuống, đột nhiên không ăn nữa.
Trịnh Quốc Tông hỏi: “Bạn của cậu? Là cái người lần trước đưa cậu tới bệnh viện phải không?”
Dáng dấp chàng trai trẻ tuổi kia không tồi.
“Chính là anh ấy, quan hệ giữa bọn cháu tốt lắm.”
Thế nhưng, là quan hệ giữa anh và Chiến Bắc Thiên ở ngoài đời thực tốt lắm, còn Chiến Bắc Thiên trong tiểu thuyết, có lẽ vốn chẳng có quan hệ gì với anh đi.
Trịnh Quốc Tông gật đầu: “Tôi biết.”
Nếu quan hệ không tốt, thì đã chẳng lăn giường, càng không có em bé.
“Nhưng mà, bọn cháu bây giờ….” Mộ Nhất Phàm vừa nghĩ thôi đã cảm thấy buồn bã, thế nhưng, có một người để anh kể khổ cũng không tồi.
Trịnh Quốc Tông vỗ vỗ bờ vai anh: “Cậu đừng buồn, chia tay thì chia tay, sau này lại tìm một người tốt hơn cậu ta.”
Mộ Nhất Phàm ngẩn người: “Hể?”
Sao anh cảm thấy như anh và lang băm không bắt cùng một sóng vậy.
Để anh không buồn nữa, Trịnh Quốc Tông liền phân tán sự chú ý của anh, đưa bát cho anh: “Tôi gắp đủ sashimi rồi, cậu thay tôi mang lên đi.”
“Vâng.” Mộ Nhất Phàm cầm bát và hộp đựng thực phẩm đi lên căn phòng trên tầng hai, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trịnh Gia Minh vừa ngửi thấy mùi liền đi tới, hỏi: “Cái… cái gì đây?”
“Sashimi.” Mộ Nhất Phàm đặt bát xuống bàn, sau đó, đưa cho Trịnh Gia Minh một đôi đũa: “Cậu nếm thử đi.”
Trịnh Gia Minh không chút nghĩ ngợi, liền gắp một miếng lên, bỏ vào trong miệng.
“Sao? Ăn ngon không?” Mộ Nhất Phàm lập tức hỏi.
Trịnh Gia Minh gật gù: “Hình như sau khi ăn, không cảm thấy khó chịu vì đói nữa, lạ thật đấy, rõ ràng cũng là sashimi, sao khác với cái sáng nay vậy.”
Mộ Nhất Phàm cười nói: “Thật không ngờ cậu vừa ăn cái, nói năng trôi chảy hẳn.”
Lại nói, anh biết Trịnh Gia Minh nhiều ngày như vậy, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên trông thấy cậu ấy để lộ mặt ra, gương mặt không tính là đẹp trai, thế nhưng đôi mắt dài, mang tới cảm giác thu hút người khác vô cùng đặc biệt.
“Vậy sao?” Trịnh Gia Minh thuận miệng nói mấy câu, đúng là không còn cảm thấy khó nói nữa.
Mộ Nhất Phàm đợi cậu ta ăn được tương đối rồi, lại nói: “Gia Minh này, có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Trịnh Gia Minh đặt đũa xuống chăm chú nghe anh nói, điều này thể hiện sự tôn trọng với anh.
“Chúng ta muốn thoát khỏi cảnh ăn thịt người sống, thì không thể tiếp tục ở lại thôn Thủy Hương được, hơn nữa, trốn ở đây, sẽ chỉ càng khiến chúng ta càng ngày càng yếu ớt nhỏ bé, thậm chí sẽ bị nhân loại giết chết, hoặc là bị những tang thi khác khống chế..”
Vốn là Mộ Nhất Phàm muốn đợi đến khi cúng tuần mẹ Trịnh Gia Minh mới bàn, nhưng nhìn tờ giấy lúc ban nãy, anh quyết định nên nói với Trịnh Gia Minh sớm hơn, để cậu ấy có thời gian để suy nghĩ, đợi qua bảy ngày này, liền có thể rời khỏi thôn Thủy Hương.
Trịnh Gia Minh vừa nghe tới hai chữ “khống chế”, ánh mắt liền tối sầm xuống, làm cậu nhớ lại những ngày thê thảm khi còn ở trong viện nghiên cứu.
“Anh muốn làm gì?”
Mộ Nhất Phàm biết Trịnh Gia Minh nói như vậy là đồng ý rời đi rồi, liền nói: “Đợi qua cúng tuần của mẹ cậu rồi nói sau, thế nhưng, trước đó, cậu nên bàn bạc với bố mình.”
