Chiến Bắc Thiên liếc mắt qua bên đây khiến Mộ Nhất Phàm cả kinh, sợ đối phương nhận ra điều gì đó, cuống quít ngồi xổm xuống, nhặt đồ cúng bái lên để che giấu đáy lòng đang chột dạ, đồng thời sờ sờ lên kính mắt và khẩu trang, xác định chúng vẫn bình yên trên mặt, đến lúc đó mới lén thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhặt xong đồ, anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra, đi tới trước một phần mộ không người, bắt đầu châm nến thắp hương.
Anh vừa bận rộn làm việc, vừa len lén dùng khóe mắt liếc qua Chiến Bắc Thiên, thấy đối phương thu đường nhìn về, trái tim anh mới quay về đúng vị trí của nó.
Lúc này trong lòng Mộ Nhất Phàm vô cùng rối bời, vừa vui vẻ vì đã tìm được nam chính, vừa lo lắng mình không ra tay được, nhất là khi nam chính giống như đúc bạn thân của anh.
“Cậu là ai?” Một giọng nói hung dữ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại đoạn ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên đặt đòn gánh trên vai xuống, đi phía sau là một cụ ông lớn tuổi cùng một phụ nữ trung niên, còn có một cậu trai và hai cô bé trẻ tuổi, sáu ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía anh, đặc biệt Mộ Nhất Phàm lại đeo kính mắt và khẩu trang trên mặt, dáng dấp rất giống một tên trộm đang lén lút làm chuyện xấu, lập tức khiến sáu người nảy sinh cảnh giác.
Mộ Nhất Phàm nhìn bọn họ, lại nhìn phần mộ trước mắt, cuối cùng nhìn về phía người đàn ông trung niên vừa đặt đòn gánh trên vai xuống đất, thầm nghĩ, phần mộ này không phải của tổ tông nhà bọn họ chứ?
Người phụ nữ trung niên như thấy kẻ thù mà dán mắt nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm, hơn nữa ánh mắt càng ngày càng hung hãn, bà đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, đè thấp giọng nói: “Bố nó à, ông xem hắn ta đến thăm mộ mà còn phải che kín mặt, liệu đây có phải tên tài xế gây chuyện đâm chết Tam Nhi không?”
What?!
Mộ Nhất Phàm đờ người ra, tuy rằng giọng nói người phụ nữ trung niên không lớn, nhưng anh có thể nghe thấy rõ lời bà nói, anh đang định giải thích, chợt nghe thấy ông cụ hung hăng xông lên: “Cái gì? Nó là tên tài xế đâm chết Tam Nhi?”
Người phụ nữ trung niên hừ lạnh một tiếng: “Bộ dạng lén lén lút lút thế kia, nhất định là lương tâm cắn rứt, nửa đêm mơ thấy Tam Nhi đòi mạng, cho nên mới chạy tới đây thắp hương!”
Mộ Nhất Phàm vội vàng giải thích: “Thím à…”
Mợ nó!
Chọn bừa một mộ để thắp hương mà cũng có thể gặp xui xẻo, còn bị người ta hiểu lầm thành tên tài xế đâm chết người nhà bọn họ.
Anh cũng xui quá đi!!
Hơn nữa, nếu không phải anh sợ Chiến Bắc Thiên nhận ra mình, việc gì phải che che giấu giấu như kẻ trộm thế này chứ!!
“Gì hả! Ai là thím của cậu?! Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng cậu bồi thường rồi thì chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu!” Người phụ nữ trung niên quát to mà mắng Mộ Nhất Phàm, tiếp đó, cả người nằm úp sấp xuống trước phần mộ lớn tiếng khóc: “Tam nhi đáng thương, còn chưa được năm tuổi đã bị cậu…”
Năm người kia đều trừng mắt tức giận nhìn anh, đặc biệt là người đàn ông trung niên kia, vẻ mặt ông ta vô cùng bi phẫn, lập tức gỡ đòn gánh xuống đánh về phía Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm cuống quít né tránh: “Mọi người hiểu lầm rồi, cháu không phải tài xế gây chuyện, cháu chỉ… cháu chỉ đến viếng nhầm mộ thôi mà….”
Anh vừa nói ra hai chữ này, bên cạnh vang lên tiếng pháo nổ, ầm ầm ĩ ĩ lấp đi lời giải thích của anh.
Người đàn ông trung niên không đánh trúng, lại giơ đòn gánh lên một lần nữa, hung ác mà mắng: “Cái thằng khốn nạn này, tao phải đánh gãy hai chân mày cúng cho Tam Nhi của tao!!”
Mộ Nhất Phàm thấy họ không chịu nghe giải thích, vội vã bỏ chạy.
Có lẽ là trong tiềm thức anh vẫn còn vướng bận chuyện của nam chính, anh thế mà lại chạy về phía Chiến Bắc Thiên.