Bổn tôn ôm hồ ly lông trắng nhung vào lòng, trở về quán trọ.
Tiểu nhị vẫn ở chỗ quầy ngay cửa, chẳng qua là lần này không có ngủ gật, chân mày khóe mắt đều là vui tươi hớn hở. Thấy tôi ôm một con hồ ly trở về, cậu ta vui vẻ chạy ra, cúi đầu khom lưng cười với bổn tôn: “Quý khách, đồ ăn nước ấm đều chuẩn bị tốt rồi, ồ, quý khách, con hồ ly ngài đang ôm là ở đâu ra vậy?”
Xích Viêm dựng thẳng lỗ tai nhìn cậu ta, tiểu nhị kia cũng nhìn lại nàng, nửa ngày mới vui cười nói: “Quý khách, con hồ ly của ngài thật xinh đẹp đấy.”
Bổn tôn nhìn thoáng qua Xích Viêm, lại nhìn cậu ta, hỏi: “Như thế nào mới gọi là xinh đẹp?”
Hồ ly trên đời cũng như nhau, nếu không thành hình người, một người phàm như cậu ta sao lại nhận biết xấu đẹp được?
Tiểu nhị xoa xoa bàn tay, hớn hở bảo: “Không nói xạo, con hồ ly của quý khách, ngài nhìn lông của nó bóng loáng, màu lông cũng không tệ, nếu lột da làm cổ áo, chắc hẳn rất ấm áp.”
Mới đầu Xích Viêm còn tự hào, nhưng khi nghe hết, lập tức phát cáu. Bổn tôn cười thầm trong bụng, ngoài mặt lại chẳng thay đổi gì, làm bộ châm chước nói: “Cậu nói cũng có lý.”
Lúc này Xích Viêm đã có hơi hoảng sợ rồi, nàng nhảy ra khỏi lòng tôi, trợn mắt hung dữ nhìn tiểu nhị một lần, chạy nhanh như chớp lên lầu hai, chín cái đuôi vung vẫy như tức giận.
Bổn tôn bật cười, tiểu nhị nhìn thấy đuôi của con hồ ly, sợ hãi: “Hồ ly của quý khách sao lại có tới tận chín cái đuôi?”
Bổn tôn lên lầu, chỉ cười bảo: “Có lẽ cậu hoa mắt rồi.”
Tộc hồ ly, dễ giận, nhưng cũng dễ tiêu. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bổn tôn vừa đẩy cửa ra, một đống lông trắng đã nhào tới trước mặt.
Bổn tôn đưa tay ra tiếp, Xích Viêm vùi vào trong lòng tôi, phẫn nộ lăn qua lăn lại. Bổn đành phải an ủi nàng bằng vẻ mặt ấm áp lời nói nhỏ nhẹ: “Tiểu nhị kia cũng chỉ là một người bình thường, nói cũng hợp tình hợp lý. Dưới gầm trời này, chim bay cá nhảy chưa thành tinh, có mấy con rơi vào tay người mà không bị lấy lông làm trang phục, làm cổ áo?”
Xích Viêm không xoay người nữa, nàng suy nghĩ một lát, dường như cảm thấy cũng có lý, nên không còn tức giận.
Hồ ly này khéo hiểu lòng người, bổn tôn cảm thấy rất vui. Nếu hồi đó Lẳng lơ không biết xấu hổ nghe có người bảo lột da nàng để làm cổ áo, không chừng tới tối sẽ dằn vặt người ta, làm cho đầu tường phải treo cáo thị có yêu hồ hại người đừng đi ra đường vào ban đêm.
Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, bây giờ đang là giao mùa giữa xuân hạ, thời tiết bên ngoài cũng không tệ. Ở sau sân quán trọ này có tiểu cảnh sân vườn non bộ, ngoài ra còn có một gốc cây dâu rất to, treo đầy quả dâu tím đỏ, mầm xanh nhạt, cành lá xum xuê, nhìn là thấy mùa xuân dạt dào.
