Bốn phía ngay cả lông rễ quỷ cũng chẳng có.
Bổn Ma tôn cầm lấy kích Trùng Thiên, khập khiễng bước ra khỏi cung điện. Lúc đến đây trong tình huống hết sức vội vã, sau lưng là một mảnh đông nghịt thiên binh thiên tướng theo sau, cũng vì vậy cho nên không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Bây giờ nhàn rỗi, nhìn lại từ xa, núi Tân Di được xếp thành vòng tròn theo bốn hướng, phía xa xa có thác nước chảy xuống như ngân hà ở chín tầng mây, cầu vồng bảy màu treo giữa không trung. Khắp nơi toàn kỳ hoa dị thảo, chim hót hoa nở, non xanh nước biếc, là địa phương đẹp.
Xem ra thần ma không chỉ có tác phong nhẹ nhàng, tâm cũng thật tinh tế, còn biết chọn núi xanh nước biếc, chứ không phải một đống xương trắng chất thành đống làm mất phong cảnh.
Cung điện ở sau lưng kiên cố vững chắc, mái cong xếp thành từ lớp thú, to lớn ngay ngắn. Bổn Ma tôn quan sát mọi nơi, hơi có chút cảm thấy cô đơn khi không biết đây là năm nào, ngoài tiếng chim hót chiêm chiếp, ở bốn hướng ngay cả một cái bóng của quỷ cũng chẳng thấy đâu.
Đã từng có thiên quân vạn mã, đã từng có vô số tộc ma, đã từng nói bày trang sức màu đỏ kéo dài vạn dặm để lấy bổn Ma tôn làm hoàng hậu, nhưng người thì đâu rồi?
Bổn Ma tôn ngỡ ngàng luống cuống nhìn khắp nơi, tiếp theo bình tĩnh lại, đừng có nói là những người kia đã đổi quốc dời đô, chuyển Ma cung đến địa phương khác rồi đi? Trong vạn dặm tám phương ít ra cũng có một hai bóng người mới đúng.
Thấy vậy bèn dùng tâm thuật, bổn Ma tôn liền nghe được cách đó không xa có tiếng người huyên náo ở trên đỉnh núi.
Xem ra có chuyện hay rồi.
Lòng bàn chân của bổn Ma tôn tạo ra gió, dựa vào tâm tư thích tham gia náo nhiệt, vội vàng di chuyển tới.
Trên đỉnh núi cây cối xum xuê, một đám tiểu yêu tụ họp lại, ba tầng trong, ba tầng ngoài, như là đang tìm thứ gì đó. Bên trong có một tộc ma khiêng búa, miệng vẫn còn bô bô nói: “Tìm được, tất cả đều có thưởng!” “Tìm không thấy, tất cả đều chôn cùng!”
Bổn Ma tôn từ một làn khói xanh rơi xuống đất, thoáng chốc hiện nguyên hình. Rất nhiều tiểu yêu chẳng có bận tâm đến yêu ma tinh quái như tôi bỗng nhiên xuất hiện, bên cạnh một bò cạp tinh màu tím bóng bẩy trên mặt mọc ra con mắt thứ ba, cả ba con mắt đều chuyển hướng, hờ hững nhìn tôi một cái, thấy tôi đang chống quải trượng, không đợi tôi mở miệng đã không kiên nhẫn nói rằng: “Tránh ra, tự dưng ở đâu lòi ra người què vậy?”
Câu nói này khiến cho bổn Ma tôn rất đỗi xấu hổ.
Bổn Ma tôn dịch chân, nhường đường cho lão bò cạp tinh. Bốn phía cây cối xanh um tùm, bụi cỏ lớn bằng người trưởng thành. Do đáp xuống vị trí ở bên ngoài, tôi đành phải đứng giữa một đám cỏ khô, duỗi dài cổ ra để nhìn náo nhiệt bên trong rừng.
Có lẽ do chân di chuyển hơi lệch một chút nên đã giẫm phải một thứ mềm mại gì đó.
Ẹc, đừng có xui như vậy chứ?
Bổn Ma tôn lúng túng cúi đầu, may mà giẫm phải chính là một thứ màu trắng lông xù, cẩn thận quan sát thêm, hình như là một cái đuôi.