“Được.”
Hai ngày sau chính là cúng tuần của mẹ Trịnh Gia Minh, trong khoảng thời gian này, mọi người vẫn chưa thể quen được với việc không có điện, họ rất hiếm khi ra ngoài, cho nên không biết bên kia thành phố xảy ra chuyện gì, bọn họ còn cho rằng, chỉ cần bên kia thành sửa xong dây điện, sẽ có điện trở lại, cho nên vẫn cứ chờ.
Trừ việc đó ra, mỗi ngày cứ khoảng tám giờ tối, Mộ Nhất Phàm lại nhận được sashimi do Trương Lạc đưa tới, hơn nữa còn là sashimi tươi mới.
Bởi anh rất tò mò rốt cuộc ai tốt bụng tặng sashimi cho anh tránh đói, cho nên, anh liền len lén chạy tới trốn trong bụi cỏ bên cạnh nhà Trương Lạc ở đầu thôn.
Thế nhưng, anh chờ mãi tới tám giờ, vẫn không đợi được người nọ xuất hiện, lại chờ được một con chó sói xám dữ dằn đi tới, cả đường sủa “Gâu gâu” ầm ĩ mà đuổi anh chạy, có mấy lần thiếu chút nữa anh bị nó cắn vào mông.
Anh chạy một mạch về nhà Trịnh Quốc Tông, rầm một tiếng, đóng sập cửa lại, lúc này mới ngăn được con chó dữ kia đuổi theo.
Con chó sói xám kia vô cùng thông minh, biết không vào được, sủa thêm mấy tiếng rồi bỏ đi.
Mộ Nhất Phàm thở phào một hơi, anh còn chưa vào phòng khách ngồi, đã nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Anh Mộc, em mang sashimi tới cho anh.”
Cái beep gì đây?
Sao tới lúc anh về rồi, người kia mới mang sashimi tới.
Mộ Nhất Phàm sầu não mở cửa, trông thấy Trương Lạc cười trên nỗi đau người khác mà nói: “Anh Mộc, cái anh đưa sashimi tới bảo em nói cho anh, lén trốn trong bụi cỏ, dễ bị chó đuổi lắm.”
Mộ Nhất Phàm: “………..”
Mịa nhà anh!
Nhất định anh ta biết anh đã trốn trong bụi cỏ từ trước, cho nên mới không chịu hiện thân.
Mộ Nhất Phàm nhận lấy sashimi, nói: “Cậu bảo anh ta không cần phải mang cá tới nữa đâu, với cả, giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới anh ấy.”
Trương Lạc hỏi: “Mọi người định rời nơi này sao?”
“Ừ.”
Trương Lạc cũng không hỏi nhiều rồi rời đi luôn.
Đến sáng hôm sau, Trịnh Quốc Tông và Trịnh Gia Minh cùng Mộ Nhất Phàm lên xe, rời khỏi thôn Thủy Hương.
Với thôn Thủy Hương mà nói, họ không có gì lưu luyến với nơi này, dù sao thì cũng đã ở trong thành phố lớn nhiều năm như vậy, hơn nữa Trịnh Quốc Tông cho rằng, con trai ở đâu thì ông ở đó, cho nên lúc Trịnh Gia Minh nói muốn rời thôn Thủy Hương, ông cũng không nhiều lời, lập tức rời đi theo.
Đến khi họ đi tới nơi cách thôn Thủy Hương hơn 10km, bọn họ bắt đầu nhìn thấy tang thi đang từ từ đi lại trên đường.
Đám tang thi kia vừa trông thấy xe bọn họ, liền hung dữ mà nhào tới, mấy con tang thi đều bị Mộ Nhất Phàm đâm bay ra ven đường.
Trịnh Quốc Tông không ngừng kêu to: “Đụng chết người ta rồi, đụng chết người ta rồi.”
Trịnh Gia Minh vội nói: “Bố, bọn chúng không dễ bị đâm chết như vậy đâu.”
Nếu không có Trịnh Quốc Tông ở đây, đám tang thi này cũng không dám tới gần xe bọn họ.
Trịnh Quốc Tông nhìn lại, trông thấy mấy người bị đâm bay ra, ấy thế mà lại lồm cồm bò dậy.
Ông hoảng sợ trợn to mắt: “Thần linh ơi, bọn họ có còn là người không?”
Trịnh Gia Minh và Mộ Nhất Phàm đều trầm mặc không nói gì.