Bổn tôn ngồi trước bàn nhỏ, để hồ ly ngồi ở ghế kế bên. Hồ ly dè dặt ngồi ngay ngắn, chín cái đuôi cuộn lại dưới người nàng, trông rất giống cái đệm màu trắng.
Nàng giơ chân trước lên, để ở trên bàn, trông mong nhìn đống đồ ăn. Bổn tôn suy nghĩ một lát, nhấc tay, đặt chân sau nàng cũng để lên bàn.
Nàng duỗi hai chân trước, muốn cầm thử đũa, thử mấy lần, vẫn thất bại. Nàng nhìn tôi nhởn nhơ lấy đũa gắp rau tự nhiên, không để ý tới mình, chỉ có thể cúi đầu duỗi lưỡi hồng nhạt đi liếm canh gà củ sen.
Lúc nàng liếm nước trông rất đáng yêu, vô tình thể hiện ra điệu bộ cẩn thận từng li từng tí rất thơ ngây. Bổn tôn đang gắp đũa để lấy đùi gà to nhất trong canh gà củ sen kia, khi thấy nàng như vậy, bất giác cũng dừng lại.
Bổn tôn ngừng đũa, để một cánh tay lên bàn, ôm đầu, nhìn Xích Viêm. Xích Viêm le đầu lưỡi, trông thấy bổn tôn không ăn, chính mình cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi.
Bổn tôn trông thấy bên miệng lông tơ màu trắng của nàng bị dính một chút canh gà màu vàng óng ánh, quệt phải miếng dầu mỡ, theo bản năng đưa tay ra để lau.
Nhưng tay bổn tôn vừa chạm tới mặt bàn, lập tức phản ứng kịp, giả bộ vô tình thu tay lại.
Tôi và hồ ly của Thanh Uông, tốt hơn hết là không nên liên lụy quá sâu.
Xích Viêm không để ý tới điều đó, nàng lè lưỡi, xoay lưỡi một vòng là quét sạch sành sanh mọi vết mỡ dính trên lông bên miệng. Bổn tôn vẫn chống đầu như cũ, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tại sao ngươi lại bị bọn họ bắt?”
Ngẫm lại thì câu hỏi này có hơi ngốc, mấy đạo sĩ kia cũng đã nói, bọn họ bày lưới tiên ở ngoài thành Cổ Thanh, núi Thanh Uông cũng là ở bên ngoài ngay sát thành Cổ Thanh, tối hôm qua tôi thả Xích Viêm thì tính ra bắt được nàng cũng coi như là trùng hợp mà thôi.
Bổn tôn nhìn Xích Viêm, trông như nàng đang muốn giơ tay lên để viết gì đó. Bổn tôn chầm chậm nói: “Ngày mai ta đưa ngươi trở về núi Thanh Uông.”
Đôi mắt Xích Viêm sáng ngời, nhìn tôi tha thiết. Bổn tôn gằn từng chữ: “Ta sẽ không lộ diện, đưa ngươi tới Thanh Uông ở một chỗ không người, rồi ngươi tự mình về nhà đi.”
Xích Viêm lập tức thất vọng buông thõng xuống đôi tai nhỏ lông xù, nhảy về lại trên ghế, rồi nhảy lên giường, kéo chăn bằng móng vuốt, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Bổn tôn vẫn tiếp tục nói năng từ tốn: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lên đường.”
Xích Viêm run tai, trở mình, cuộn thành một đám, kéo mền che lại tai.
Bổn tôn nhìn dáng vẻ của nàng, thầm nghĩ, dù gì bổn tôn một thời cũng là nữ Chiến thần, chẳng lẽ lại đi giành ổ chăn với một con hồ ly?
Tôi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn cây dâu ở bên ngoài. Quả dâu tím đỏ lấp ló sau lá cây, hết sức mê người.
