Sau khi Tam công chúa Tấn Vân và con rối kia chết, Thiên đình rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh như xưa.
Ác vàng bay ra từ cây Phù Tang ở biển đông, giương cánh bay vào tinh cung Thiên Dương. Màn đêm buông xuống, chị Hằng sẽ ôm thỏ ngọc, ngồi ở cung trăng vắng lặng uống một ly rượu xoàng với chú Cuội.
Nghe nói cái chết của Tam công chúa gây xúc động tới Bạch Giác rất lớn, nhưng xúc động vì cái gì thì bổn Chiến thần cũng không biết. Chỉ nghe rằng nàng ở trong cung Ngọc Hà đóng cửa cả ngày miễn tiếp khách, trông có vẻ đầy tâm sự.
Đám tiên quân khi thấy người trong lòng của mình đóng cửa không ra ngoài, tất cả tập hợp đứng xếp hàng tìm đến bổn Chiến thần, muốn cho tôi tới cửa thăm hỏi một tiếng, xem xem tiên tử Bạch Giác vì sao lại buồn bực không vui.
Về chuyện này, có hai tinh quân tích cực nhất là ở tinh cung Kiếu Hạnh và tinh cung Văn Tài. Tinh quân Kiếu Hạnh cả ngày đều không có chuyện gì làm tới tìm tôi, mặt mày ủ rũ, y như Hoàng đế không vội thái giám gấp rồi.
Đối với mấy cái tính toán của đám thần tiên này, bổn Chiến thần thấy rất phiền chán, vậy nên đã nói với tinh quân Kiếu Hạnh: “Tôi thật tình không hiểu, từ xưa tới nay ở trên Tiên giới, tôi và Bạch Giác là nước giếng không phạm nước sông, bình thường tôi và cô ta như hai kẻ thù, mấy người cũng không phải là không biết, vì sao từng người từng người một cứ tìm tới tôi, chẳng lẽ muốn tôi phải chịu khổ vô ích à?”
Tinh quân Kiếu Hạnh bày ra vẻ mặt lấy lòng, nói với tôi: “Đâu có đâu có, Trọng Hoa, cô đừng có chối, tôi đã nghe nhiều người nói rồi, cô với tiên tử Bạch Giác là chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, Bắc Lăng của cô và hang ổ Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Uông chẳng phải kề nhau mấy đỉnh núi? Vậy là thanh mai trúc mã rồi, tiên tử Bạch Giác cả ngày buồn rầu, cô cũng nên lo lắng chứ, nếu buồn đến sinh bệnh, vậy làm sao được!”
Lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi tới Thiên Trì [1]. Hoa sen lay động ở trong hồ xanh biếc, gió nhẹ từng cơn, thổi tới mùi thơm ngát của lá sen. Bổn Chiến thần nghe y nói vậy, xị mặt: “Mấy người đều muốn được quan tâm Bạch Giác đến thế, vậy đây không phải là cơ hội à? Chính anh cũng đã ôm ý định này từ rất lâu rồi kia mà?”
[1] Thiên Trì: nghĩa là ao trời
Tinh quân Kiếu Hạnh cười ha ha, cười xong thì mày ủ mặt ê: “Đúng là như vậy thật, trong Thiên đình người nào lại không nghĩ được tiên tử Bạch Giác để ý nhìn một lần, nhưng cô không biết, ngay cả Nhị hoàng tử Thiên đình cũng đã lần trước tới cung Ngọc Hà mời tiên tử Bạch Giác ngắm hoa rồi, nhưng tiên tử Bạch Giác truyền cho người hầu từ chối lịch sự, nên thậm chí cửa chính Nhị hoàng tử còn chưa bước vào nữa! Nhắc mới nhớ, tôi nhớ rằng anh trai của Trọng Hoa cô...”
Bổn Chiến thần lườm y, nói: “Vậy dựa vào đâu mà anh cho rằng Bạch Giác sẽ để tôi vào? Cô ta đã dụ dỗ mấy người con trai mà tôi thích, anh bồi thường nổi không?”
Tinh quân Kiếu Hạnh mặt cứng đờ, lầm bầm nói: “Tiên tử Bạch Giác cũng đâu phải không bồi thường nổi.”
Bổn Chiến thần nheo mắt, hừ giọng với y: “Cô ta bồi thường nổi? Cô ta lấy bản thân bồi thường cho tôi à?”
Tinh quân Kiếu Hạnh cười chê, đang muốn mở miệng bảo tôi nói nhảm vô lý thiếu suy nghĩ, bỗng một đội thiên binh mặc giáp bạc đi ngang qua, mỗi người cầm chiến kích [2] trong tay, trang phục nghiêm trang.