Nhìn theo dọc cái đuôi, thấy một đôi mắt hồ ly màu đỏ đang nhe răng trợn mắt nhìn về hướng bổn Ma tôn, đôi mắt đỏ ấy của nó mang theo nét quyến rũ trời sinh của hồ ly, thấy bổn tôn lỡ đạp lên cái đuôi cáo không thể giấu nổi của nó, thì tám cái đuôi còn lại điên cuồng múa vẫy, xoay thân qua muốn cắn chân của bổn tôn.
Bổn tôn vội vàng nhấc chân: “A xin lỗi, đại ca, tôi không phải cố ý đâu.”
Bổn tôn vừa bước qua đuôi cáo của nó, hồ ly mắt đỏ liền nhẹ nhàng nhảy sang bên cạnh, vẻ mặt thống khổ liếm láp cái đuôi mà vừa rồi đã bị tôi giẫm dưới chân, nét mặt buồn bã đau xót.
Liếm chưa được hai cái, hồ ly mắt đỏ lại ngẩng đầu, oán hận nhìn chằm chằm vào bổn tôn, bổn Ma tôn nghĩ thầm hồ ly này đoán chừng cũng là một thành viên trong đám tiểu yêu kia, bèn cúi đầu như người bạn thân hỏi: “Mấy người đang tìm cái gì vậy? Huy động nhân lực như vậy, chẳng lẽ là thần ma mất bảo vật gì ở đây rồi?”
Bổn Ma tôn đưa mắt nhìn lũ yêu ở trên đỉnh núi, mỗi người đều bận rộn tìm kiếm thứ gì đó ở dưới chân, thấy bọn họ có vẻ đang muốn lật cả ngọn núi để đi tìm, cảm thấy buồn bực một hồi.
Hồ ly mắt đỏ sững sờ một cách rõ ràng.
Chín cái đuôi to mềm mại như nhung của nó lắc qua lắc lại một hồi, mắt đỏ chớp chớp rồi di chuyển tròng mắt xuống, ý bảo tôi hãy ngồi xổm xuống nghe nó nói.
Bổn Ma tôn ngồi xổm xuống, hồ ly mắt đỏ sáp lại gần, liếm liếm lòng bàn tay của bổn tôn, dùng lông tơ nhẵn nhụi cọ lấy mu bàn tay của bổn tôn, rồi bày hết tất cả vốn liếng để thể hiện với bổn tôn rằng lông hồ ly của nó có bao nhiêu mềm mại, chiếc lưỡi màu hồng phấn có bao nhiêu đáng yêu.
???
Có ý gì đây?
Trong đôi mắt nhỏ màu đỏ của hồ ly ầng ậng nước, liếm một cái, nước đã rơi ra từng giọt, chảy từ lông trắng nhẵn nhụi của nó xuống tay của bổn tôn.
Dù cho bổn tôn có ngu ngốc, cũng có thể đoán ra hồ ly này có chuyện cần nhờ mình. Xem ra đây là hồ ly chín đuôi chưa biến thành người, thế nên không nói chuyện được. Nét mặt của bổn tôn không hề thay đổi, bế nó lên, ôm vào lòng, hỏi: “Mày không muốn ở đây làm lao động à?”
Nhìn dáng vẻ này có thể khẳng định những tiểu yêu đều bị thần ma bắt đi làm lao động tay chân, đáng lẽ ra bổn tôn nên mặc kệ, nhưng mới vừa rồi vô tình giẫm lên đuôi của tiểu hồ ly, nếu như mình có lỗi, thì tất nhiên phải đền bù cho nó rồi.
Hồ ly mắt đỏ liều mạng gật đầu.
Chín cái đuôi của nó thu lại thật chặt, quấn thành một đoàn, thân hình bé nhỏ co rúc vào trong lòng của bổn tôn, nén đến co rúm lại.
Bổn tôn sờ lông trên người nó, trơn bóng nhẵn nhụi rất dễ chịu, xúc cảm rất tốt. Sờ thêm nữa mới thấy hồ ly này thật đáng thương, chỗ ngực bụng xương sườn cao thấp không đều, nó buồn bã vùi vào trong lòng tôi, lại duỗi ra đầu lưỡi, liếm liếm tay của bổn tôn.
Bổn tôn hơi hối hận khi nhập ma rồi, xem ra thức ăn ở đây chẳng tốt lành gì cả.
Bổn tôn một tay ôm hồ ly mắt đỏ, một tay rút ra kích Trùng Thiên, bước ra khỏi đó. Đúng lúc ấy, bò cạp tinh màu tím bóng bẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy hồ ly mắt đỏ trong lòng bổn tôn, sắc mặt cứng ngắc, không biết là nên nói vui sướng hay sợ hãi, vẻ mặt kì lạ, nhìn chằm chằm vào nó.