Bổn tôn vẫn còn nhớ, Bắc Lăng của chúng tôi, thứ thừa thãi nhất, chính là loại quả dâu này.
Trong khoảng trăm nghìn năm, mỗi lần giao mùa giữa xuân hạ, tôi và Nhị ca đều sẽ đi đến núi Bắc Lăng hái những quả dâu chín kia. A cha nhậm chức Chiến thần ở trên Thiên đình, hiếm khi trở về. Nhưng hằng năm vào Hạ chí [1], tôi và Nhị ca đều muốn hái dâu mang về rửa sạch, sai người đưa đến Thiên đình, để cho A cha ăn đồ tươi.
[1] Hạ chí: Trong Dương lịch, Hạ chí được coi là khoảng thời gian bắt đầu của mùa hè tại Bắc bán cầu và tương ứng là bắt đầu mùa đông ở Nam bán cầu. Ở mỗi bán cầu, ngày Hạ chí là khi Mặt Trời đạt vị trí cao nhất trên bầu trời và là ngày có thời gian sáng dài nhất.
Tôi nhớ trước khi tôi thành hình người, mỗi lần đều là Nhị ca đeo cái gùi, để tôi ở trong rồi mang tôi lên núi. Về sau, khi tôi đã thành hình người, trở thành một bé gái, Nhị ca để cho tôi cưỡi lên cổ anh, làm tôi trông uy phong lẫm liệt như một tướng quân, chỉ huy anh đi từ núi Bắc Lăng tới rừng dâu.
A cha nói, ông đã nếm thử cá chép trắng được nuôi ở sông Ngân chín tầng mây, nếm thử quả Trường Sinh của Tây Thiên Phật Tổ, nếm thử quả bàn đào [2] ở trong vườn bàn đào do chính Thiên Hậu tự trồng, nhưng những thứ đó, cũng không sánh nổi quả dâu mà tôi và Nhị ca hái.
[2] quả bàn đào: Thứ đào tiên, ba ngàn năm mới nở hoa, ban ngàn năm mới kết quả.
Khi đó tôi không hiểu, tôi cảm thấy dù cho là cá chép trắng ở sông Ngân chín tầng mây, quả Trường Sinh của Tây Thiên Phật Tổ, hay là cây bàn đào được dâng nạp cho giới Trời ở trong vườn bàn đào của Thiên Hậu, đều là thứ đồ quý của thế gian. Tôi cho rằng những thứ trên trời đó, luôn tốt hơn so với ở dưới mặt đất.
Mãi tới sau này, khi trở thành nữ Chiến thần có thể đi khắp nơi ở núi Bắc Lăng, nhưng không thể hái dâu cho A cha nữa, tôi mới hiểu được câu nói của A cha là có nghĩa gì.
Cây dâu này cao to, cành lá cũng đã mọc đầy lan tràn tới bên cửa sổ lầu hai rồi. Nếu không tới bảy tám chục năm, nó sẽ không thể lớn được như vậy.
Trên cành cây rậm rạp, có vài con chim thò đầu ra ngó. Bổn tôn nhìn mấy con chim nhỏ lông xám kêu chiêm chiếp với tôi, nhất thời không tránh khỏi bồi hồi.
Sau lưng là Xích Viêm nằm ở trên giường với hơi thở đều đặn, có lẽ đã ngủ rồi. Bổn tôn rời khỏi cửa sổ, ngồi ở cạnh chỗ Xích Viêm, nhìn cục nhô lên chỉ có một màu bên dưới lớp chăn đang hô hấp phập phồng.
Tuy rằng không biết nàng và thần ma có xích mích gì, tại sao hồ ly Thanh Uông lại chọc tới thần ma, tóm lại bây giờ bổn tôn chỉ có một ý nghĩ.
Người tốt phải làm đến cùng, đưa Phật phải tiễn tới Tây Thiên, ngày mai đưa nàng trở lại núi Thanh Uông, giải quyết cho xong chuyện lôi thôi này.