[2] chiến kích: một loại vũ khí lạnh cổ đại, thường kết hợp giữa gươm và búa.
Bổn Chiến thần lấy làm ngạc nhiên, thiên binh trên Thiên đình xưa nay đều ở núi Côn Du Thất Trọng Thiên, hôm nay sao tự dưng lại chạy tới vườn sen Thiên đình rồi.
Mấy thần tiểu tướng mặc giáp bạc, gật đầu với bổn Chiến thần và tinh quân Kiếu Hạnh, cung kính nói: “Bái kiến hai vị tiên quân.”
Dứt lời, lập tức sắp sửa đi qua hành lang ngoằn ngoèo của hồ sen.
Bổn Chiến thần suy nghĩ nhanh, ngắt ngang: “Khoan đã, các ngươi là muốn đi đâu, có chuyện gì xảy ra trong Thiên đình à?”
Tiểu tướng cầm đầu dừng bước, khẽ khom người với tôi, trả lời kính cẩn: “Tiên tử, là như vầy, mạt tướng vừa mới nhận được mệnh lệnh, chặt bỏ một thân cây trong thiên cung.”
Bổn Chiến thần đã đoán chừng được là cây nào rồi, nghĩ tới nghĩ lui, gần đây chỉ có chuyện Tam công chúa và một tượng gỗ nhảy xuống đài Tru Tiên là có liên quan tới việc này mà thôi.
Nhưng bổn Chiến thần nghĩ mãi mà không hiểu, nếu Tam công chúa đã hồn bay phách lạc, con rối dù đã thành linh kia cũng sẽ biến thành cành cây khô, Thiên Đế lại vì sao ban lệnh muốn chặt bỏ cây ngô đồng ở trong cung Tư Quá cơ chứ?
Cành gỗ thành linh, sửa đá thành vàng, việc này chính là kỳ tích mơ hồ, vượt ra khỏi sáu đạo sinh tử, có thể gặp nhưng không thể cầu. Hai người đó đã rời khỏi vòng sinh tử, tựa như đám linh hồn ở trên đời, trong sổ thiên mệnh không có tên, ở trong sổ Diêm Vương cũng sẽ không có vãng sanh [3].
[3] vãng sanh: sau khi mạng chung sanh vào thế giới khác, theo từ điển Phật giáo.
Bổn Chiến thần hỏi: “Tam công chúa đã mất rồi, tại sao lại còn phải đốn cây ngô đồng? Cỏ cây đều có linh, dù gì cũng phải có lời giải thích hợp lý chứ?”
Tiểu tướng kia bối rối, nói: “Tiên tử đừng hỏi, mạt tướng cũng không biết nguyên nhân, nhưng người truyền lệnh có bảo, không thể giữ lại cây kia được, phải dùng lửa cháy của ác vàng đốt không chừa thứ gì, ngay cả rễ cũng không được sót, chỉ có như vậy mới làm cho tai họa hoàn toàn biến mất.”
Bổn Chiến thần vừa muốn hỏi tiếp, trăm mẫu hoa sen đằng trước bỗng nhiên nở rộ cùng lúc, mùi hương của hoa sen bắt đầu trôi nổi giữa sương trắng lượn lờ, ánh mắt của tiểu tướng nọ như bị sắc đẹp làm cho mê mẩn, biểu cảm vừa như si mê lại như say rượu, không thốt lên được lời nào.
Bổn Chiến thần trông thấy tất cả tiểu tướng như đang nín thở tập trung cao độ, ánh mắt muôn phần mê mẩn, không cần nghĩ, cũng biết là ai tới.
Bổn Chiến thần xoay người, tinh quân Kiếu Hạnh đứng kế bên níu tay áo của tôi, bổn Chiến thần vừa không được tự nhiên vừa ra vẻ thanh cao với mỹ nhân đẹp tuyệt trần ở trước mặt, nói: “Ồ, thật trùng hợp làm sao, tiên tử Bạch Giác.”
Bạch Giác đứng ở trước mặt tôi, trăm mẫu hoa sen đồng thời nở rộ, trắng tinh không tì vết, ảo cảnh đẹp đẽ, nhưng tất cả những thứ này cũng không rung động lòng người bằng một cử chỉ của Bạch Giác.
Nàng chậm rãi giơ lên tay trắng ngần mịn màng mềm mại, để tóc mai đặt ở sau tai, trên gương mặt thể hiện ý cười say lòng người, cười nói dịu dàng với tôi: “Trọng Hoa thật hứng trí, không ngờ lại ở nơi này ngắm hoa sen.”