Hồ ly mắt đỏ rụt người thành một đoàn trắng nhỏ, sợ hãi vùi vào trong ngực bổn tôn. Tôi đành vác kích Trùng Thiên lên lưng để chừa tay sờ lông nữa, gật đầu với bò cạp tinh ở bên cạnh đang có biểu cảm rất giống như bị mắc nghẹn, nói bằng giọng khẳng định: “Màu lông không tệ, là con hồ ly tốt.”
Hồ ly mắt đỏ lại càng co nhỏ thêm.
Dường như bò cạp tinh kia cuối cùng cũng phản ứng, giơ ngón tay lên chỉ về phía bổn tôn, vô cùng kích động hô to: “Nương nương, nương nương ở ngay đây này!”
Người xung quanh hô một tiếng rồi đồng loạt đứng lên, vẻ mặt hoan hô nhảy nhót vọt tới chỗ bổn tôn, tình cảnh tựa như có rất nhiều con đỉa đang bu quanh vậy. Hồ ly mắt đỏ ở trong lòng tôi run lẩy bẩy, bổn tôn cúi đầu hỏi: “Bọn họ đang kêu mày à?”
Hồ ly mắt đỏ quả quyết lắc đầu, đồng thời còn vẫy vẫy một cái đuôi dài lông tơ màu trắng.
Mấy người ở trước mặt cản tôi lại, vui mừng hớn hở nhìn hồ ly trong tay bổn tôn, đằng trước có tộc ma vừa rồi mới ra lệnh cũng chạy tới chỗ bổn tôn như điên, vừa vui sướng như đang nhìn thấy cha mẹ đẻ vậy, vừa kêu lên: “Ôi chao người què kia đứng lại cho ta! Còn không mau mang nương lại đây!”
Bổn tôn nhẹ nhàng lướt qua một con tinh quái cản đường ở trước mặt, tiếp tục đi về phía trước một cách khập khễnh.
Thấy bốn hướng đều có quá nhiều người, bổn tôn giơ tay lên, lòng bàn chân sinh ra gió rồi bay lên không trung. Thủ lĩnh tộc ma tiếp tục hô: “Tên người què thật to gan! Dám chống lại mệnh lệnh của Ma tôn! Người què này là tộc nào đấy?!”
Dần dần bay lên cao, sự huyên náo ồn ào ở dưới mặt đất cũng giảm bớt đi. Hồ ly mắt đỏ ở trong lòng tôi nhô ra nửa cái đầu nhỏ lông xù, đắc ý le ra đầu lưỡi phấn hồng hướng về phía dưới, vẻ mặt kiêu ngạo.
Bay đến một chỗ, trên không trung tựa như đã bị giam lại vậy, không thể bay được nữa. Bổn tôn nheo mắt, vươn tay, chậm rãi sờ lên bức tường vô hình.
Phải là người có pháp lực cao ngập trời ở tộc ma này mới có thể tạo ra lồng giam cầm bằng cách sử dụng pháp thuật để ngăn cách toàn bộ ngọn núi, người ở bên ngoài có thể đi vào, nhưng người ở trong không thể đi ra được.
Có thể giam giữ và ngăn cản được bổn tôn, cũng chỉ có thể là thần ma.
Hồ ly mắt đỏ thấy tôi không thể bay tiếp, rút đi sự kiêu ngạo, nghi hoặc xoay đầu lại, uốn qua uốn lại trong ngực bổn tôn, đồng thời duỗi đầu chống lại lồng giam vô hình kia.
Mãi đến khi toàn bộ lông tơ của nó đều bị lồng giam vô hình kia dồn ép thành một đoàn, nó dường như vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nhảy ra khỏi lòng tôi, đáp lên vai, giơ lên bàn chân trước hồng nhạt ù ịt được lông tơ màu trắng bao trùm lại, chạm vào vách giam cầm.
Đợi đến khi đã xác nhận không thể nghi ngờ được nữa, hồ ly chín đuôi lập tức cúi đầu thấp xuống, thương tâm gần chết, rồi cùng với bổn tôn mắt to trừng với mắt nhỏ.