Bổn Chiến thần lạnh lùng nói: “Nghe cô nói như vậy, vườn hoa sen cũng đâu phải do nhà của cô mở, dựa vào đâu mà tôi không thể ngắm?”
Nét tươi cười của Bạch Giác đã hơi phai nhạt, nàng nhìn tôi thắm thiết, tinh quân Kiếu Hạnh vội vã nói: “Tiên tử Bạch Giác chớ trách, hôm nay tâm trạng của bạn tiên không được tốt, không biết tiên tử Bạch Giác tới đây làm chi? Hoa sen vừa đúng lúc nở...”
Hoa sen cũng biết lựa lúc, vừa thấy mỹ nhân tới rồi, lập tức nở rộ sáng rực, trông như muốn bày tỏ tình yêu với Bạch Giác. Mỹ nhân giữa trăm hoa, làm nổi bật nhau, khiến các tiểu tướng nhìn choáng váng luôn rồi.
Nghe tinh quân Kiếu Hạnh nói như vậy, Bạch Giác cũng thu hồi lại ánh mắt chứa đựng chút ý nghĩa khó hiểu. Nàng nhìn tôi, do dự một lát, lại gật đầu với tinh quân Kiếu Hạnh, khuôn mặt bình thản nói: “Ta nghe nói hôm nay Thiên Đế muốn phái người chặt bỏ cây ngô đồng trong cung Tư Quá, Bạch Giác nhất thời tò mò, muốn đi cùng nhìn một cái.”
Nói xong, nàng nhìn sang mấy tiểu tướng đang ánh mắt mê mẩn vẻ mặt yêu mến hết lòng kia.
Ánh nhìn đó, phong tình vạn chủng, ánh nhìn đó, tôi thấy cũng thương. Bổn Chiến thần thầm nghĩ xấu rằng, ban nãy tinh quân Kiếu Hạnh còn bảo Bạch Giác cả ngày mặt mày ủ rũ, hôm nay, mới bao lâu không gặp, nàng ta đã vui vẻ phong thái trác tuyệt đi ra ngoài mắc nợ trăng hoa. Đã bảo đóng cửa miễn tiếp khách, đã bảo bị xúc động sâu sắc, đi đâu cả rồi?
Nàng ta chính là hồ ly khó ưa làm việc xấu đầy rẫy, không bỏ được cái tính quyến rũ của tộc Cửu Vĩ Hồ.
Mấy tiểu tướng bị nàng làm mê say ngất ngây, nghe Bạch Giác nói, chỉ ra sức gật đầu răm rắp. Tinh quân Kiếu Hạnh vội bảo: “Đã như vậy, đúng lúc bổn tiên quân cũng đang rảnh, không bằng đi chung, cùng nhau đi hóng chuyện.”
Sẵn tiện còn giật giật tay áo của tôi, nháy mắt ra hiệu với tôi.
Bây giờ mới có một tiểu tướng lấy lại tỉnh táo, nhìn Bạch Giác khuôn mặt ấm áp tư thái thanh lịch, rồi lại nhìn tinh quân Kiếu Hạnh, trông có vẻ buồn rầu, mở miệng nói: “Nhưng bề trên lúc hạ lệnh đã nói, không còn để cho người không có phận sự tự ý ra vào cung Tư Quá nữa.”
Bạch Giác nói khẽ: “Vậy có khó gì đâu?”
Nàng xoay người, hóa thành một tiểu tướng nhan sắc bình thường vóc dáng hơi thấp, biết thuận theo mà đứng vào giữa đám tiểu tướng, nhìn không ra chút kẽ hở nào.
Tinh quân Kiếu Hạnh cũng nhanh chóng hóa thành một tiểu tướng bình thường, còn cố ý đứng ở vị trí gần Bạch Giác. Y nói với bổn Chiến thần: “Vầy cũng vui thật, Trọng Hoa, cô cũng mau tới đây!”
Bổn Chiến thần vừa định từ chối chính đáng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Bạch Giác giống như tình cờ nhìn về phía tôi, trong ánh mắt chứa ý tứ không muốn cho tôi đi rất rõ ràng. Bổn Chiến thần tức thì giận tím người, nói: “Được thôi, tôi cũng muốn đi.”
Nói xong liền bấm tay niệm thần chú, làm cho quần áo trên người biến thành chiến giáp, uy phong lẫm liệt chen vào giữa Bạch Giác và tinh quân Kiếu Hạnh.