Ở bên dưới độ cao khoảng chừng thấp hơn mười trượng, lốm đa lốm đốm yêu quái đã ngự không bay tới, tộc ma cầm đầu vẫn còn tận tình khuyên bảo: “Nương nương, người hãy trở về cung đi! Nếu thần ma đại nhân biết người chạy thoát, sợ là sẽ ném hết toàn bộ chúng tiểu nhân vào trong hồ Ác Mộng mất!”
Bổn tôn nghe vậy cũng hiểu được đại khái, té ra hồ ly chính là ái thiếp của thần ma bọn họ, chẳng trách một đám tiểu yêu này như thể sợ mất mạng mà muốn lật tung cả đỉnh núi lên để đi tìm vậy.
Nhưng gu của thần ma cũng quá mặn rồi, vậy mà lại thích hồ ly chưa thành hình người, phải biết rằng số lượng giống nhau của chúng rất là đông đảo đấy.
Xem ra thức ăn ở Ma giới không hề tốt tí nào, ngay cả hậu phi đều có thể đói thành bộ dáng cành liễu trước gió, bổn Ma tôn thật đúng là vẫn nên tiếp tục cân nhắc xem có nên gia nhập Ma cung hay không.
Bổn tôn đối diện với hồ ly mắt đỏ chừng một giây, vành mắt của hồ ly đỏ ửng, cô nàng liếm liếm mặt của bổn tôn, nhìn tôi bằng vẻ mặt thật có lỗi, sau đó nâng chân trước lên, bỗng dưng nhào vào bức tường vô hình kia.
Dùng đầu nhỏ như thế đâm vào bức tường giam phòng thủ kiên cố, không thể nghi ngờ là đang lấy trứng chọi đá. Trên mặt khi bị cô nàng liếm qua còn cảm giác dịu dàng tinh tế tỉ mỉ, tâm hồn bổn tôn khẽ lay động, một lần duỗi tay là đã bắt được cái đuôi của hồ ly mắt đỏ, kéo lại nàng như dây thun quay về người mình.
Hồ ly mắt đỏ bị đau co rúc trở về, nước mắt rơi xuống lộp bộp. Nàng nhìn tôi, bày ra dáng vẻ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, quả thực khiến cho người ta lòng đau quặn thắt.
Bổn tôn vốn muốn chung sống hòa bình với thần ma, an phận thủ thường, chấp chưởng nửa giang sơn của tộc ma.
Nếu phá lồng giam của thần ma, sẽ gây ra chuyện chọc giận thần ma, ngày sau có yên ổn hay không cũng thực sự khó nói. Nhưng hôm nay khi thấy nước mắt của hồ ly mắt đỏ như là tuyến hạt châu bị chặt đứt rơi xuống, bổn tôn đành phải thở dài một tiếng, chậm rãi đưa ra quyết định.
Làm ma cũng chỉ là để vui vẻ mà thôi.
Bổn tôn một tay rút ra kích Trùng Thiên ở sau lưng từ xương rồng hóa thành ở thời thượng cổ, sau khi ngủ một giấc, tay chân đã trở nên xa lạ đi rất nhiều. Tiếng rồng ngâm lướt qua từ phía chân trời, bổn tôn một tay cầm kích Trùng Thiên bách chiến bách thắng không gì không đánh được, chợt bổ tới phía trước.
Một vệt kim quang lướt ngang, âm thanh của thiên quân vạn mã và đao thương mâu mác hòa lẫn với tiếng của lồng giam vang lên do bị phá vỡ. Hồ ly mắt đỏ đứng ở trên vai của tôi, hai cái đuôi to màu trắng một trái một phải bưng kín lỗ tai nàng, rồi nàng lại nâng lên hai cái đệm thịt lông xù của chân trước, bịt lỗ tai cho tôi, còn dư lại mấy cái đuôi múa vẫy dữ dội, không biết là đang sợ hãi hay là đang vui vẻ nữa.
Nhưng mà sót lại một cái đuôi đã chặn ngang tầm mắt của tôi, quả thật có hơi phá phong cảnh mà.
Em gái hồ ly à, xin cô thu hồi cái đuôi đang nháo loạn khắp nơi này được không? Nó quất tới trên mặt tôi luôn rồi!
Đám yêu quái xung quanh chắc hẳn đang sợ ngây người, bọn họ giống như bị dính lời nguyền bất động vậy, ngoài cái bàn tay đang chỉ vào người tôi run rẩy trong gió, còn miệng mồm thì ú ớ cả buổi, thì chẳng có ai nói được một câu nào cả.